Chưa từng nghĩ đến, có một ngày, Kiều Niệm Chiêu cô ta chỉ có thể dựa vào một người đàn ông không lên được mặt đài như vậy sao?
Nhìn Kiều Niệm Chiêu và Hắc Lão Tứ ôm nhau, một cỗ lửa giận bay thẳng lên trán của Tô Hành Phong, anh ta nắm chặt hai nắm tay khiến mu bàn tay nổi gân xanh, rồi vung thẳng nắm tay đánh vào ngay mặt của Hắc Lão Tứ.
Hắc Lão Tứ cũng không phải là quả hồng mềm gì, thấy Tô Hành Phong bám lấy không buông, cũng điên tiết lên.
Gã ta quát lớn một tiếng, trong thân thể cao lớn lập tức phát ra sức lực khổng lồ.
Năm ngón tay to và dài ngăm đen phát ra một tràng âm thanh răng rắc răng rắc, vẻ mặt vô cùng hung ác bổ nhào qua Tô Hành Phong lập tức phát ra một tiếng hét “Aaa” thảm thiết, cả người không thể không thuận theo bản năng mà co ro cuộn lại, mới có thể giảm bớt cái đau đớn do hai tay bị người ta bắt chéo ra sau lưng, nhưng dù vậy, mồ hôi lạnh trên trán anh ta thoáng cái đã rơi xuống ào ào.
"Con mẹ nó, chỉ với cái công phu mèo quào này của mày mà cũng dám đấu với tao sao?" Hắc Lão Tứ phun nước bọt lên trên mặt Tô Hành Phong: "Mẹ kiếp, cái thứ đàn ông tiểu nương pháo sống dựa vào tiền của phụ nữ! Người đàn bà của ông đây mày có thể mắng chửi sao?"
(*) Nương pháo: 娘炮 - chỉ dạng đàn ông có vẻ ngoài, tính cách, suy nghĩ, hành động giống phụ nữ
Kiều Niệm Chiêu vốn vì Hắc Lão Tứ thô lỗ mà cảm thấy chán ghét, nhưng lời nói nửa câu sau của gã ta lại làm cho cô ta giật mình kinh ngạc mà nhìn về phía gã.
Mà Tô Hành Phong ...
Từ nhỏ sống cuộc sống thiếu gia an nhàn sung sướng, khiến thân thể của anh ta căn bản không có cách nào đối đầu lại loại người có khí lực như Hắc Lão Tứ.
Hai tay bị bắt chéo ra sau lưng như vậy, Hắc Lão Tứ lại không chịu nới lỏng, Tô Hành Phong chỉ có thể kêu la thảm thiết.
Kiều Niệm Chiêu thấy kinh hồn bạt vía, vội vàng bấu víu cánh tay tráng kiện của Hắc Lão Tứ khuyên bảo: "Ông buông anh ta ra đi!"
Hắc Lão Tứ nhìn Kiều Niệm Chiêu, nhìn ra cô ta lo lắng không yên, giữ yên lặng mà buông lỏng Tô Hành Phong ra.
Kiều Niệm Chiêu đi đến trước mặt Tô Hành Phong, cả trái tim đã lạnh, "Tô Hành Phong, từ nay về sau, hai chúng ta không thiếu nợ lẫn nhau, anh đi đường Dương Quan của anh, tôi đi cầu Độc Mộc của tôi ..."
Chỉ là cô ta còn chưa nói xong, Tô Hành Phong đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, giơ tay lên muốn hướng về phía Kiều Niệm Chiêu tát xuống.
"Kiều Niệm Chiêu, cô là món hàng hạ lưu, nếu không phải vì cô thì tôi cũng sẽ không mất đi quyền kế thừa của nhà họ Tống, đều là do cô, cái loại đàn bà không biết xấu hổ, kềm nén không được tịch mịch, làm hại tôi với cô cùng chung tội, bọn bắt cóc tống tiền không có giết chết cô thật đúng là ông trời mắt bị mù!"
Kiều Niệm Chiêu theo bản năng lui về sau một bước, thế nhưng, sau một khắc, nghe được lời nói của Tô Hành Phong thì cô ta khựng lại đó.
Mà cái tát kia của Tô Hành Phong cũng thật lâu không có tát xuống, bởi vì đã bị Hắc Lão Tứ bắt được giữ chặt lại.
"Tô Hành Phong, anh nói là tôi hại anh rơi xuống đến nông nỗi này, sao anh không để tay lên ngực mà tự hỏi lòng, nếu bản thân mình không có vấn đề, làm sao tôi có thể dụ dỗ được anh chứ? Anh mở miệng ra là nói quyền kế thừa nhà họ Tống là của anh, anh cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà nhìn lại mình, đức hạnh của anh là gì mà xứng với việc kế thừa Tống thị? Tô Hành Phong, đừng nói chuyện hài hước nữa, anh với bà mẹ không có văn hóa kia của anh là cùng một cái đức hạnh!"
Kiều Niệm Chiêu đã tuyệt vọng, cho nên lời nói ra cũng cực kỳ ác độc, nhìn thấy ngũ quan Tô Hành Phong dữ tợn, cô ta chỉ cảm thấy vô cùng hả giận, vừa cố gắng lau nước mắt trên mặt, vừa cố gắng khẽ cười.
"Con cóc ghẻ chính là con cóc ghẻ, bắt chước thế nào cũng sẽ không thành Thiên Nga Trắng được, anh và mẹ của anh bị Tống Kỳ Diễn đuổi ra đây, ăn nhờ ở đậu, tôi nói thật, các người đúng là đáng đời, đây chính là số mạng của các người, số mạng của kẻ hạ đẳng!"
Kiều Niệm Chiêu cười đến độ khàn cả giọng, sắc mặt Tô Hành Phong tái nhợt, "Cô câm miệng cho tôi, tiện nhân!"
"Chẳng lẽ tôi không nói thì không tồn tại sao? Tô Hành Phong, anh sớm nên tỉnh táo, trước kia anh còn có ông ngoại của anh làm núi dựa, hiện tại, anh coi như là cái thứ gì, cả thành phố S còn có ai bán mặt mũi cho anh?"
Kiều Niệm Chiêu nghễnh đầu nhìn anh ta, cười đến độ vô cùng động lòng người. Mặt Tô Hành Phong liền dần dần trắng bệch đến thảm hại.
Mà Hắc Lão Tứ đang đứng cạnh cô ta gần như muốn bóp nát cổ tay của Tô Hành Phong.
Bên kia, Tống Nhiễm Cầm nằm trên mặt sàn đá hoa bóng loáng từ từ nhúc nhích, rên rỉ bò lên, tóc tai mất trật tự, trên cái trán sưng đỏ một cục thật lớn, trong tay vẫn còn nắm chặt cây vợt đập muỗi bằng điện.
Bà ta lờ mờ tỉnh lại đột nhiên nhìn quanh trước sau một chút, lắc lắc cái đầu, sau đó thì nghe thấy tiếng cười chế nhạo của Kiều Niệm Chiêu.
"Ba của anh ra ngoài tìm phụ nữ, tôi lại cảm thấy ông ta về tình có thể tha thứ, ai mà muốn cưới người đàn bà như mẹ anh, đó là xui xẻo ngã xuống tám đời, cũng chỉ có kẻ bất lực như ba của anh mới chịu đựng, đổi lại là tôi sớm đã tát cho bà ta một cái bạt tai thật mạnh rồi."
Hai mắt của Tô Hành Phong trừng to đến đỏ ngầu, thậm chí hơi lồi ra ngoài một chút -- hiển nhiên là tâm trạng vô cùng kích động, mạch máu ở mặt ngoài của nhãn cầu không chịu nổi áp lực mà bị ép sung huyết căng trướng.
Bên này, Tống Nhiễm Cầm, vừa nhìn thấy con trai nhà mình bị con dế nhũi kia bắt lại giống như chim ưng bắt con gà con, lập tức như một con sư tử cái bị chọc giận, mới vừa rồi người còn nửa chết nửa sống giờ lại bỗng chốc từ trên mặt đất nhảy vọt lên.
Tống Nhiễm Cầm ấn chốt mở vợt điện đập muỗi, vung múa cái vợt đan thép, trong miệng oa oa kêu to hướng về phía Hắc Lão Tứ đánh tới: "Đồ khốn kiếp! Như thế này mà dám giương oai! Còn không buông con tao ra!"
Tống Nhiễm Cầm đã hồn nhiên quên đi việc duy trì hình tượng phu nhân, tháo chạy lên phía trước, tung người nhảy lên, thân thể tròn mập nhào lên trên lưng của Hắc Lão Tứ, lấy cái vợt đập muỗi giáng xuống người của Hắc Lão Tứ, một mặt còn há miệng táp vào vai của Hắc Lão Tứ.
Đôi mắt của Tống