"Ba, lời nói này của ba phải có hơi quá." Cận Tử Kỳ đi tới, "Ở đây không thiếu những người già giống như dì Hồng ở Cận gia làm việc mấy mươi năm, thật chẳng lẽ ba cho là họ ở lại chỗ này không đi chỉ là vì phần tiền lương này?"
Cận Chiêu Đông sửng sốt một chút, Kiều Niệm Chiêu lại không không dùng đầu óc mà bắt đầu đuổi người.
"Phải đi hiện tại cũng đi thôi, một lần đi thì cho đi hết, cho rằng cái nhà này không thể không có các người sao?"
"Chiêu nhi!" Kiều Hân Hủy có chút mất hứng, kéo Kiều Niệm Chiêu không để cho cô nói lung tung nữa.
Kiều Niệm Chiêu lại không cảm kích, khóe mắt liếc nhìn những người giúp việc kia bằng nửa con mắt, nhếch nhếch khóe môi mặt mũi tràn đầy khinh thường: "Mẹ, mẹ làm gì sợ bọn họ thế, không phải là một bầy người làm như chó ỷ vào thế người sao, chỉ cần cho tiền lương cao, còn sợ không tìm được người?"
"Niệm Chiêu! Tại sao nói lời như thế, lễ phép mẹ dạy con đã đi nơi nào!"
Kiều Hân Hủy, lần đầu tiên, đối với Kiều Niệm Chiêu mắt lạnh cùng khiển trách như vậy, mặc dù bị con gái bà xem thường chỉ là người làm, nhưng từ thái độ đối với người làm cũng có thể nhìn ra phẩm chất một con người, bà không muốn con gái của mình ở bên ngoài danh tiếng quá kém.
Kiều Niệm Chiêu cảm giác mình vô duyên vô cớ bị mắng một trận, không cam lòng, nhưng không dám không nghe lời Kiều Hân Hủy nói, mẹ tức giận như vậy vẫn là lần đầu nhìn thấy, lại cắn môi, giận dữ bất mãn trợn mắt nhìn mọi người.
Cận Tử Kỳ nhìn hai mẹ con này một xướng một họa, không thể không nói, Kiều Hân Hủy so với Kiều Niệm Chiêu thông minh quá nhiều! Có Kiều Hân Hủy thay Kiều Niệm Chiêu bảo giá hộ tống, con đường phía trước của Kiều Niệm Chiêu ít nhất còn có thể đi được lâu một chút.
Cận Chiêu Đông ở bên cạnh mẹ con họ sắc mặt nhìn cũng không tốt mấy, chủ nhân bị người giúp việc khinh bỉ nên tư vị nhất định không tốt.
Tống Kỳ Diễn ngược lại càng cười đến vui vẻ: "Sao cứ ở trong hầm rượu không đi? Nếu đã tìm được Niệm Chiêu, mọi người đều trở về đi, về phần chuyện từ chức hay không, đi ra ngoài rồi thảo luận tiếp."
Nói xong, hắn nhìn sang Cận Tử Kỳ, đi tới đây đem hai bàn tay hơi lạnh ủ trong lòng bàn tay của mình, dịu dàng mát xa sưởi ấm, "Niệm Chiêu, chị của cô vì tìm cô cũng không để ý đến thân thể của mình rồi, cô cũng còn muốn trả đũa, việc này truyền đi cũng không phải là chuyện gì tốt. Em xem em đi, bàn tay lạnh như vậy cũng không nói, bị cảm thì làm sao?"
Hắn cũng không để ý kiêng nể người ngoài, lập tức kéo Cận Tử Kỳ ôm vào trong lòng, trên gương mặt tuấn tú cười đến sáng lạn.
Cận Tử Kỳ cũng theo đó cười lên, mặc cho hắn ôm mình, dùng nhiệt độ của người sưởi ấm ình.
Biểu tình trên mặt Kiều Niệm Chiêu vặn vẹo, xem ra bộ dáng là trong bụng sắp phát điên rồi!
Nhưng đáng tiếc nhất chính là, hiện tại dưới tình huống này, cô vẫn không thể phát tác.
Cô cũng không có chứng cớ để có thể chỉ chứng là Cận Tử Kỳ khóa cửa, cố tình gây sự mà tố cáo như vậy, chỉ biết cuối cùng rước lấy Cận Chiêu Đông không nhịn được mà quát lớn, mà mẹ của cô cũng đang ấn lên tay cô thật chặt không để cho cô hành động thiếu suy nghĩ.
"Tử Kỳ mang thai, sức chống cự của thân thể rất yếu, ba, người đã tìm được, vậy chúng con trước hết quay lại biệt thự."
Cận Chiêu Đông cũng không ngăn trở, khoát khoát tay: "Đều đi ra ngoài đi, đi ra ngoài đi..."
"Mẹ, chẳng lẽ chuyện này cứ tính như vậy sao?" Kiều Niệm Chiêu vẫn không cam lòng lôi kéo Kiều Hân Hủy nói nhỏ, gương mặt ủy khuất, bị người giúp việc khi dễ, cơn tức này như thế nào cũng nuốt không trôi mà!
Được con gái nhắc nhở, Kiều Hân Hủy mới cảm thấy đầu gối cùng khuỷu tay cũng đau lâm râm, vừa rồi một cước kia cùng cái đẩy làm cho bà ngã xuống không nhẹ, đều có máu ứ đọng rồi nhưng bà cũng chỉ biết lựa chọn nhẫn nại mà không phải tìm phiền toái.
Kiều Hân Hủy lắc lắc đầu: "Bọn họ là vô tâm sai lầm, chuyện này chớ nói nữa, trở về đi."
"Mẹ!" Kiều Niệm Chiêu không nghĩ tới mẹ nhu nhược như vậy, giận đến nổi trận lôi đình, "Mấy bà đó rõ ràng là cố ý, cái nhà này có còn phân biệt chủ tớ hay không, chẳng lẽ ngay cả người giúp việc cũng có thể cưỡi lên trên đầu chúng ta sao?"
Lời này của Kiều Niệm Chiêu là cố ý nói cho Cận Chiêu Đông nghe, nhưng Cận Chiêu Đông không những không thay cô dạy dỗ những người giúp việc kia, ngược lại mặt lạnh đối với cô nhàn nhạt nói: "Được rồi, chuyện này đến đây là kết thúc!"
"Ba ba..." Kiều Niệm Chiêu cảm thấy bội phần ủy khuất, trong đầu có điểm xoay không kịp, vì cái gì cô và mẹ bị khi dễ, ba ba không giúp mẹ con họ ra mặt, vì cái gì cứ quyết định như vậy?
Nhưng mà, sự ủy khuất của cô, sự khó hiểu của cô, cũng không lấy được nửa điểm đáp lại!
Cận Chiêu Đông dĩ nhiên sau khi Cận Tử Kỳ cùng Tống Kỳ Diễn ra khỏi hầm rượu, bóng người cũng nhanh chóng vùi vào trong bóng đêm.
Kiều Niệm Chiêu không khỏi nhìn về phía Kiều Hân Hủy, chẳng lẽ mẹ trước đó cũng biết ba sẽ có thái độ này sao?
Kiều Hân Hủy chỉ là bình tĩnh vỗ vỗ lưng của con gái, làm cho cô bớt giận, mà bên kia chú Lưu trong phòng bếp trước khi rời đi, vô tình hay cố ý bay tới một câu: "Gà rừng chính là gà rừng, giả bộ cũng không thành được phượng hoàng trên Cửu Trọng Thiên!"
"Ông ——" Kiều Niệm Chiêu hớp một ngụm gần như cắn nát răng, vành mắt cũng đỏ hồng.
Mà một đám người giúp việc cũng đều hiểu thấu con người của mẹ con các cô, vừa nói vừa cười đi ra khỏi hầm rượu.
Kiều Niệm Chiêu giận đến thiếu chút nữa khóc lên, cô chưa từng bị khuất nhục qua như vậy?
Ngay cả người giúp việc cũng dám tác oai tác quái trên đầu cô, đây hết thảy mọi thứ đều là do Cận Tử Kỳ ở sau lưng giở trò!
Suy nghĩ một hồi lung tung như vậy, oán hận mà Kiều Niệm Chiêu đối với Cận Tử Kỳ càng thêm khắc sâu vài phần.
Những người giúp việc kia vẻ mặt đầy lạnh lùng càng làm cho ngón tay cô không tự chủ cong lại nắm chặt.
Móng tay đụng vào lòng bàn tay đau nhói để cho cô đặc biệt tỉnh táo ——
Bọn người hạ đẳng này tự cho là đúng, mười năm qua cũng đều nhìn cô như vậy, giống như cô bất quá là một con chó do Cận Chiêu Đông mang vào cửa. Con gái riêng, con hoang do yêu đương vụng trộm, hai cái danh xưng này giống như hai ngọn núi lớn, bao năm qua đã đè chặt cô, khiến cho cô không thở nổi, ở trước mặt người khác không ngốc đầu lên được!
Đi ra hầm rượu, nhìn lên bầu trời đầy sao, Kiều Niệm Chiêu hít sâu một cái, khóe miệng thoáng hiện lên một nụ cười mỉa mai, Tô Ngưng Tuyết cao tới đâu đi nữa, kiêu ngạo thì thế nào, còn không phải là cuối cùng thua ở trong tay mẹ cô sao!
Một ngày nào đó, cô sẽ trở thành Đại tiểu thư chân chính của Cận gia, ba của cô là Cận chủ tịch, mẹ là phu nhân đường đường chính chính của chủ tịch Cận thị, cô muốn những người xem thường cô phải quỳ trên mặt đất cầu xin cô!
Kỳ thật, có đôi khi, nghĩ quá nhiều, thật sự là một loại bệnh...
--------
Mọi người lần nữa trở về phòng ăn cơm, cũng chỉ có Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn còn có thể ăn được ngon lành.
Kiều Niệm Chiêu dọc đường đi đến, giày cao gót bước đi lộc cộc vang dội lên lầu, không bao lâu thì đổi một bộ quần áo đi xuống lầu, nhưng lại không vào phòng ăn lớn ăn cái gì, mà cầm điện thoại di động chạy ra ngoài.
"Niệm Chiêu, không ăn cơm mà đi đâu thế?" Kiều Hân Hủy quan tâm đứng dậy hỏi tới.
Kiều Niệm Chiêu không dừng bước lại, giọng nói trôi lơ lửng ở trong không khí: "Con chỉ ở bên ngoài, chốc lát nữa trở lại."
Một bữa cơm, mọi người đều có tâm sự mà ăn xong.
Bên kia dì Hồng đã mang theo vali hành lý xuống lầu, đã quyết ý ra đi.
Sắc mặt Cận Chiêu Đông không nói ra được là khó coi, làm một người chủ gia đình thì bản thân mình phải ngông nghênh, ông sẽ mất hết mặt mũi nếu thỉnh cầu một người giúp việc ở lại, vung tay lên, tổng kết xong tiền công thì ngầm cho phép dì Hồng rời đi.
Kiều Hân Hủy từ đầu đến cuối giữ vững trung lập, không khuyên dì Hồng cũng không quạt gió thổi lửa, chẳng qua là lẳng lặng dọn dẹp chén đũa, vậy mà thái độ này nhìn ở trong mắt Cận Tử Kỳ đã coi như là đang đuổi dì Hồng đi.
"Đại tiểu thư, đừng lo lắng, tôi lớn tuổi rồi, trước đây không lâu chỗ con tôi có gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi hồi hương đi về ẵm cháu nội. Bao năm qua cùng người nhà chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, tôi cũng cảm thấy là nên đi về."
Dì Hồng lúc này không lập tức bỏ đi, lo lắng Cận Tử Kỳ áy náy liền chủ động nói ra dự tính của mình, đây cũng là lý do tại sao bà dám nhằm vào mẹ con Kiều gia như vậy, dù sao cũng phải đi rồi cũng không sợ họ ngày sau trả đũa nữa!
Trên mặt Cận Tử Kỳ thì cười, nhưng trong lòng có chút mâu thuẫn như ly biệt, dì Hồng ra đi như thế, sau này sợ là khó gặp nhau hơn nữa, cái nhà này, lại còn có gì đáng giá mà lưu luyến đây?
Tống Kỳ Diễn chủ động nhận lấy chiếc túi nặng nề trong tay dì Hồng: "Dì Hồng, tôi cùng Tử Kỳ đang muốn trở về, thuận tiện đưa dì xuống núi, tối nay dì nên đi sang chỗ mẹ ở đi, tôi nghĩ, mẹ biết dì rời đi cũng nhất định rất không nỡ."
Dì Hồng không cự tuyệt, Cận Tử Kỳ chào tạm biệt với Cận Chiêu Đông, một nhóm ba người lập tức chuẩn bị rời đi.
Kết quả mới vừa đi ra biệt thự, xa xa liền thấy được một chiếc xe dừng lại ngoài cửa sắt.
Không cần đến gần, Cận Tử Kỳ đã nhìn ra, đó là xe ai, trong nhà để xe của Tống gia thường nhìn thấy.
Tống Kỳ Diễn cũng nhìn thấy, khóe miệng nhếch lên nhìn cười như không cười, sau đó xoay người đi lái xe của mình.
Ngược lại dì Hồng không nhịn được đau khổ một câu: "Thật là cái dạng mẹ gì sẽ có con gái dạng đó, khi mẹ làm kẻ thứ ba, con gái cũng vẽ hồ lô theo dạng đó, cũng không chịu nghĩ đến người ta cũng đã đính hôn, mà cô dâu lại không phải là cô ta!"
Tống Kỳ Diễn lái xe tới, Cận Tử Kỳ và dì Hồng cùng ngồi vào chỗ ngồi phía sau, chờ xe lái ra cửa sắt, thì nhìn thấy Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu đứng ở trong góc nhỏ thì thà thì thầm mà nói chuyện.
Kiều Niệm Chiêu quệt miệng vẻ mặt ủy khuất, vành mắt hồng hồng, giống như là mới vừa rồi đã khóc, đôi tay níu cánh tay của Tô Hành Phong không chịu buông, khuôn mặt Tô Hành Phong cũng là mệt mỏi, tinh thần nhìn qua không tốt lắm.
Xem bộ dáng họ như vậy cũng đoán được, Tô Hành Phong hiện tại không dám vào Cận gia nữa, sau khi đối với con gái lớn của Cận gia bội tình bạc nghĩa, hiện tại lại vứt bỏ con gái nhỏ, còn mặt mũi nào đi vào nhìn Cận Chiêu Đông?
Tống Kỳ Diễn không lập tức lái xe rời đi, mà là ngừng xe ở một bên, hạ cửa sổ xe xuống nói với Tô Hành Phong: "Đã trễ thế này tới đây làm gì, nếu muốn cùng Bạch gia đính hôn, nên tránh hiềm nghi, còn không mau trở về?"
Nghiễm nhiên là giọng điệu của một trưởng bối dạy dỗ vãn bối, có sự uy nghiêm cậy già lên ở bên trong.
Cận Tử Kỳ không nhịn được nhếch khóe miệng, dứt khoát ở bên trong xe dưới ánh sáng mờ tối che đậy nụ cười của cô.
Quả nhiên, sắc mặt Tô Hành Phong cứng đờ, Kiều Niệm Chiêu giận dữ hoá cười, kéo cánh tay Tô Hành Phong lại, đối với Tống Kỳ Diễn đang dựa bên cửa sổ xe cười nói: "Anh rể lúc nào thì quan tâm tới chuyện của chúng tôi như vậy rồi?"
Hàng lông mày đen rậm của Tống Kỳ Diễn nhướng lên, "Đừng quên tôi không chỉ là anh rể của cô mà còn là cậu của người đàn ông bên cạnh cô, chẳng lẽ cô cho rằng cậu vẫn không thể trông nom chuyện của cháu sao? Còn không về nhà cho tôi!"
Nói đến mấy chữ phần sau, giọng điệu của hắn cũng không khỏi mà hơi hơi tăng thêm.
Tô Hành Phong nhìn sang dáng vẻ Tống Kỳ Diễn nghiêm túc không giống cười giỡn có chút kinh ngạc, anh cho là Tống Kỳ Diễn nhiều nhất cũng chỉ là trợ giúp thúc đẩy hôn sự của anh ta cùng Bạch Tang Tang, sẽ không thật sự nhúng tay vào chuyện của anh cùng Kiều Niệm Chiêu.
Trước kia cũng sẽ chỉ ở trước mặt mọi người trong Tống gia mà tự xưng là cậu của anh ta, sinh ra cũng đồng lứa gần bằng anh ta, cũng sẽ không thật sự suy nghĩ chuyện gì cho "đứa cháu" này của hắn, bất quá là giành một cái danh xưng mà thôi.
Nhưng tối nay vào lúc này xem ra, rõ ràng không phải chuyện như mọi lần.
Tầm mắt của Tô Hành Phong không khỏi dừng trên cửa sổ xe ở chỗ ngồi phía sau, chẳng lẽ là bởi vì cô ấy, Tống Kỳ Diễn mới chĩa vào như vậy?
Nghĩ đến thế, Tô Hành Phong nhịn không được nắm chặt nắm tay của mình.
Cận Tử Kỳ tiếp thu ánh mắt phẫn uất của Tô Hành Phong, hàng lông mày đen xinh đẹp khẽ động, lại không phát biểu bất kỳ quan điểm gì.
Kiều Niệm Chiêu càng ôm sát cánh tay Tô Hành Phong, giống như khiêu khích với Tống Kỳ Diễn mà hơi hất cằm, "Tôi là vợ của anh ấy, chồng đến gặp vợ là chuyện chính đáng, anh có tư cách gì xen vào việc của người khác?"
Lời của Kiều Niệm Chiêu vừa mới thốt ra, Tống Kỳ Diễn đột nhiên đẩy cửa xe ra mà xuống xe, Cận Tử Kỳ lấy làm kinh hãi, thì nhìn thấy ngoài xe Tống Kỳ Diễn đã chạy tới trước mặt Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu.
"Anh muốn làm gì?" Tô Hành Phong nhíu chặt hai hàng lông mày mở miệng, nhưng có ý không lui bước.
Tống Kỳ Diễn giật giật khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười, Kiều Niệm Chiêu ngược lại bảo vệ Tô Hành Phong, để ngừa Tống Kỳ Diễn đột nhiên đưa tay tới, trong miệng la hét: "Tống Kỳ Diễn, anh rốt cuộc muốn thế nào?"
"Người đàn ông này có gì tốt?" Tống Kỳ Diễn lại cười lạnh nói: "Nếu như cậu ta thật sự có đủ tình yêu cho cô, cũng sẽ không tạo thành cục diện như giờ này ngày này! Ngay cả sự quả quyết và kiên định tối thiểu của một người đàn ông cũng không có, mọi việc đều phải bị mẹ của mình nắm mũi dẫn đi, không giải quyết được trong nhà còn phải tới nơi này giả bộ tình thánh, cũng không sợ mất mặt xấu hổ."
"Tống Kỳ Diễn!" Kiều Niệm Chiêu theo bản năng nhìn về phía biệt thự Cận gia trong cửa sắt, sợ người ở bên trong nghe tiếng mà đuổi ra đến, tận lực đè thấp tiếng nói trừng mắt Tống Kỳ Diễn cảnh cáo: "Đây là chuyện của chúng tôi, anh có rảnh vẫn là quản tốt vợ của mình đi, chớ nội bộ nhà mình mâu thuẫn còn đi quản việc không quan hệ gì tới mình!"
Tống Kỳ Diễn toét miệng cười, răng trắng đều: "Tử Kỳ nhà tôi cũng không phải là cô, về phần phẩm hạnh cũng không kinh khủng không chịu nổi như vậy, ngược lại cô, trước khi làm chuyện này có suy tính đến hậu quả hay không?"
Sắc mặt của Kiều Niệm Chiêu trắng nhợt, "Cái gì?" Hiển nhiên có chút nghe không rõ lời nói của Tống Kỳ Diễn.
"Tống Kỳ Diễn..."
Tô Hành Phong chau căng lông mày, đi lên phía trước một bước muốn nói gì, nhưng không ngờ Tống Kỳ Diễn bỗng nhiên xoay người lại, tại lúc anh ta còn không có kịp phản ứng, trên mặt đã bị trúng một đấm mạnh mẽ, cả người lảo đảo lui về phía sau đụng vào vách tường.
"A Phong!" Kiều Niệm Chiêu thất thanh hét rầm lên, vội vàng chạy tới kiểm tra xem xét tình trạng vết thương của Tô Hành Phong.
Cận Tử Kỳ đang ở bên trong xe cũng thấy thế mà phát hoảng̣, vội vàng xuống xe đi tới, khẽ kéo ống tay áo Tống Kỳ Diễn, cúi đầu tầm mắt dừng trên nắm tay đang siết chặt của hắn, chỗ khớp xương có chút phiếm hồng, xem ra một quyền kia dùng không ít lực.
"Như thế nào đột nhiên lại động thủ?" Cận Tử Kỳ liếc nhìn khóe miệng Tô Hành Phong ra máu, không khỏi hỏi Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn không trả lời, đôi mắt nhìn thẳng tắp qua hai người bên kia, ánh mắt âm sâm đáng sợ.
Cận Tử Kỳ không đoán ra hắn đang suy nghĩ gì, chẳng qua là lực độ trên tay không khỏi tăng thêm.
Kiều Niệm Chiêu đỡ Tô Hành Phong, nước mắt liền bắt đầu rớt xuống, sau đó nhìn về phía Cận Tử Kỳ mà lên án: "Cứ xem như không nhìn thấy chúng tôi được không? Tìm được một chỗ dựa vững chắc, hiện tại lại muốn nghĩ cách chia rẽ chúng tôi, được, tôi nhận thua, cô lợi hại, cô coi như chúng tôi tội nghiệp đáng thương, bỏ qua cho chúng tôi không được sao?"
Nói đến nói đi, tất cả nguồn gốc tội lỗi vẫn là xuất phát từ trên người của cô?
Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ khẽ nhíu lại, giọng nói lạnh nhạt chìm xuống: "Tôi không biết cô đang nói gì."
Kiều Niệm Chiêu còn muốn nói điều gì, Tô Hành Phong đã đứng vững, gương mặt tức giận, kéo bàn tay Kiều Niệm Chiêu, nhìn chằm chằm Tống Kỳ Diễn tức giận mà mở miệng: "Anh đến tột cùng muốn thế nào!"
Không khí giương cung bạt kiếm bao phủ cửa chính Cận gia, hiển nhiên là đánh nhau trước sự yên lặng quỷ dị.
Nhưng Tống Kỳ Diễn chỉ lạnh nhạt mà ngoắc ngoắc khóe miệng giễu cợt, kéo Cận Tử Kỳ xoay người muốn lên xe, bất quá trước khi rời đi nghiêng đầu quét về phía Tô Hành Phong: "Một đấm này, tôi nhịn đã thật lâu, đây là cậu nợ Tử Kỳ !"
Cơn tức giận của Tô Hành Phong vốn còn dâng lên trong phút chốc bị rút sạch, ánh mắt anh ta hoảng hốt, không còn có lý do cây ngay không sợ chết đứng, mà Kiều Niệm Chiêu thì hết sức khó chịu mà cắn môi, đôi tay níu chặt lấy vạt áo của Tô Hành Phong.
Cận Tử Kỳ cũng không nghĩ đến Tống Kỳ Diễn là vì mình mà xả giận, trên mặt toát ra kinh ngạc, Tống Kỳ Diễn lại cầm lấy tay của cô, lòng bàn tay đem hơi ấm truyền đến bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của cô, trong lòng không tránh được có điểm cảm động.
Không để ý tới hai người bên kia không lên tiếng, vừa muốn lên xe rời đi, trên đường mòn lối đi bộ có một loạt đèn xe chói mắt, sau đó là tiếng còi xe còn có tiếng thắng xe của ô tô.
Cận Tử Kỳ xoay về phía ánh đèn chói mắt nhìn lại, hai chiếc xe xa hoa màu đen có rèm che cách họ vài mét thì dừng lại.
Kế tiếp là tốp năm tốp ba âm thanh mở cửa xe và đóng cửa xe, vài bóng người bên trong ánh sáng đi tới.
Đi xa ở đàng trước chính là, Cận Tử Kỳ liếc mắt một cái thì nhận ra, là chủ tịch Bạch thị Bạch Triển Minh.
Ở chỗ này nhìn thấy Bạch Triển Minh, Cận Tử Kỳ cảm thấy kinh ngạc, nhưng đại não chuyển một cái thì hiểu được, không khỏi quay đầu nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, nếu như không phải có người đi mật báo, làm sao có thể chạy tới nhanh như vậy?
Khoảng cách chỗ ở của Bạch gia và Cận gia không xa, lái xe tới đây chỉ cần chừng mười phút đồng hồ.
Mà Tống Kỳ Diễn mới vừa rồi cùng Tô Hành Phong phát sinh tranh chấp, không sai biệt lắm sẽ dùng hết mười mấy phút đồng hồ.
Cận Tử Kỳ không nhịn được mà nghĩ xấu, chẳng lẽ Tống Kỳ Diễn mới vừa rồi là đang trì hoãn thời gian?
Tống Kỳ Diễn chú ý tới ánh mắt kỳ lạ của cô, cúi đầu nhìn cô, cũng là một phong thái thản nhiên, "Sao vậy?"
"Ách, không có gì." Cận Tử Kỳ hé miệng cười cười, tính không nói ra lớp giấy mỏng này.
Quay đầu nhìn về phía bên kia, chỉ thấy Bạch Triển Minh mang sắc mặt khó chịu mà nhìn chằm chằm Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu, lúc ánh mắt dừng ở trên bàn tay Kiều Niệm Chiêu đang quấn quít lấy Tô Hành Phong, gương mặt càng hoàn toàn trầm xuống.
Phía sau Bạch Triển Minh là một quý bà năm mươi mấy tuổi, vừa nhìn đã biết là Bạch mẫu phu nhân của ông, hình dáng ngũ quan cùng Bạch Tang Tang có chút tương tự, nhưng mà giữa lông mày tăng thêm vài phần khôn khéo cùng nghiêm nghị.
Một thanh niên mặc tây trang mang giày da cũng đi tới, đứng ở bên cạnh Bạch Triển Minh, là con trai lớn của Bạch gia Bạch Lộ Ngưỡng, nhìn thấy Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu vai kề vai đứng cùng nhau, lập tức lạnh giọng trách mắng: "Tô Hành Phong, nếu như hôm nay tôi và cha mẹ không phát hiện, không phải cậu tính toán Kim Ốc Tàng Kiều, làm kẻ hưởng phúc ngang trời chứ? !"
Tô Hành Phong trong lúc nhìn thấy người của Bạch gia vội vã chạy tới, nhất thời mặt mũi tái nhợt, trong phút chốc bị bắt gian mà luống cuống, anh ta dĩ nhiên chưa quên hai ngày sau là lễ đính hôn của anh ta cùng Bạch Tang Tang, một cuộc hôn nhân thương mại thật đáng buồn!
Hôm nay cũng bất quá là tới cùng Niệm Chiêu làm kết thúc cuối cùng, cũng không có muốn làm gì. . . . . .
Chỉ là bây giờ còn nói được rõ ràng sao? Người của Bạch gia sẽ tin lời của anh sao? Niệm Chiêu biết rõ sẽ như thế nào?
Nhưng mà, Bạch gia bởi vì sao đột nhiên tới nơi này?
Đồng tử của Tô Hành Phong co rụt lại, theo bản năng nhìn sang chỗ Tống Kỳ Diễn đang đứng, bộ dáng của Tống Kỳ Diễn cũng là một điệu bộ cao cao tại thượng, thờ ơ lạnh nhạt như chuyện không liên quan mình, khiến anh ta càng thêm tin chắc suy đoán trong lòng ——
Quả thật là do hắn thông báo tin!
Cận Tử Kỳ lôi kéo Tống Kỳ Diễn: "Không có chuyện của chúng ta, đi trước đi."
Nhưng Tống Kỳ Diễn không có ý dời bước đi, hắn có chút hăng hái nhìn xem cảnh tượng ầm ầm ở đầu bên kia, ôm lấy cô vào trong lòng ngực của mình, "Nhìn kỹ hẳn nói, dầu gì là cháu của anh, xảy ra chuyện anh đây một người cậu cũng phải nói đôi lời."
Cận Tử Kỳ nghiêng đầu mà cười, thật sự là làm chỗ dựa cho anh ta chứ không phải bỏ đá xuống giếng sao?
Bỗng nhiên lại là một tiếng bánh xe cọ sát trên đất kịch liệt, tiếng thắng xe vang dội khắp bầu trời đêm, đuôi một chiếc xe thể thao bảnh bao màu đỏ dừng ở giữa Tô Hành Phong và người của Bạch gia, ý tứ tràn đầy khiêu khích.
Cửa xe ghế lái của chiếc xe thể thao được mở ra, một chàng trai cao cao gầy nhom bước ra, mặc chiếc áo sơ mi sắc hoa, bên ngoài khoác một chiếc áo lông màu xám tro, dưới chiếc quần bó màu tím là một đôi giày thoải mái sáng bóng, cả đầu tóc nhuộm đỏ, gương mặt thật thanh tú âm nhu, hoàn toàn là phiên bản nam của Bạch Tang Tang.
Đôi mắt đẹp của Cận Tử Kỳ nhíu lại, cô tự nhiên đối với vị nhị thế tổ này của Bạch gia có ấn tượng, Bạch Lộ Thần em trai sinh đôi của Bạch Tang Tang, cũng nổi danh trong giới là kẻ thích gây chuyện thị phi, ra vào đồn cảnh sát giống như nhà mình.
"Mẹ kiếp, ai là con hồ ly tinh giành chồng của chị tao?"
Bạch Lộ Thần vừa xuống xe liền đi thẳng vào vấn đề, đôi mắt hung ác nham hiểm quét một vòng, lập tức dừng ở trên người Kiều Niệm Chiêu đang ở bên cạnh Tô Hành Phong, khóe miệng cong lên rất lưu manh, quái gở hừ nói: "Chính là cô ta!"
"Bạch Lộ Thần, tới đây cho ba, đừng gây chuyện!"
Lời Bạch Triển Minh vừa nói ra, Bạch Lộ Thần mím môi, liếc liếc Kiều Niệm Chiêu, nhưng vẫn là nghe lời mà đi tới.
Ngược lại Bạch phu nhân nhìn Tô Hành Phong chất vấn: "Tô Hành Phong, đây là chuyện gì xảy ra? Tang Tang nhà chúng tôi vẫn chưa gả vào Tô gia, anh đã ở bên ngoài lăng nhăng rồi, sau này nếu là vào Tô gia còn không bị anh giẫm ở dưới chân sao!"
Tô Hành Phong cúi đầu nghe dạy, không có phản bác, anh rút bàn tay Kiều Niệm Chiêu bắt lấy tay mình ra, thấp giọng nói với cô: "Niệm Chiêu, là anh có lỗi với em, em sau này chiếu cố mình thật tốt."
Tô Hành Phong không muốn cho Kiều Niệm Chiêu liên lụy vào, gần đây anh ta cảm nhận được sâu sắc, người của Bạch gia cũng đều không phải là người lương thiện gì, nếu như bọn họ chỉa mũi nhọn vào Kiều Niệm Chiêu, hậu quả nhất định không thể tưởng tượng nổi.
"A Phong!" Kiều Niệm Chiêu lại gọi anh ta lại, bước nhanh chạy tới, bắt lấy cánh tay của anh: "Đừng đi được không? Em chỉ có anh, anh đi em phải làm sao bây giờ?" Giọng nói của cô mang theo cầu khẩn.
Đáy mắt Tô Hành Phong thoáng hiện lên một đường ánh sáng, anh rũ mắt xuống nhìn sang Kiều Niệm Chiêu rung động lòng người, không đẩy cô ra, chẳng qua khàn giọng nói: "Niệm Chiêu, em biết chúng ta không thể nào."
"Tại sao không thể nào?" Kiều Niệm Chiêu lại đề cao âm lượng, không cam lòng mà kêu lên: "Chúng ta không phải mới vừa rồi còn rất tốt sao? Có phải mẹ chê em không có bối cảnh hay không, không sao rồi, ba ba lập tức sẽ cùng mẹ kết hôn, đến lúc đó em chính là tiểu thư Cận gia danh chánh ngôn thuận!"
Cận Tử Kỳ nghe thấy mà cười lạnh, lúc này Kiều Niệm Chiêu đến tột cùng là giả bộ đơn thuần hay là thật sự chỉ có thể ngu như vậy?
Cho dù cô ta là tiểu thư Cận gia thì thế nào.
So với Cận gia, chữ lợi phủ lên đầu Tống Nhiễm Cầm nên vẫn sẽ chọn Bạch gia đứng thứ hai trong thành phố này!
Cùng Bạch Tang Tang so sánh, Kiều Niệm Chiêu cho dù đổi tên là Cận Niệm Chiêu cũng là thua cả vốn lẫn lời.
Tầm mắt của Cận Tử Kỳ một lần nữa dừng ở trên mặt Tô Hành Phong, đáy mắt anh từng có chua xót bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng lý trí chiến thắng tình cảm, khó khăn mở miệng: "Niệm Chiêu, đừng suy nghĩ nữa, về sau tìm người đàn ông tốt hơn anh đi, Tang Tang có con của anh, anh phải chịu trách nhiệm với cô ấy, anh không thể lại có lỗi với cô ấy!"
Nếu như Bạch Tang Tang không mang thai, người của Bạch gia mắt cao hơn đầu làm sao sẽ chọn Tô Hành Phong? Nhất là trong lúc nhìn màn này cho tới bây giờ, làm sao còn có thể nhẫn nại như vậy mà không phải quay đầu rời đi?
Xét đến cùng, còn không phải là do Bạch Tang Tang và Tô Hành Phong đêm hôm đó làm sai chuyện mà lưu lại tai họa!
Kiều Niệm Chiêu không dám tin mà mở to mắt, nước mắt ở bên trong đảo quanh, lắc đầu: "Không phải như thế. . . . . ."
Cho đến ngày nay, Kiều Niệm Chiêu còn không dám buông tay, đến tột cùng là vì si tình hay là do ích kỷ mà quấy phá?
Không cam lòng với việc người đàn ông mình thật vất vả giành được từ chỗ Cận Tử Kỳ lại bị người phụ nữ khác đoạt đi.
Tô Hành Phong xoay đầu đi không nhìn tới cô, trên tay không do dự, đẩy Kiều Niệm Chiêu ra, Kiều Niệm Chiêu lại níu lấy, cô cũng biết, đêm nay nếu như Tô Hành Phong đi, hết thảy đều sẽ thành kết cục đã định - -
Cô và Tô Hành Phong sẽ không còn khả năng!
"A Phong, chớ đi..." Nước mắt của cô lập tức bừng lên, lôi kéo bàn tay Tô Hành Phong thật chặt.
Cô cho là cầm giấy hôn thú đến cục dân chánh làm thủ tục ly hôn chẳng qua là kế sách để cho Tống Nhiễm Cầm hết giận trở lại bình thường, không nghĩ tới đúng là mình rơi vào bẫy rập của bọn họ, để ình cùng Tô Hành Phong hoàn toàn không có quan hệ!
"A Phong, anh suy nghĩ một chút những ngày chúng ta ở bên nhau đi, suy nghĩ một chút chuyện em đã làm vì anh, tại sao có thể nói rời đi thì lập tức rời đi, anh bảo sau này một mình em phải làm sao?"
Lúc trước hôn ước của Tô Hành Phong cùng Cận Tử Kỳ không phải là bí mật, về sau Kiều Niệm Chiêu cùng anh ta đính hôn cũng không còn che đậy tai mắt người khác, hiện tại Tô Hành Phong lại muốn cùng tiểu thư Bạch gia đính hôn, Kiều Niệm Chiêu không thể nghi ngờ đã trở thành mũi tên của người đời.
Mặc dù trở về Cận gia, tiến lên đẳng cấp như vậy, về sau sợ là cũng khó tìm vị hôn phu môn đăng hộ đối!
Chỉ sợ rằng đây mới chính là nguyên nhân chủ yếu Kiều Niệm Chiêu không muốn buông tay để cho Tô Hành Phong rời đi!
Trong lúc hai người lôi kéo không rõ, Bạch phu nhân kéo kéo áo choàng trên người, bước chân ưu nhã đi thong thả tới đây, liếc nhìn Kiều Niệm Chiêu, "Xem ra mẹ của cô không có dạy dỗ cô tốt, hôm nay tôi sẽ thay mẹ cô giáo dục cô một chút!"
Lời của Bạch phu nhân còn chưa dứt, ngay sau đó đã vang lên một tiếng bạt tai lanh lảnh, "Bốp——"
Ở trong bóng đêm vô cùng rõ ràng, cũng nghe ra Bạch phu nhân sử dụng sức rất nặng.
Gương mặt của Kiều Niệm Chiêu trong phút chốc nghiêng về một bên, gương mặt trắng nõn nhanh chóng sưng đỏ lên, dấu năm ngón tay in lên rõ ràng chi tiết, Tô Hành Phong theo bản năng đem Kiều Niệm Chiêu ra sau lưng bảo vệ, "Phu nhân có phải có phần quá đáng hay không!"
Bạch phu nhân mắt lạnh nhìn Tô Hành Phong duy trì bộ dáng nhíu mày, cười nhạo nói: "Quá đáng? Tôi chỉ là muốn để cho cô ta biết, trêu chọc con rể của Bạch gia tôi là kết quả gì! Hôm nay nể mặt ông ngoại anh, tôi chỉ thưởng cho cô ta một cái tát, lần sau nếu như để tôi lại biết được, cũng không nói chuyện đàng hoàng như vậy!"
Cận Tử Kỳ quay sang liếc mắt nhìn Tống Kỳ Diễn, nữ chủ nhân Bạch gia này thật đúng là hung hãn, so với Tống Nhiễm Cầm mà nói, càng trấn được tràng diện, cũng khó trách, ngồi được với vị trí chủ mẫu Bạch gia dĩ nhiên là người phụ nữ cường thủ!
Tô Hành Phong ngày sau cưới Bạch Tang Tang, cuộc sống này chỉ sợ là cực kỳ khổ sở !
Có thể ép được cường giả dĩ nhiên là người mạnh hơn, mà Tô Hành Phong hiển nhiên là không phải, thoát khỏi Tống gia Tô gia, sợ là như thế nào cũng không sánh bằng Bạch gia, hết lần này tới lần khác Tống Nhiễm Cầm còn muốn leo lên cành cao, lại quên mất một câu nói, trèo càng cao rơi càng đau, trên đời này không có bữa ăn miễn phí, bữa tiệc này chỉ sợ là Hồng Môn yến!
Tô Hành Phong giờ phút này nhìn qua trong mắt Bạch phu nhân, ngoại trừ phẫn nộ vẫn là phẫn nộ, cơn tức giận không thể nói chỉ là tức giận.
Trong lúc nhất thời, cửa chính Cận gia, hoàn toàn yên tĩnh, ai cũng không dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc.
Kiều Niệm Chiêu vô duyên cớ vô cớ bị Bạch phu nhân tát tai, đâu nào chịu từ bỏ ý đồ, vẫn như cũ lôi kéo bàn tay Tô Hành Phong không thả, ngẩng đầu mang đôi mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm Bạch phu nhân căm giận nói: "Rõ ràng là con gái bà phá hư chúng tôi, làm người thứ ba, bà lại có mặt mũi gì ở chỗ này cố làm ra vẻ thanh cao, nếu không phải là con gái bà quyến rũ chồng tôi, Bạch gia các người lấy quyền áp người, các người thật sự cho là Bạch Tang Tang có thể gả cho anh ấy sao?"
Tô Hành Phong đè lại tay Kiều Niệm Chiêu, ý bảo cô đừng nói, "Niệm Chiêu...."
"Em càng phải nói!" Kiều Niệm Chiêu là quyết tâm muốn cùng Bạch gia xé rách mặt, cô không được tốt cũng không muốn để cho bọn họ tốt hơn, "Bạch Tang Tang nếu thật sự thanh cao, sẽ trút hết quần áo nằm ở nơi đó mặc cho người ta leo lên sao? Còn không biết đứa bé trong bụng của cô ta có phải của anh hay không, anh cứ như vậy mà vội vã nhận là con mình sao?"
Sắc mặt Tô Hành Phong trắng bệch, không nghĩ tới Kiều Niệm Chiêu lại sẽ nói ra lời khó nghe như vậy, mà Bạch phu nhân hiển nhiên đã ức chế không được lửa giận trong lòng, "Có gan cô nói lại một lần nữa cho tôi!"
"Có cái gì không dám nói, Bạch Tang Tang chính là đắm mình trong trụy lạc, chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao?"
"Cô!" Bạch phu nhân giơ một bàn tay lên thật cao, lại muốn vung xuống một cái tát.
Vậy mà, lần này lại không dừng ở trên người Kiều Niệm Chiêu, bởi vì Tô Hành Phong thế nhưng đã ra tay ngăn trở bà, chế trụ cổ tay Bạch phu nhân thật chặt, thấp giọng nói: "Kính xin phu nhân tự trọng!"
Vẻ mặt Bạch phu nhân đầy kinh ngạc: "Tô Hành Phong, anh phản hay sao? Dám giúp đỡ người đàn bà ở bên ngoài tới đối phó tôi? !"
Bên kia Bạch Lộ Thần đã sớm không kềm chế được, gầm lên giận dữ sau đó vọt tới: "Muốn đánh nhau có phải không?"
Không chờ Tô Hành Phong có bất kỳ biểu hiện, Bạch Lộ Thần đã nhào tới, hung hăng đấm một đấm giáng xuống người Tô Hành Phong, phải gọi là một cái nhanh như điện chớp!
Lúc còn trẻ, hoóc-môn luôn là dễ dàng bị kích thích, huống chi là loại nhị thế tổ người gặp người sợ!
Cận Tử Kỳ cũng không khỏi sợ hết hồn, Tống Kỳ Diễn đã ôm cô lui về phía sau vài bước cách xa chiến trường.
Bên kia Kiều Niệm Chiêu lúc này mới phản ứng kịp, che miệng thét chói tai.
Tô Hành Phong quay lùi lại mấy bước, đứng yên, nghĩ đến Bạch gia khinh người quá đáng, cũng không nhịn được nữa trong lòng một mực khó chịu, không cam lòng yếu thế mà xông tới vung quả đấm, lập tức cùng Bạch Lộ Thần đánh nhau.
"Đừng đánh nhau!" Kiều Niệm Chiêu rốt cuộc biết sợ, không ngừng mà sợ hãi kêu lên.
"Chiêu nhi mau tránh ra!" Lực chú ý của Tô Hành Phong phân tán, trên mặt lại vinh dự mà nhận một đấm.
Bạch Lộ Thần nhổ nước bọt vào Tô Hành Phong: "Cho mày đối với chị tao bội tình bạc nghĩa!"
Kiều Niệm Chiêu ở một bên khóc không ngừng, Bạch phu nhân thấy thế nóng lòng, quay đầu lại đối với chồng mình và con trai lớn còn bàng quan hô to: "Còn không qua đây giúp một tay, chẳng lẻ muốn nhìn con trai em trai của các người bị người ta đánh chết sao?"
Bạch Triển Minh vẫn không động thủ, bất quá Bạch Lộ Ngưỡng đã bước nhanh qua muốn tách bọn họ ra, không ngờ sau đó vô duyên cớ đã trúng một quyền, cũng tức giận lên, cùng nhau gia nhập, đánh đơn biến thành quần đấu.
Tống Kỳ Diễn nói thầm rồi một câu, dường như chuyện phát sinh vượt ra khỏi dự đoán của hắn, mắt thấy Tô Hành Phong không địch lại, lập tức muốn đi qua, Cận Tử Kỳ lại theo bản năng kéo hắn lại, không để cho hắn đi lội vũng nước đục này.
Đánh nhau thô bạo như vậy, coi như là khuyên can cũng rất dễ dàng gặp nạn, Bạch Lộ Ngưỡng còn không phải là cái gương trước đó sao?
"A! Như thế nào đánh nhau vậy!" Phía sau, truyền đến tiếng Tống Nhiễm Cầm vội vàng hấp tấp.
Cận Tử Kỳ quay đầu thì nhìn thấy vợ chồng Tô Tấn An và Tống Nhiễm Cầm đang từ trong xe xuống, đã vội vội vàng vàng chạy tới.
Khi thấy có hai người đàn ông người cao ngựa lớn đang đánh con trai mình, Tống Nhiễm Cầm đâu nào còn có lý trí, đây chính là bảo bối bà nâng niu ở trong lòng bàn tay mà, tại sao có thể dễ dàng tha thứ khi người khác làm bao cát mà đánh như vậy? !
Nhất thời, Tống Nhiễm Cầm giận đến đôi môi run cầm cập, đẩy Tô Tấn An kêu la: "Con trai bị người ta đánh, ông còn chưa đi giúp một tay, nếu như đánh hỏng gương mặt đó, lễ đính hôn ngày mốt làm sao bây giờ? !"
Vì vậy, Tô Tấn An hơn năm mươi tuổi cứng rắn mà bị Tống Nhiễm Cầm đẩy mạnh vào trong chiến hào.
Thoáng cái, hai người đấu nhau biến đổi thành hình thức hai đấu hai, bởi vì hỗn chiến một đoàn, ở đâu còn có thể đi xem mặt của đối phương, chỉ là một lòng không để ình bị đánh trúng, cho nên công kích đối phương.
Bạch phu nhân vừa nhìn con trai mình không có ưu thế, vội vàng không ngừng quay sang Bạch Triển Minh cầu cứu: "Tiểu Bạch, anh mau tới đi, con trai không chịu nổi, cũng bị người ta đánh chết!"
Cận Tử Kỳ vừa nghe thấy đoạn đối thoại của Bạch phu nhân gọi tên thân mật của Bạch Triển Minh, không đoan trang mà xì một tiếng bật cười.
Mà sắc mặt Bạch Triển Minh thì 囧, hơi có vẻ thẹn quá hoá giận rống lên một tiếng với Bạch phu nhân: "Kêu loạn cái gì!"
Nhìn thấy hai bên đánh nhau khó phân thắng bại, Bạch Triển Minh quả thực không muốn động thủ, ông là thương nhân, cũng không phải là mở võ quán, người cũng năm mươi mấy tuổi, dính vào còn không đem cục xương già đánh tan!
Nếu như mỗi người cũng lý trí như Bạch Triển Minh, như vậy trận hỗn loạn này dĩ nhiên sẽ không xảy ra.
Đáng tiếc, Tống Nhiễm Cầm bị gấp đến độ không rõ Đông Tây Nam Bắc, nơi nào sẽ chú ý đứng cách đó không xa mình là vợ chồng Bạch gia, liếc mắt một cái liền bị cây chổi của người công nhân làm vệ sinh đang cầm đứng cách đó không xa xem náo nhiệt thu hút lực chú ý.
Thừa dịp lúc người công nhân vệ sinh thất thần, một phen cướp đi cây chổi, bất chấp công nhân vệ sinh ở sau lưng hô "ơ kìa mà" đuổi theo, cầm lấy cây chổi bỏ chạy, cũng khó vì bà lớn tuổi, thân thủ còn nhanh nhẹn như vậy.
Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ đứng xa xa, chợt trước mắt có một bóng người nhanh chóng phi qua, thì thấy Tống Nhiễm Cầm giơ cây chổi xông tới, cứ như vậy đảo cây chổi qua mạnh mẽ quất vào lưng Bạch Lộ Thần.
Bạch Lộ Thần không có đề phòng sau lưng đột nhiên ăn trúng cây chổi, lập tức bị đau phải kêu to lên.
Tống Nhiễm Cầm thở hồng hộc mà lớn tiếng mắng: "Thằng tóc đỏ đâu nào, xem lão nương có quất chết mày không!"
Bà lúc còn trẻ ở quê nhà, cũng là cô gái vai có thể gánh tay có thể nâng, khi chưa đi đến thành phố đã làm việc trong vườn không ít, lúc này thấy con trai bị người ta khi dễ, tinh thần dũng mãnh trong xương lại xuất ra!
Bạch phu nhân thấy con trai mình bị đánh lén, đâu nào còn đứng được, cũng không quản cái gì dáng vẻ ưu nhã, nhanh chóng chạy lên phía trước kéo lấy bờ vai Tống Nhiễm Cầm: "Bà mau buông con trai tôi ra!"
Tống Nhiễm Cầm vừa nghe người phụ nữ này là mẹ của thằng quỷ tóc đỏ đánh con trai mình, lập tức dời đi cơn tức, đoạt lại cây chổi của mình, nhe răng trợn mắt mà quay sang Bạch phu nhân gầm lên giận dữ: "Tốt rồi, thì ra chính bà xui khiến thằng con tóc đỏ của bà mà đánh con trai tôi, nhìn xem tôi tha cho bà hay không."
Thật sự thì cũng không lạ khi Tống Nhiễm Cầm không nhận ra Bạch phu nhân, Bạch phu nhân trước đó vẫn đi du lịch vòng quanh thế giới, hôm nay vừa mới trở về nhà vì đặc biệt tới tham dự lễ đính hôn của Bạch Tang Tang và Tô Hành Phong. Ngày trước mặc dù Tống Nhiễm Cầm cũng cùng Bạch phu nhân gặp qua trong những buổi tiệc tối linh tinh, nhưng không thâm giao cho nên mới không có liếc mắt một cái mà nhận ra.
Nếu không, dù cho bà mượn một trăm túi mật, cũng không dám đánh bà thông gia của mình như vậy!
Chỉ tiếc, thế sự vô thường, huống chi, ban đêm gió lớn đưa tay của mình không thấy được năm ngón!
Tống Nhiễm Cầm đem cây chổi to lớn giáng xuống người Bạch phu nhân, đánh cho Bạch phu nhân ôm đầu tán loạn, một mảnh thê lương, không ngừng kêu "Tiểu Bạch Tiểu Bạch", Bạch Triển Minh rốt cục không thể nhịn được nữa, xông lên bắt được cây chổi dùng sức xô ra.
Vừa rồi Bạch Lộ Thần bất ngờ không kịp đề phòng mới bị Tống Nhiễm Cầm đánh trúng, giờ phút này Bạch Triển Minh là dùng hết sức đoạt lại cây chổi, sức lực đàn ông và đàn bà vẫn có cách biệt một trời.
Cây chổi của Tống Nhiễm Cầm bị rút đi, lại bị xô ra như vậy, lập tức hét lên một tiếng, thân thể tròn mượt mà kia được bác sĩ gọi là "Phúc hậu" đã bị Bạch Triển Minh thoáng cái kéo qua, giày cao gót dưới chân rẽ ngang, cả người mới ngã xuống đất, tựa như một quả bóng lớn lật nhào. . . . . .
"Ôi chết, giết người hả!" Một tiếng kêu kinh động đất trời, quỷ thần khiếp sợ, phá vỡ đi bóng tối phía chân trời.
Bốn phía hộ gia đình rối rít bật đèn điện trong nhà sáng lên, trong nháy mắt, cả khu biệt thự lưng chừng núi đèn đuốc sáng trưng.
Bạch Triển Minh và Bạch phu nhân liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt thoáng qua khủng hoảng, thật chẳng lẽ xảy ra nhân mạng?
Bạch Triển Minh nuốt nước bọt, vất đi cây chổi, từ từ đi tới, ngồi xổm người xuống nhìn cái thân thể to mọng đang quỳ rạp ngọ nguậy trên mặt đất, kết quả mới vừa đụng phải vai của bà đã bị phản pháo, một đôi tay với móng tay trắng dàu chụp vào mặt của ông.
Bên tai là tiếng Tống Nhiễm Cầm gào thét chói tai liều chết đánh một trận: "Tao với mày liều mạng!"
"Tiểu Bạch. . . . . ." Tiếng kêu của Bạch phu nhân tràn đầy sợ hãi vang vọng ở giữa trời đêm.
Cận Tử Kỳ lo lắng mà nhìn sang Tống Kỳ Diễn, vẻ mặt Tống Kỳ Diễn cũng là lực bất tòng tâm không giúp gì được, lúc này quy mô của trận đánh càng lúc càng lớn, đã từ hai người đánh tay đôi diễn biến thành bảy người quần đấu.
"Chuyện gì xảy ra!" Cửa sắt truyền đến giọng nói đầy kinh ngạc của Cận Chiêu Đông.
Kiều Hân Hủy cũng theo sát Cận Chiêu Đông ra ngoài, trong lúc nhìn đến tình cảnh ngoài cửa sắt, cũng kinh ngạc.
"Này... Đây rốt cuộc là làm sao vậy?" Kiều Hân Hủy khẩn trương níu chặt hai tay.
"Mẹ!" Vốn là núp ở trong góc Kiều Niệm Chiêu vừa nghe thấy tiếng Kiều Hân Hủy, kích động giống như tìm được tổ chức, muốn tránh thoát quả đấm của mọi người mà chạy tới, lại bị Tống Nhiễm Cầm vung bàn tay tới vỗ trúng mặt.
Một cái tát vang dội đánh đỏ một bên mặt trắng nõn của cô, dấu ấn trên mặt cùng bàn tay bên phải vô cùng khớp.
"Mẹ ——" Kiều Niệm Chiêu bị đau mà rên rỉ một tiếng, Kiều Hân Hủy nhìn con gái mình bị hại, đâu nào còn có thể khoanh tay đứng nhìn, từ sau lưng Cận Chiêu Đông chạy đến muốn đi bảo vệ Kiều Niệm Chiêu.
Mà Cận Chiêu Đông cũng không trông nom mẹ con Kiều Hân Hủy, nhìn thấy cửa chính mình mọi người đánh nhau thành một đoàn, không chút suy nghĩ, đã xông tới muốn khuyên can, nếu như ông xem qua vài ví dụ trước đó chỉ sợ cũng sẽ không vọng động như vậy rồi.
"Chiêu nhi ——" Kiều Hân Hủy ôm lấy Kiều Niệm Chiêu thì vội vàng kêu lên, muốn nhìn một chút cô thương tổn chỗ nào.
Bị Tống Nhiễm Cầm một cước đá văng, Bạch phu nhân mới vừa lảo đảo mà lui tới đây, Bạch phu nhân là một người phụ nữ hiếu thắng, đâu nào chịu thua thiệt, dứt khoát đem sự chú ý đặt ở trên người mẹ con Kiều Niệm Chiêu.
Nghĩ tới trận quần đấu này đều là do cái "Người thứ ba" này đưa tới, Bạch phu nhân giận ghê gớm, cũng bất chấp bộ dáng mình chật vật, đã nhào qua vừa đánh Kiều Hân Hủy, vừa mắng: "Bà dạy con gái thật tốt, không biết xấu hổ, phá hư gia đình của người khác, hôm nay tôi sẽ dạy dỗ hai mẹ con bà!”
Kiều Hân Hủy cũng Kiều Niệm Chiêu đều là tuyến người dịu dàng hiền thục, làm sao đánh thắng được Bạch phu nhân tính tình đanh đá?
Ba người uốn éo đánh ở một chỗ, rất nhanh đã thấy được kết quả thắng bại cuối cùng.
Bốn phía đã có không ít hộ gia đình xuống lầu đến vây xem, nhưng không ai thật sự tiến lên khuyên can.
Tống Kỳ Diễn đẩy tay Cận Tử Kỳ ra, sải bước tiến lên, mạnh mẽ đẩy hai người đang đánh nhau ở trước mặt hắn ra: “Đủ rồi, nơi này là khu nhà giàu, chú ý thân phận một chút, muốn đánh nhau thì tự mình tìm một chỗ khác ở bên ngoài mà đánh!”
“A Diễn!” Cận Tử Kỳ tiến lên kéo cánh tay Tống Kỳ Diễn, chỉ sợ hai người trước mắt sưng mặt sưng mũi nhất thời nổi điên lên, cũng tiến lên đánh vào hắn!
Bị Tống Kỳ Diễn kéo ra chính là Tô Hành Phong và Bạch Lộ Thần, quần áo trên người Tô Hành Phong bị xé rách không sai biệt lắm rồi, bị móng tay của Bạch Lộ Thần cào xuất hiện không ít vết, hai người sau khi bị kéo ra mới thoáng khôi phục lý trí.
Sau khi phát hiện có nhiều người vây xem như vậy, tất cả sửng sốt một chút, Bạch Lộ Thần liếm liếm khóe miệng của mình bị đánh rách phun ra một ngụm máu ở bên chân Tô Hành Phong, sau đó xoay người muốn đi lôi những người khác còn đang đánh nhau ra.
Ngay vào lúc này, tiếng còi xe cảnh sát từ xa đến gần, ánh đèn ngũ sắc lóe lên ở trong bóng tối vô cùng bắt mắt, các hộ gia đình vốn làm thành một vòng đã sớm phối hợp mà tản ra một con đường khác.
“Làm ơn tránh đường ra!” Ba chiếc xe cảnh sát dừng lại, năm sáu tên cảnh sát đẩy đám người ra, đi tới.
Bên này những người đánh nhau đã tự động tách ra, trên mặt đều bị thương, Cận Chiêu Đông mới vừa vào tới khuyên can đã bị một đấm đánh trúng sống mũi, giờ phút này hai dòng máu tươi không ngừng mà chảy xuống. Tô Tấn An cũng không khá hơn chút nào, hai con mắt đều thành mắt gấu mèo, điểm chết người là thắt lưng cũng không thẳng dậy nổi.
Về phần Bạch Triển Minh và Tống Nhiễm Cầm sau khi ở trên mặt đất tiến hành xong trận chiến kịch liệt, trên khuôn mặt vết máu giăng khắp nơi, ngay cả cổ cũng không thể may mắt thoát khỏi, mà Tống Nhiễm Cầm cùng đám người Bạch phu nhân và Kiều Hân Hủy, đều là tóc tai bù xù, mặt mày dơ bẩn, ở đâu còn có nửa điểm hình tượng quý bà.
Cây chổi kia nằm trơ trọi ở nơi đó, sau đó bị cảnh sát nhặt lên mang đi làm chứng cớ.
Kiều Niệm Chiêu đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất run run rẩy rẩy mà khóc, cô khi xem thấy mọi người đánh nhau không thấy rõ mặt mũi, không nói gì, chẳng qua là một mực khóc, nước mắt lau không xong đã rớt xuống.
Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn tỏ vẻ vô tội đứng ở nơi đó, người cảnh sát chủ sự nhìn họ liếc mắt một cái, thấy trên mặt họ không có vết thương, liền trực tiếp từ trước mặt họ đi qua.
Sau đó, giữa một loạt tiếng sụt sùi, đã nghe thấy một giọng nói lạnh như băng: “Đem những kẻ gây chuyện này mang về trong cục đi, buổi tối khuya muộn, còn để cho người ta nghỉ ngơi hay không, một người cũng đừng bỏ sót!”
Bạch Triển Minh và Cận Chiêu Đông đều là người có thân phận, làm sao có thể đến cục cảnh sát, không ngờ sự tình lại như thế này?
Bạch Triển Minh sửa sang lại dáng vẻ một chút, đi tới nhìn người cảnh sát phụ trách đang cầm côn nói: “Chuyện này chỉ một chút, tôi và cục trưởng của các người có quen biết, các người đi về trước đi, nơi này tự chúng tôi sẽ xử lý.”
Người cảnh sát phụ trách bị ngữ điệu như cấp trên của Bạch Triển Minh làm cho sững sờ, nhưng lập tức cũng nổi cáu lên: lão tử tối khuya nhận được báo án mà chạy tới đây, các người không những không thông cảm còn nghiêng mắt nhìn người, còn nói chuyện ngang như vậy!
hắn ta cười lạnh một tiếng: “Dân trong thành phố S này người nào mà không biết cục trưởng của chúng tôi hả, cả ngày trong tin tức đều thấy, muốn cùng tôi chơi mánh khóe, ông còn non kém lắm, người tới, bắt bọn người xảo trá miệng lưỡi trơn tru này về cho tôi!”
“Anh!” Bạch Triển Minh dường như không thể tin được mình thế nhưng thành người xảo trá trong miệng người khác, còn muốn giải thích, người đã bị hai cảnh sát chế trụ kéo tới chỗ xe cảnh sát.
Trong lòng Bạch phu nhân quýnh lên, đuổi theo: “Tiểu Bạch…”
Mà bên kia Tống Nhiễm Cầm đang liều chết không theo, bị cảnh sát kéo lấy cổ áo lôi đi, người bị cưỡng chế nhét vào trong xe, nhưng đôi chân như thế nào cũng không chịu bỏ vào, hướng về phía người cảnh sát trẻ tuổi uy hiếp.
“Đồ khốn nạn, mày đá tao thử xem? Nếu mày dám đá tao…”
Còn chưa có nói xong, tên cảnh sát đã quét chân qua một đường rất tàn nhẫn đạp vào trong bắp chân Tống Nhiễm Cầm, giữa tiếng kêu đau của Tống Nhiễm Cầm, hắn cười lạnh đóng cửa xe: “Bà già chết tiệt, đủ lớn lối nha!”