Dựa vào hãng xe ô tô cao cấp Extreme nổi tiếng toàn cầu, cũng đủ để cho mọi người có mặt ở đây tâm tình khó chịu mà trở nên kích động, lần lượt đều đã đầy hưng phấn mà nhìn phu nhân Windsor đi từng bước một đến chỗ của Cận Tử Kỳ, mà phía sau bà là bốn gã vệ sĩ áo đen.
Jane không ngờ phu nhân Windsor đột nhiên xuất hiện phá đám kế hoạch của mình, không khỏi cắn chặt khóe môi, giữa lông mày cũng toát ra vẻ phiền chán nóng nảy, nhưng cô ta cũng biết phu nhân Windsor đại biểu cho cái gì, đành phải cứng rắn mà cưỡng chế lửa giận trong lòng.
"Phu nhân Windsor, ngài có lòng vội vã từ Anh quốc chạy về sao?"
Jane cố gắng hết mức để bản thân bày ra một nụ cười khiêm tốn hữu hảo, vứt Cận Tử Kỳ sang một bên liền bước lên đón tiếp.
Phu nhân Windsor nhìn Jane, trên mặt là ý cười nhợt nhạt, gật nhẹ đầu với cô ta, rồi lập tức lướt qua cô ta mà đi về phía của Cận Tử Kỳ.
Jane quay đầu nhìn bóng lưng của phu nhân Windsor, sắc mặt biến hóa.
Bà già này, cả gan dám ... Cả gan dám trước mặt nhiều người như vậy mà không đếm xỉa đến cô ta? !
Làm một thành viên của gia tộc Rocher, bị xem thường như vậy đủ để cho cô ta khiến gia tộc trở thành trò cười trong lúc trà dư tửu hậu.
Theo bước chân phu nhân Windsor đến gần, vốn ùng tắc thành một đoàn đám người tự động tự giác mà mở đường.
Phu nhân Windsor đi đến bên cạnh Cận Tử Kỳ, kéo tay của cô vỗ vỗ an ủi, sau đó lại nhìn về phía tấm ảnh trắng đen ở sảnh lễ, đau xót thở dài: "Đứa nhỏ đáng thương!"
Nói xong toàn bộ sự chú ý của phu nhân Windsor chuyển dời đến trên người của Cận Tử Kỳ.
"Đứa nhỏ Frank này ra đi quá đột ngột, để lại các con mẹ góa con côi, con có đồng ý theo ta về Anh quốc không?"
Cận Tử Kỳ nhìn quanh một vòng, những người kia vốn làm khó cô lúc này đều sẽ lộ ra vẻ mặt như chó Nhật mà nịnh nọt phu nhân Windsor, ở cửa lớn sảnh tưởng niệm, Cận Tử Kỳ thấy được cha mẹ mình vội vàng trở về, cô quay đầu ngước nhìn ánh mắt đầy mong đợi của phu nhân Windsor.
"Có thể sẽ khiến ngài thất vọng, con muốn ở lại chỗ này, Tống thị là một nút thắt trong lòng mà Kỳ Diễn không bỏ xuống được, con hy vọng mình sinh thời có thể giúp anh ấy tháo gỡ, cũng có thể được coi là hoàn thành di nguyện mà anh ấy chưa kịp nói ra."
Phu nhân Windsor nắm tay của Cận Tử Kỳ một cái, rồi sau đó buông ra, bà xoay người, hướng về phía mọi người trước mặt cười nói: "Tôi quyết định đầu tư Tống thị, cũng không chỉ coi trọng tiền đồ của Tống thị, mà càng là bởi vì tôi tin tưởng con dâu của mình ..."
Lúc Phu nhân Windsor nói lời này, giống như hoàn toàn quên mất Jane Rocher ở bên cạnh, giống như là một kiểu thách thức trá hình.
Mọi người cũng cảm nhận được sự quỷ dị trong bầu không khí này, có hai nhân vật số một đến lễ truy điệu, lại đứng ở hai mặt đối lập, bọn họ nhìn tình huống như thế trong lòng chuyển qua vô số điều suy ngẫm.
Tuy rằng Jane cực lực kiềm chế mình, nhưng sắc mặt vẫn không khỏi tái xanh....
Windsor có ý gì, chẳng lẽ thật sự muốn đối nghịch với Rocher sao?
Cận Tử Kỳ liếc nhìn Jane ở phía sau phu nhân Windsor, nói: "Con nhất định sẽ không để cho phu nhân Windsor đầu tư có đi mà không có về."
"Điểm này, ta không hoài nghi một chút nào, dù sao cũng là người mà Frank nhìn trúng."
Sau đó Phu nhân Windsor lại được Kiều Nam giới thiệu chào hỏi cùng bốn Đại Cổ Đông của Tống thị, bởi vì phu nhân Windsor gia nhập, khiến sắc mặt của bốn Đại Cổ Đông tạm hoãn, đối với Cận Tử Kỳ phê bình úp mở cũng ngay lập tức ít đi không ít.
Tô Ngưng Tuyết đến bên cạnh Cận Tử Kỳ, thấp giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy?"
Cận Tử Kỳ khẽ mỉm cười: "Bức vua thoái vị, tình hình bây giờ giống như bức vua thoái vị thời cổ."
Những người rường cột này của Tống thị ỷ vào mình lý lịch thâm niên, liền mưu toan gạt bỏ cô và mấy đứa nhỏ ra khỏi Tống thị hoàn toàn, muốn đề cử phát triển người nắm quyền mới, lần này một khi cô lui ra, ngày sau ngàn ngàn vạn vạn lần cô cũng đừng nghĩ đến chuyện cắm dao vào nữa.
"Đi qua đó đi, tiếp đãi phu nhân Windsor cho chu đáo, nói thế nào Kỳ Diễn cũng là do bà ấy nuôi lớn, ngoài mặt không nói ra, nhưng có lẽ trong lòng cũng khó chịu, chỉ có điều nữ cường nhân so với phụ nữ bình thường ẩn nhẫn hơn rất nhiều."
Tô Ngưng Tuyết vỗ nhẹ lên vai của Cận Tử Kỳ, Cận Tử Kỳ gật đầu, liền đi qua làm bạn với phu nhân Windsor.
Jane đứng ở nơi đó, nhìn một đám người vây quanh hai người họ, tức giận đến mức sắp cắn nát răng.
"Cũng không biết vị Tống phu nhân này của chúng ta đã bái lạy nhóm thần tiên nào, lại có vận khí tốt như vậy? Ở giai đoạn khẩn yếu nhất lại mời đến nhân vật có sức ảnh hưởng lớn đến thế, công ty Extreme đó, chậc chậc, Tống thị không dễ dàng ngã như vậy đâu!"
Jane lắng nghe những người sau lưng xì xầm bàn tán, lại nhìn lên bên đó phu nhân Windsor và Cận Tử Kỳ thân thiết trò chuyện với nhau, hai mắt vì đố kỵ mà đỏ ngầu, thời điểm khi cô ta và Tống Kỳ Diễn lui tới, tại sao không thấy bà già này nhiệt tình như vậy?
Cô ta không kìm lòng được nắm chặt quyền, móng tay gần như cắm sâu vào trong lòng bàn tay, nhưng đối với cái tình hình khắc nghiệt này thì cũng không cách nào thay đổi.
Vào giây phút cuối cùng này lại để cho Cận Tử Kỳ như cá chép trở mình, cô ta quả thực không cam lòng, không cam lòng!
Jane giận quá thành cười, một khi bà già này đến rồi cô ta cũng có phương pháp đối phó với bà, ngay sau đó cô ta liền đi lên phía trước.
Phu nhân Windsor đối với Cận Tử Kỳ rất thân thiết, nhưng đối với người khác lại rất lạnh nhạt, trong ánh mắt toát ra vẻ xa cách khiến người ta không dám dễ dàng lôi kéo làm quen.
Cận Tử Kỳ nhìn thấy Jane tới đây, nhưng nhiều lần khi Jane muốn mở miệng chen vào nói, cũng không biết phu nhân Windsor cố ý hay không, lúc nào cũng rất tự nhiên mà không đếm xỉa đến cô ta, trước ánh mắt của bao người Jane chỉ cảm thấy trước giờ chưa từng xấu hổ như vậy, thế nhưng không phát tác được.
Cận Tử Kỳ mấy lần nhìn thấy cô ta rất ấm ức đến mức mặt xanh mét, thầm cười lạnh, trong xương cốt Jane luoin lộ ra vẻ kiêu ngạo thì làm sao hết lần này