Mục lục
Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tâm Thường Lạc
Tống Nhiễm Cầm lửa giận bộc phát, rống cao một tiếng căm tức, thừa dịp Tô Hành Phong không chú ý, tiện tay vung mạnh cái bình hồ lô đỏ bằng sứ Thanh Hoa ở bên cạnh đập tới phía cái ót của Bạch Lộ Thần.
"Em à!" Bạch Tang Tang kêu lên một tiếng hoang mang nhắc nhở.
Bạch phu nhân muốn chạy tới tiếp lấy cái bình hoa đó nhưng đã không còn kịp rồi. . . . . .
"Xoảng ——" Bình hoa rơi xuống mặt đất, lại một lần nữa hy sinh lừng lẫy.
Bạch Lộ Thần lắc lắc cánh tay mình do ngăn cản mà tê dại, nhe răng trợn mắt, chẳng qua là, hắn vẫn còn chưa phát tác, ở cửa đã vang lên một tiếng rống giận dữ giống như hùng sư gầm thét ——
"Tống Nhiễm Cầm, ta để cho cô ở tạm trong cái nhà này, không phải cho cô đi đến gây thiệt hại cái nhà này !"
Cận Tử Kỳ nghe được tiếng gào thét đầy phẫn nộ quanh quẩn bên cột nhà thật lâu không đi, chỉ cảm thấy tinh thần chấn động, sau đó lại nhìn thấy Tống Chi Nhậm chống quải trượng, một tay dắt Mỗ Mỗ khí thế hung hăng mà đi vào.
Lão nhân gia mặc áo ngủ, bên ngoài thì khoác chiếc áo khoác, nhưng giờ phút này không chút nào cảm giác được sự rét lạnh, chỉ cảm thấy hỏa khí chậm rãi từ dưới đất dâng trào lên, nhất là nhìn thấy dáng vẻ Tống Nhiễm Cầm ngu xuẩn, càng thêm giận dễ sợ!
Tống Nhiễm Cầm trong lúc nhìn thấy Tống Chi Nhậm chạy tới, đầu óc nhất thời trì trệ, ngơ ngác nhìn Tống Chi Nhậm hổn hển trong chốc lát, đợi lấy lại tinh thần, gương mặt sung huyết đỏ bừng, đột nhiên trốn ra sau lưng Tô Hành Phong.
Khóe miệng của co rúm dữ dội vài cái, cúi đầu nhìn những món đồ cổ bị ném vỡ kia, thế này mới ý thức được họa lớn ập tới!
"Tống lão, chuyện này. . . . . ." Sắc mặt Bạch phu nhân lúng túng, cố gắng tiến lên giải thích.
Tống Chi Nhậm lại khoát khoát tay, ngăn lại lời của bà, nhưng mắt lạnh nhìn chằm chằm Tống Nhiễm Cầm đang rụt cổ.
"Xem ra ta đối với cô còn quá mềm lòng, cô đây là bùn nhão không đỡ nổi tường!"
Tống Nhiễm Cầm để ý nhất chính là câu so sánh "Bùn nhão không đỡ nổi tường" khi bị Tống Chi Nhậm mắng, hết lần này tới lần khác Tống Chi Nhậm còn muốn nắm lấy điểm yếu của bà, trước mặt nhiều người như vậy khiển trách bà!
Lúc này, sắc mặt của bà đã trắng bệch, mà Tô Hành Phong cũng cảm thấy vô cùng mất thể diện, hận chưa từng đi đến cái phòng khách này, cũng như mong người phụ nữ sau lưng này không phải là mẹ của mình!
Trong lúc nhất thời, phòng khách an tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng thở dốc hồng hộc của Tống Chi Nhậm.
Mỗ Mỗ nhéo nhéo bàn tay Tống Chi Nhậm, "Ông nội, không nên tức giận, dù sao những bình hoa này đặt ở nhà cũng là trang trí hoa thôi ạ, cô cũng là bị chọc tức mới không cẩn thận đập vỡ, thân thể ông nội so với những bình hoa này quan trọng hơn nhiều!"
Tống Chi Nhậm cúi đầu nhìn cháu trai mình nghe lời hiểu chuyện, trái tim cảm thấy mềm mại một hồi, sờ sờ mái tóc mềm mượt của Mỗ Mỗ, giọng nói có chút nghẹn ngào mà cảm khái: "Đứa bé ngoan đứa bé ngoan, ông nội không tức giận. . . . . ."
Cận Tử Kỳ đứng ở một bên nghe được đoạn đối thoại này, cúi đầu lấy tay chặn hai mắt của mình, không để cho ý cười không thích hợp ở đáy mắt bại lộ dưới mắt của mọi người, cái tên tiểu bại hoại này...
Tống Kỳ Diễn dường như phát hiện tâm tình của cô, hắn không để lại dấu vết nhẹ nhàng đụng một cái ở sau lưng cô.
Cận Tử Kỳ trời sinh sợ nhột, thân thể phản ứng theo bản năng trở nên căng thẳng, quay đầu lại, Tống Kỳ Diễn toét miệng cười với cô lộ ra một hàm răng trắng tinh, hắn ngược lại không e dè việc tâm tình mình rất vui vẻ.
"Cái này gọi là hổ phụ vô khuyển tử, thành ngữ anh mới học, như thế nào?"
Hắn đến gần lỗ tai của cô khẽ nói, làn môi mỏng như có như không lướt qua tai của cô.
Cô khó nhịn mà thấy ngứa một trận, theo bản năng chiếc cổ trắng nõn thon dài rụt một cái, hắn cúi đầu cười lên, sau đó dời đầu của mình đi, nhìn đến đám người ở giữa sân đang giằng co cười một cái đúng mực.
"Cha, hôm nay trời lạnh, ngài vẫn sớm đi trở về phòng, nơi này, thì giao cho con trai xử lý thôi!"
Tống Chi Nhậm mím chặt đôi môi, quay đầu lại liếc nhìn Tống Kỳ Diễn, không lên tiếng, sau một lát, mới nhìn Tống Nhiễm Cầm, giọng nói lạnh lùng: "Cho cô thời gian là một tuần lễ, từ nơi này dọn ra đi, nếu không tôi giúp cô gọi công ty dọn nhà!"
Nói xong, Tống Chi Nhậm căm giận mà chống quải trượng bỏ đi, không quên mang theo người bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ có thể an ủi tâm hồn bị thương của mình, cho dù là ra khỏi phòng khách, còn có thể nghe được giọng nói non nớt đầy quan tâm ——
"Ông nội, Mỗ Mỗ hát cho ông một bài hát nha, như vậy ông cũng sẽ không mất hứng."
Vở diễn giải tán, các diễn viên và khán giả cũng phải lần lượt rời nhà hát.
Tống Nhiễm Cầm sau khi tránh Tống Chi Nhậm, thì vẩy đi lớp sợ hãi vừa rồi, từ phía sau Tô Hành Phong bước ra ngoài, kéo lại quần áo trên người, quay sang Tống Kỳ Diễn hừ lạnh một tiếng, sau đó đoạt lấy giày cao gót trong tay Tô Hành Phong xỏ vào chân, sau đó, bước trên đôi giày cao gót với phong thái đong đưa muốn đi.
"Tống nữ sĩ." Nhưng Tống Kỳ Diễn gọi bà lại từ phía sau.
Tống Nhiễm Cầm không nhịn được quay đầu: "Làm gì!" Ngữ điệu cực kỳ không kiên nhẫn.
Hai tay của Tống Kỳ Diễn khoanh ở trước người, đối với Tống Nhiễm Cầm ý vị sâu xa mà cười một tiếng, lời nói ra lại cực kỳ khách khí: "Chị cũng không thể đi, chị muốn đi, những bình bình lọ lọ này tôi đi tìm ai tính sổ đây?"
"Oh, lời này của cậu ý là, muốn tôi lấy tiền ra mua những thứ mảnh vụn này sao?"
Tống Nhiễm Cầm không dám tin mà dựng râu trợn mắt, một tay chỉa thẳng vào những bình hoa vỡ thành mảnh vụn trên đất kia.
"Chẳng thế thì sao?" Tống Kỳ Diễn vẫn như cũ cười tủm tỉm, nhìn ở trong mắt Tống Nhiễm Cầm quả thực đáng đánh đòn.
Tống Nhiễm Cầm dứt khoát cũng là bình nứt không sợ bể: "Ai biết những thứ này không phải là đồ dỏm, đây là nhà của cha tôi, tôi ném vài cái bình thì sao chứ? Hơn nữa, là tôi muốn ném rơi sao? Cậu muốn tiền phải đi theo chân bọn họ mà đòi!"
Dù sao cũng sẽ phải chuyển ra đi ngay, trước lúc này, đánh chết bà cũng không nguyện ý tốn một số lớn như vậy.
Cho nên, Tống Nhiễm Cầm lập tức liền chỉa mũi nhọn sang hướng đám người nhà họ Bạch.
Bạch phu nhân vừa nghe cũng lập tức mất hứng: "Tô phu nhân, lời nói này của bà không phải thật là quá đáng sao? Quá trình này chúng tôi đều đã thấy, bình hoa đều qua tay bà mà vỡ nát, bà làm thế nào tốt xấu gì cũng trút lên trên đầu chúng tôi sao?"
"Ai da, Bạch phu nhân!" Tống Nhiễm Cầm không chịu thua mà làm ầm ĩ lên: "Nếu không phải là con trai của bà mang đến đây cái đứa gây chuyện như vậy, tôi sẽ đập bình hoa sao? Bà không tự mình xét lại mình còn muốn đổ thừa lên trên đầu tôi, có người như bà vậy sao?"
"Tô phu nhân! Làm người không thể cậy mạnh không phân rõ phải trái như vậy!" Bạch phu nhân đối với Tống Nhiễm Cầm rốt cục không thể nhịn được nữa, "Nếu không phải là Tang Tang của chúng tôi sắp cùng Hành Phong kết hôn, tôi không muốn để cho mặt mũi mọi người khó coi, bà cho rằng tôi bây giờ sẽ còn đứng ở chỗ này sao?"
Tống Nhiễm Cầm cười lạnh: "Bạch phu nhân thật sự nói buồn cười, ngược lại đem trách nhiệm của mình đẩy đi không còn một mống!"
Vẻ mặt Bạch phu nhân chấn động, không nghĩ tới Tống Nhiễm Cầm da dầy đến nước này, nhất thời cứng họng.
Mà Tống Nhiễm Cầm thì đuôi mắt nhảy lên, thét lên một tiếng với Tô Hành Phong cách đó không xa: "Con à, sắc trời không còn sớm, chúng ta đi về nghỉ, ít ở chỗ này cùng tốp người không có tư cách tranh chấp không cần thiết!"
Nói xong, tiếp tục phẩy phẩy hai cánh tay cường tráng, mang khuôn mặt như mèo vội vội vàng vàng bỏ đi.
Sắc mặt của Tô Hành Phong từ đầu đến cuối chưa từng dễ coi, nhưng anh dầu gì cũng còn có chút trách nhiệm của người đàn ông, không giống Tống Nhiễm Cầm vẫy vẫy tay liền đi như vậy, lúc đi ngang qua Tống Kỳ Diễn thì dừng bước.
"Để cho nhà giám định đồ cổ giám định xem xét rồi tính toán tổn thất, sau đó hãy bảo người giúp việc nói cho tôi biết một tiếng."
Sau đó mới cất bước rời khỏi phòng khách, nhưng ngay cả dư quang khóe mắt cũng không phân cho Bạch Tang Tang.
Bạch phu nhân nhìn thấy Tống Nhiễm Cầm vô lại và Tô Hành Phong đối với con gái thờ ơ như vậy thì giận đến không chịu được.
Bạch Tang Tang chẳng qua là ôm hai cánh tay cười lạnh, dường như đã sớm dự đoán được sẽ là cái kết quả như vậy.
Ngược lại Bạch Lộ Thần chần chờ mà hỏi thăm Bạch Tang Tang: "Chị, chị nhất định phải gả vào cái nhà này sao?"
Bạch phu nhân nặng nề thở phào một cái, nói với Bạch Tang Tang: "Mẹ đi về trước, chuyện này mẹ sẽ với ông nội và ba con, đến lúc đó sẽ gọi điện thoại cho con."
Nói xong, lôi Bạch Lộ Thần muốn đi, còn tiểu thái muội vui vẻ theo sát ở sau lưng Bạch Lộ Thần một tấc cũng không rời.
Chỉ là vừa đi được hai bước, liền bị Tống Kỳ Diễn ngăn cản đường.
Bạch phu nhân nhíu chân mày lên: "Còn có chuyện gì sao?"
Tống Kỳ Diễn quay sang người giúp việc đứng cách đó không xa nháy mắt, sau đó nhìn vẻ mặt cảnh giác của Bạch phu nhân mỉm cười: "Chỉ là muốn nói cho Bạch phu nhân, còn có chút sổ sách chưa có kết đây!"
"Cái gì sổ sách?" Bạch phu nhân không hiểu ra sao, nhưng đề phòng cái người đàn ông cười thật âm hiểm trước mắt này.
Tống Kỳ Diễn búng tay một cái, người giúp việc đã đến trước mặt Bạch phu nhân nói rõ: "Bạch phu nhân, mới vừa rồi vị tiểu thư này đánh vỡ một cái ấm pha trà bằng gốm và một cái bình sứ trắng, đại khái giá trị hai mươi bảy hai mươi tám vạn."
"Có ý gì?" Bạch phu nhân thầm nói không tốt, dưới tay ý thức mà nắm chặt ví tiền của mình.
Cận Tử Kỳ đem động tác nhỏ của Bạch phu nhân thu ở trong mắt, cười khẽ, bàn tay mềm vòng qua cánh tay Tống Kỳ Diễn, nhìn sang Bạch phu nhân: "Bạch phu nhân dầu gì là khách nhà họ Tống, sau này hai nhà chúng ta cũng dính chút thân thích, hai thứ đồ này tính bớt thôi, giá cả thân tình hai mươi vạn thì như thế nào?"
Khóe miệng Bạch phu nhân rụt rụt, hai cái đầu vai khẽ run, hồi lâu giằng co, không thấy Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ thỏa hiệp nữa, bất đắc dĩ, hận hận bỏ lại một câu: "Ngày mai đem giấy tờ gửi đến Bạch thị!"
Nói xong, không bao giờ nguyện ý nán lại cái chỗ xúi quẩy rủi ro này, mang theo túi thở phì phì bước đi.
Bạch Lộ Thần tới nhà họ Tống vốn là vì trả đũa Tống Nhiễm Cầm, lúc này ác khí ra khỏi, cũng cảm thấy vô vị, mắt nhìn Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ đứng sóng vai nhau, vuốt lỗ mũi đuổi theo mẹ của mình.
Tiểu thái muội sưng mặt sưng mũi mà vẫn toét miệng, dựng dựng ngón cái với Tống Kỳ Diễn: "Đại ca ca, anh thật sự quá keo kiệt nha!" Nói xong, bất kể hai ánh mắt của Tống Kỳ Diễn rét căm căm, nhấc chân chạy theo sau lưng Bạch Lộ Thần.
Cận Tử Kỳ nghe xong tiểu thái muội đối với Tống Kỳ Diễn tán dương, ngẩn người, không nhịn được cười lên.
Tống Kỳ Diễn ngược lại nghiêm mặt, quay sang Cận Tử Kỳ liếc mắt, nắm gương mặt mềm nhẵn của cô, thở dài: "Có người nào cười như vậy sao?"
Cận Tử Kỳ cố làm ra vẻ nghiêm chỉnh gật đầu, "Đúng nha, Aba Cống tiên sinh ( Aba Cống: đại danh từ keo kiệt )!"
Bên kia Bạch Tang Tang nhìn hai người kề cận bên nhau vui đùa, trong lòng chỉ cảm thấy một mảnh thê lương, người ta đã mang thai đều có chồng cùng ở bên người, cô có cái gì? Cái gì cũng không có, còn có một đống lớn chuyện sốt ruột!
Không muốn hạnh phúc ngọt ngào của người khác làm nổi bật sự bi thương của mình, Bạch Tang Tang khẽ nhếch càm, lấy một loại tư thế kiêu ngạo rời sân, cho dù cả trái tim đã ngàn lở trăm loét, mệt mỏi không chịu nổi.
Cận Tử Kỳ chú ý tới Bạch Tang Tang ảm đạm rời đi, ngưng cùng Tống Kỳ Diễn cười đùa lẫn nhau, liếc mắt nhìn bóng dáng kia sau khi mang thai hơi có vẻ cồng kềnh, "Có mẹ chồng là Tống Nhiễm Cầm ở đây, cuộc sống sau này của cô ta sẽ không dễ chịu."
Đây không phải là suy đoán, mà là chắc chắc, không ai sẽ thích mẹ chồng thô bạo như vậy!
Tống Kỳ Diễn thở dài mà kéo cô lại: "Một ngày kia, em cũng có thể quan tâm anh như vậy thì tốt rồi."
Cận Tử Kỳ nghe vậy háy hắn một cái, vén khóe môi lên: "Em không quan tâm anh sao?"
"Chung quy là cảm thấy không đủ!" Một tiếng thở dài, hoà tan vào trong một cái ôm chặt chẽ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK