Săn sóc mà thay cô buộc chặt dây an toàn, hắn cong lấy khóe miệng cười thỏa mãn, nhưng cô có chút nóng má.
Tống Kỳ Diễn đối với mình, luôn giống như làm tùy tùng đi theo tỉ mỉ, chiếu cố như vậy làm cho cô thẹn thùng.
Chờ hắn lên xe, Cận Tử Kỳ mới quay đầu hết lần này đến lần khác quan sát hắn, phát hiện giữa lông mày hắn có một cổ mệt mỏi nhàn nhạt, cũng không như trước kia khí phách dạt dào, thử dò xét mà hỏi: "Có phải mệt lắm hay không?"
Hắn mỉm cười nhìn cô một cái, tựa hồ rất hưởng thụ sự quan tâm của cô, "Một đống chuyện ngổn ngang."
Nói xong lời này, hắn còn ngáp một cái, đáy mắt tựa hồ có ánh nước ánh khẽ gợn.
Mặc dù chỉ có một câu nói, nhưng Cận Tử Kỳ lại nghe ra giọng nói của hắn khi nói chuyện là giọng mũi không quá rõ ràng.
"Anh bị cảm sao?" Cô không khỏi từ đầu đến chân tử tế tường tận bắt đầu bộ dáng của hắn.
Trên gương mặt tuấn tú của hắn quả thật thần sắc có vẻ bệnh, tinh thần coi như ổn, đại khái vẫn còn là giai đoạn trước cảm cúm.
Nghe được cô khẩn trương ân cần, đáy mắt hắn chứa đầy ý cười, quay đầu liếc cô một cái, không nói gì.
Khoé mắt Cận Tử Kỳ liếc nhìn chiếc xe ngoài cửa sổ thoáng qua và đèn xanh đèn đỏ phía trước cách đó không xa, nơi này đến gần nội thành, trên đường người đi đường cũng từ từ tăng nhiều, cô không yên tâm đưa tay đè xuống bàn tay hắn đang khoác lên trên tay lái.
"Em điều khiển cho." Dù sao người bị ốm lái xe vẫn ẩn chứa một vài nguy hiểm, dễ dàng xảy ra giao thông ngoài ý muốn.
Tống Kỳ Diễn hầu như một giây kế tiếp thì đã cởi dây an toàn, cúi người ở trên gò má cô mổ xuống một cái.
"Mặc dù rất muốn hôn miệng, nhưng mà lại sợ đem bệnh cảm lây cho em. . . . . . Không hôn. . . . . . Lại không nhịn được, cho nên. . . . . . Chỉ có thể như vậy." Giọng mũi của hắn trở nên nồng đậm, nói xong lại chưa thỏa mãn mà hôn một cái lên mặt của cô.
Cận Tử Kỳ bị hắn làm cho có chút quẫn, hắn cười tủm tỉm buông cô ra, xuống xe cùng cô đổi vị trí, làm cái tư thế mời, cô mím môi, khi hắn đưa mắt nhìn chằm chằm xuống thì cố kiên trì khởi động xe.
Nhớ tới tin tức buổi chiều ở chỗ Tiêu Tiêu nghe được, trong lòng Cận Tử Kỳ có nghi ngờ, do dự một chút, vẫn là hỏi ra miệng: "Hôm nay qua báo chí em thấy được tin tức về bí thư Hồng."
Hai cái chân thon dài của Tống Kỳ Diễn đặt ở trong xe hơi, luôn là không thể hiện ra một cái tư thế thoải mái dễ chịu.
Hắn nghe tiếng nhìn sang cô, mở trừng hai mắt: "Bí thư Hồng nào?"
Cận Tử Kỳ ở trong kính chiếu hậu nhìn thấy ánh mắt hắn thản nhiên mà không tránh né, có chút bất đắc dĩ, lại cũng không ép hỏi nữa, nhẹ nhàng mà lắc đầu: "Chính là người lần trước ở Phúc Hạ Lâu gặp phải đó, không có gì, anh nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi."
Tống Kỳ Diễn vểnh vểnh khóe miệng lên, thật sự nghe lời mà tựa vào lưng ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, cái tên bí thư Hồng này, dường như một giây cũng không lưu lại trong đầu hắn, một bộ dáng bình yên nhàn nhã.
Cận Tử Kỳ lại liếc hắn một cái, không quấy rầy hắn nữa, chuyên tâm mà lái xe.
--- ------
Xe lái vào cửa lớn Tống trạch, tắt máy, nhìn vẻ mặt hắn ngủ say, cô đột nhiên không nỡ đánh thức hắn, lẳng lặng cùng hắn ngồi ở trong xe, tựa vào trên tay lái quay đầu nhìn hắn chằm chằm.
Không cách nào mà nghi ngờ, hắn thật sự là người đàn ông đẹp trai, có chút dấu vết của năm tháng càng tăng thêm một phần thành thục.
Tóc ngắn gọn gàng, môi mỏng mím chặt, hàng mày thanh tú, mặt mũi, lông mi cũng rất dài, nhắm hai mắt lạnh lùng, cho dù là ngủ thiếp đi, trên người cũng tản ra sự liều lĩnh mà lại mang theo khí tràng tôn quý cường thế.
"Có phải rất đẹp mắt hay không hả?"
Không biết hắn từ lúc nào thì mở mắt ra, Cận Tử Kỳ hoảng hốt, bị bắt quả tang có chút ngượng ngập, Tống Kỳ Diễn chau chau mày, lông mi thật dài chớp hai cái, trên mặt còn mang theo sự mơ màng mới tỉnh và vẻ lười biếng.
Cận Tử Kỳ khô khốc mà ho một tiếng, lập tức cởi dây an toàn: "Xuống xe đi."
Hắn nhìn cô bên tai hồng hồng, khóe miệng nghiêng nghiêng, một tay xoa trán, một tay cũng cởi dây an toàn, khẽ kêu cô: "Tử Kỳ. . . . . ."
"Cái gì?" Cận Tử Kỳ giống như là bị dòng điện đánh trúng, lập tức quay đầu nhìn hắn.
Chẳng qua là, vẫn chưa nhìn đến gương mặt tuấn tú của hắn, người đã bị hắn chộp vào trong ngực, hung hăng mà hôn một hồi.
Hắn trằn trọc lưu luyến mà khẽ cắn môi của cô, cuối cùng không thể không buông cô ra, không quên mình còn cảm mạo, nếu như tinh thần không chừa một mống, sẽ đem bệnh khuẩn lây bệnh cho cô, nhưng mà không hôn. . . . . . Lại kìm nén đến khó chịu.
Nhìn sang hai tròng mắt cô mơ màng, dáng vẻ có chút đờ đẫn, đâu nào còn có tư thế khôn khéo của nữ thương nhân, hắn nhìn một chút, trong phút chốc loại bỏ đi sự mệt mỏi mới vừa rồi, không nhịn được nhếch khóe miệng lên.
Đang muốn nói gì, chợt nhảy mũi một cái vang dội, tuyệt đối phá hư bầu không khí màu hồng lúc này.
Cận Tử Kỳ vì hắn nhảy mũi mà bừng tỉnh, trợn mắt nhìn hắn, nói câu "Tốt tính thật" rồi đi trước mở cửa xuống xe.
Tống Kỳ Diễn hít hít cái mũi của mình, bị nghẹt đúng là khó chịu, tiếp đó xuống xe đuổi theo cô.
Hai người mới vừa bước vào tòa nhà lầu chính, quản sự Minh đã tiến lên truyền lời: "Chủ tịch ở thư phòng đợi hai vị."
Phản ứng đầu tiên trong đầu Cận Tử Kỳ chính là gương mặt thô tục của bí thư Hồng, nhìn thần thái của quản sự Minh, cũng không thấy được là chuyện gì đáng vui, ngược lại, dường như sự tình có phần nghiêm trọng.
Còn Tống Kỳ Diễn chỉ là nhàn nhạt gật đầu, trước khi dắt tay của cô lên lầu, lại quay đầu hỏi quản sự Minh một câu: "Sắc mặt của cha tôi như thế nào, là đỏ hay trắng , hoặc là xanh?"
Quản sự Minh nghe mà ngẩn ra, ngay sau đó lại khôi phục bộ dáng tĩnh táo, "Hẳn là màu đen."
Tống Kỳ Diễn hiểu rõ, gật gật đầu, giữa lúc sải bước lên thang lầu, quản sự Minh bổ sung thêm: "Chủ tịch đã xem báo cáo của thư ký khu vực Lưu Dương, lúc chiều có người ở phủ thị chính gọi điện thoại tới đây."
Ánh mắt Cận Tử Kỳ chợt lóe, Tống Chi Nhậm vào lúc này gọi họ đến là khởi binh vấn tội sao?
Nghĩ đến ánh mắt bỉ ổi của bí thư Hồng nhìn cô, Cận Tử Kỳ lại ức chế không được mà buồn nôn một trận, vậy mà tiếp theo lại là một hồi hoang mang, dường như vụ việc tất lưới có rất nhiều người đều đã đem đầu giáo nhọn nhắm ngay Tống Kỳ Diễn.
Ôm ấp nghi ngờ nặng trĩu, Cận Tử Kỳ bị Tống Kỳ Diễn lôi kéo cùng nhau đến thư phòng.
Số lần đến thư phòng của Tống Chi Nhậm, Cận Tử Kỳ cũng đã tới hai lần, hai lần mục đích đều cùng một dạng, muốn thông qua cô mà khuyên Tống Kỳ Diễn tiếp nhận đứa con riêng lưu lạc bên ngoài của ông.
Nói tới đứa con riêng, Cận Tử Kỳ không tự chủ được lại liên tưởng đến Tần Viễn, vậy mà cũng chỉ là chợt lóe lên, không có nắm được một tia một luồng tin tức, cũng đã không thấy tung tích từ trong đầu cô.
Cửa thư phòng mở ra, bên trong chỉ bật lên một cái đèn sàn, kiểu dáng Âu châu cổ điển, ánh sáng đèn nhu hòa.
Tống Chi Nhậm đang ngồi ở trên ghế sofa, cầm điện thoại trong tay, khí sắc tĩnh mịch, mím môi, không biết đang cùng người nào trò chuyện, nhưng từ vẻ lo lắng trải rộng khắp mặt ông mà thấy, đây tuyệt đối không phải là một cuộc trò chuyện vui vẻ.
"Chuyện gì? Anh còn dám hỏi ta, bản thân anh làm mà không biết ta chỉ cái gì sao?"
Tống Chi Nhậm cầm một tờ báo từ khay trà lên, ném sang chỗ Tống Kỳ Diễn, "Bốp" một tiếng, văng ở trên ngực của hắn, sau đó trượt xuống rớt trên thảm trải sàn, dưới ánh đèn, qua báo chí ảnh chân dung của bí thư Hồng rất dữ tợn.
Tống Kỳ Diễn nhìn lướt qua dưới đất, "Ông vội vội vàng vàng gọi chúng tôi qua như vậy, chính là vì hắn ta?"
Giọng điệu thờ ơ của hắn hiển nhiên chọc giận Tống Chi Nhậm, mặt mày Tống Chi Nhậm đột nhiên đỏ lên, bàn tay chống quải trượng giữ chặt gắt gao, hoàn toàn ngấm ngầm chịu đựng, tức tối mà mở miệng.
"Mấy ngày trước, anh cùng Tử Kỳ và Mỗ Mỗ đến Phúc Hạ Lâu ăn cơm, có phải cùng cái tên họ Hồng này xảy ra xung đột hay không? Có người nói cho ta biết, anh còn đập vỡ đầu hắn ta, chuyện lớn như vậy, anh làm thế nào không xin phép ta một tiếng? Hay là, anh thật sự cho rằng Tống thị bây giờ là một mình anh định đoạt?"
"Tôi nào dám tự đại như vậy, bất kể là Tống thị hay là nhà họ Tống, có ngài vị hoàng đế ở trên đè ép, tôi cùng lắm bất quá là thái tử gia, nói cái gì làm chuyện gì cũng phải nghe ngài."
Nói xong, Tống Kỳ Diễn giang tay, bày tỏ nuối tiếc đối với việc mình không có thực quyền nắm giữ.
Động tác này từ hắn làm ra, lại thêm mấy phần vô lại, Cận Tử Kỳ không nhịn được cúi đầu che giấu một cái ý cười, khi cô nhận ra được Tống Chi Nhậm bị những lời này của hắn làm cho giận đến xương cốt hơi hơi run rẩy.
"Anh đây là đang trách ta chiếm cứ Tống thị không buông đúng không?" Tống Chi Nhậm lạnh lùng nhìn hắn.
Tống Kỳ Diễn trầm ngâm một lát, nói: "Tôi không ngại việc ngài trao lại quyền kinh doanh cho kẻ dưới này."
"Anh ——" Tống Chi Nhậm hận không ném cái quải trượng trong tay qua, lồng ngực lên xuống phập phồng kịch liệt, khóe mắt liếc nhìn Cận Tử Kỳ, lại từ từ thở bình thường bình ổn lửa giận của mình, lý trí chiến thắng xung động.
"Anh rốt cuộc gạt ta làm bao nhiêu chuyện? Mới vừa rồi có người bạn làm việc ở toà thị chính gọi điện thoại cho ta, nói lúc này bí thư Hồng tự mình nhận tội, nói hai ngày trước lúc đầu của hắn ta bị đánh thương nằm ở bệnh viện, nửa đêm có một cô gái trẻ tuổi gõ mở cửa của hắn ra, hắn nhất thời không vượt qua được sự hấp dẫn nên đã để cho cô ta ở bên trong qua đêm."
Tống Chi Nhậm nói xong, liếc nhìn Tống Kỳ Diễn, "Bây giờ Ban Kỷ Luật Thanh tra đã tìm được cô gái đó, nghe nói là nữ ca sĩ hát ở một quán rượu, hôm sau ngày cô ta đi tìm bí thư Hồng, trong tài khoản cô ta xuất hiện thêm năm mươi vạn, bây giờ Ban Kỷ Luật Thanh tra hoài nghi là anh quăng tiền mướn người chỉnh bí thư Hồng vì báo thù cho Tử Kỳ. . . . . ."
"Vậy bọn họ có chứng cớ gì?" Tống Kỳ Diễn lại bình tĩnh mà hỏi ngược lại một câu.
Tống Chi Nhậm lập tức bị hắn chận phải á khẩu không trả lời được, ông chết đứng ở nơi đó, chẳng qua là đôi môi lúng túng ậm ừ hai cái.
Đúng nha, có chứng cớ gì, đây hết thảy cũng bất quá là bên kia suy đoán mà thôi.
"Anh đừng lấy cái kiểu lừa gạt người khác kia lừa dối ta, mới vừa rồi khi ta nói đến chuyện này, trên mặt anh thậm chí không có một chút ngoài ý muốn, chuyện bí thư Hồng này chính là anh làm, anh cũng không cần ở trước mặt ta giả bộ."