Mục lục
Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tâm Thường Lạc
Hôm sau, tin tức bí thư Hồng bị Ban Kỷ Luật Thanh tra điều tra song quy đang huyên náo làm mưa làm gió ở khắp thành phố S.
Nghe nói con của hắn ta, sau khi nghe cha bị bắt, kế hoạch ra khỏi nước cũng bị nhỡ, trong nhà cũng bị nhân viên Ban Kỷ Luật Thanh tra lục tung kiểm tra toàn bộ và tịch thu những khoản tiền tham ô thật lớn kia, không tiếp thụ nổi đả kích từ trên trời rơi xuống, trong một đêm tinh thần có vấn đề, bị đưa vào bệnh viện bệnh tâm thần rồi.
Mà bà vợ của bí thư Hồng, lúc biết được ông chồng ở bên ngoài nuôi bốn năm tình nhân, còn cùng không ít nữ nhân viên ở công ty sau lưng câu kết làm bậy, sau khi xem video chồng cùng người khác vụng trộm, trong cơn tức giận tự tay đem một vài chứng cớ tham ô đưa đến bộ kiểm tra kỷ luật, sau đó ký giấy thoả thuận ly hôn, không nói hai lời phối hợp điều tra.
Vậy mà, những tin tức này Cận Tử Kỳ cũng không để nhiều ở trong lòng, hơn nữa sau khi biết chuyện này cùng Tống Kỳ Diễn không liên quan, vốn là thấp thỏm bất an cũng hoàn toàn biến mất, khi người khác hỏi chuyện này cô cũng bất quá là cười trừ.
Buổi trưa tan việc, Ngu Thanh Kiều liền dẫn Mỗ Mỗ đã được nghỉ đông tới công ty tìm cô để xin một bữa ăn.
Từ phòng làm việc ra ngoài, Cận Tử Kỳ lại nhìn thấy Tiêu Tiêu vốn nên nghỉ ngơi cùng bạn trai ra ngoài hẹn hò, thế nhưng đang ngồi ở trước máy vi tính, chuyên tâm nhìn chằm chằm màn ảnh gõ bàn phím đánh tài liệu.
Nghe được tiếng bước chân, Tiêu Tiêu quay đầu nhìn lại, thì thấy là Cận Tử Kỳ, nên có chút lúng túng.
Cô sờ sờ đầu của mình, giải thích: "Anh ấy bảo hôm nay ba anh ấy có một hợp đồng muốn cùng một công ty ký kết, anh ấy không thể vắng mặt, cho nên. . . . . . Hắc hắc, sinh nhật hàng năm cũng có thể qua, em không muốn bởi vì sự tuỳ hứng của em mà dẫn đến một cái hợp đồng bị nhỡ, đúng rồi, chị Tử Kỳ, chị đi ra ngoài ăn cơm sao?"
Cận Tử Kỳ gật đầu, ánh mắt dừng ở trên sợi dây chuyền kim cương trên cổ Tiêu Tiêu, rất đẹp, thoạt nhìn giá cả không rẻ, nhìn độ tinh khiết, phải là mới vừa mua.
Tiêu Tiêu cũng chú ý tới tầm mắt của Cận Tử Kỳ, giơ tay lên vuốt dây chuyền, ngượng ngùng mà cười cười: "Anh ấy tặng, tối hôm qua dẫn em đến Chow Sang Sang mua, nói là tặng quà sinh nhật cho em trước."
"Anh ta đối với em không tệ." Cận Tử Kỳ mỉm cười mà đáp một câu.
Tiêu Tiêu gật đầu, hai mắt lóe ra ánh sáng trong suốt, vậy mà trên mặt cũng có chút mất mác: "Thật sự thì, em cũng không để ý quà anh ấy tặng cho em có quý hay không, chỉ cần là anh ấy tặng, em đều thích, nhưng mà, em cũng biết rõ anh ấy bề bộn nhiều việc, cho nên, chỉ có thể mang sợi dây chuyền này, coi như là anh ấy cùng em ở bên nhau!"
Cận Tử Kỳ nhìn một vòng chung quanh, phát hiện những nhân viên khác cũng đã đi được hai ba tốp rồi, nghĩ đến hôm nay là sinh nhật Tiêu Tiêu, liền mở miệng mời: "Tiêu Tiêu, chị cùng em họ chị còn có Mỗ Mỗ muốn đi ăn cơm, em cũng cùng đi chung nhé, dù sao buổi chiều không có việc gì mà."
"Có thể chứ? Có phải mang đến cho các chị phiền phức hay không?"
Tiêu Tiêu có chút kích động, nhưng lại rất biết lễ, sợ mình đi theo mà tạo phiền phức cho các cô.
Không thể phủ nhận, Tiêu Tiêu đúng là cô gái rất tốt, đáng giá ột người đàn ông thương yêu.
Cận Tử Kỳ lắc đầu: "Sẽ không, chỉ có bốn người chúng ta, em dọn dẹp một chút đi, cùng chị đi xuống."
Tiêu Tiêu gật đầu một cái thật mạnh, hứng thú bừng bừng mà bắt đầu sửa sang lại túi xách của mình, sau đó cùng Cận Tử Kỳ cùng xuống lầu, Ngu Thanh Kiều và Mỗ Mỗ chờ ở bãi đỗ xe dưới hầm.
--- ------ ---
Ngu Thanh Kiều là loại tính tình dễ thân quen, hơn nữa Mỗ Mỗ thì tinh quái, còn chưa tới nhà hàng, trong xe hơi đã nhốn nháo ầm ầm thành một đoàn, Mỗ Mỗ nhảy lên nhảy xuống mà hát bài hát sinh nhật dỗ dành khiến Tiêu Tiêu đỏ mặt.
Chọn một chỗ trong nhà hàng ăn cơm, Ngu Thanh Kiều lại đề nghị cho Tiêu Tiêu ăn mừng sinh nhật.
Tiêu Tiêu có chút khó xử: "Em còn muốn trở về đi làm, chị Tử Kỳ. . . . . ."
"Lúc này có cái gì!" Thanh Kiều vung tay lên, hào khí mà nhìn về phía Cận Tử Kỳ: "Chị họ, giao cho chị rồi!"
Cận Tử Kỳ liếc nhìn Tiêu Tiêu, nhìn ra cô thật sự thì rất muốn tìm người ăn mừng sinh nhật, không có vạch trần, liền gọi điện thoại về Phong Kỳ báo xuống dưới là làm xong buổi chiều thì nghỉ ngơi.
"Vậy bây giờ chúng ta nên đi đâu chơi đây?" Thanh Kiều một tay vuốt càm, giống như nơi đó có râu ria.
Tiêu Tiêu thẹn thùng nhưng mà cười yếu ớt, nhìn thấy khóe miệng Mỗ Mỗ dính chocolate, lại lấy khăn giấy từ trong túi của mình đưa cho nó lau, cũng không chú ý đã moi ra hai tấm vé ở trong túi xách.
Thanh Kiều nhặt lên vừa nhìn, "Một chuyện tình Phong Hoa Tuyết Nguyệt, gần đây mới vừa lên phim điện ảnh sao?"
"Ừ, tôi vốn là tính cùng bạn trai mình ăn cơm tối rồi đi xem . . . . . ."
Tiêu Tiêu cười đến có phần lúng túng, hiển nhiên không có thói quen đem chuyện mình và bạn trai nói ra.
Thanh Kiều nhìn chằm chằm tấm vé phim một hồi, mới ngẩng đầu nhìn sang Cận Tử Kỳ: "Chị họ, chị nói thử xem?"
Cận Tử Kỳ khẽ mỉm cười, nắm lấy bàn tay toàn thịt của Mỗ Mỗ: "Chị không có ý kiến."
"Được quá trời!" Thanh Kiều cao hứng nhảy dựng lên, nhốt chặt cổ của Tiêu Tiêu, nhiệt tình mà lôi kéo cô đi qua bên kia, "Hôm nay hãy để cho hai vị đại mỹ nữ và một vị tiểu soái ca chúng tôi đây cùng cô đi xem Một chuyện tình Phong Hoa Tuyết Nguyệt này đi nhé!"
Một nhóm người vào rạp chiếu bóng, Cận Mỗ Mỗ vẫn đứng ở trước một bộ áp phích to lớn không chịu dịch bước nữa, đôi mắt thì nhìn thẳng tắp chằm chằm nhân vật hoạt họa trên đó, kéo ống quần Cận Tử Kỳ rầm rì: "Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ muốn xem 《 Hỉ Dương Dương và Khôi Thái Lang 》, có được hay không vậy?"
Cận Tử Kỳ chú ý tới áp-phích bên cạnh chính là 《 Một chuyện tình phong hoa tuyết nguyệt》Tiêu Tiêu đã nói, có chút do dự, hôm nay đã nói là tới cùng Tiêu Tiêu mừng sinh nhật , phải là do người được chúc thọ định đoạt.
Mới vừa muốn ngồi xuống thuyết phục Mỗ Mỗ, Tiêu Tiêu lại mở miệng trước: "Không quan trọng, chị Tử Kỳ, xem phim gì không phải cũng là xem sao, thật sự thì bộ phim này em cũng không phải thật muốn xem, chị hiểu mà, xem chiếu bóng bất quá là một loại không khí."
Cận Mỗ Mỗ chớp mắt to, giống như gà con mổ thóc không ngừng gật đầu.
Ngu Thanh Kiều mập mờ mà quay sang Tiêu Tiêu nháy mắt: "Không phải cùng tình lang đến xem phim, xem cái gì cũng vô vị nhạt nhẽo như nhau, có phải hay không hả, Tiêu Tiêu!"
Tiêu Tiêu bị trêu mặt đỏ lên, "Không thèm nghe cô nói nữa, tôi đi mua vé." Nói xong cũng chạy trối chết rồi.
"Hài, nha đầu đơn thuần như vậy, em thật lo lắng cô ấy bị bắt cá hai tay!"
Thanh Kiều trong lúc Tiêu Tiêu xếp hàng, nhìn sang cô chậc chậc cảm thán, Cận Tử Kỳ liếc xéo cô nàng một cái, cười nói: "Trên cái thế giới này, cũng không phải tất cả đàn ông đều là kẻ bạc tình."
"Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ muốn ăn bỏng và coca!" Thân thể nho nhỏ lôi kéo ống quần của Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ nhìn tên nhóc mập làm nũng, bất đắc dĩ, chỉ có thể bế lấy nó đi mua đồ ăn vặt, quẹo qua một cái ngã rẽ, trong lúc nhìn đến một đôi nam nữ đang sóng vai tay nắm tay đứng ở phía trước thì lập tức sững sờ.
Không nghĩ tới, thế nhưng lại ở chỗ này gặp phải Kiều Niệm Chiêu và Tôn Hạo, thật là oan gia ngõ hẹp.
Hai người đang cầm túi giấy đựng bỏng ngô dành cho tình nhân xoay người lại, trên mặt còn tràn đầy nụ cười, vừa ngẩng đầu, nụ cười trong phút chốc cứng đờ, nhất là Kiều Niệm Chiêu, miệng hé mở, mắt trừng lên tròn trịa, tựa như gặp quỷ.
Còn Tôn Hạo thì ngược lại, sau khi nhận ra là Cận Tử Kỳ, ôn hòa mà cười cười, đi lên trước tới chào hỏi: "Thiếu phu nhân, chị cũng tới xem phim sao? Đây là. . . . . ." Anh ta cũng nhìn thấy đứa nhỏ trong ngực cô.
Không đợi Cận Tử Kỳ giới thiệu, Cận Mỗ Mỗ đã trợn tròn đôi mắt đen bóng, bàn tay đầy thịt chỉ Tôn Hạo lớn tiếng la ầm lên: "Thục thử rất đẹp trai nha, Kỳ Kỳ, thục thử này dáng dấp rất đẹp trai a, con thích!"
Đều nói trẻ nhỏ là Thiên Sứ ngây thơ nhất, đứa nhỏ nói vậy đều là phát ra từ nội tâm, không tồn tại a dua nịnh hót và lừa gạt, cho nên, Tôn Hạo vừa nghe thấy Mỗ Mỗ tán dương, ngượng ngùng mà cười cười.
"Đây là con của Thiếu phu nhân sao? Thật sự rất đáng yêu!" Tôn Hạo ngắm nhìn bộ dạng Cận Mỗ Mỗ đung đưa cái đầu dưa hấu ngây thơ, không nhịn được giơ tay lên muốn tới sờ cái đầu nhỏ này.
Chẳng qua là, anh ta mới vừa giơ tay lên, con ngươi của Cận Mỗ Mỗ chuyển một cái nhanh như chớp, nhìn Kiều Niệm Chiêu sắc mặt không tốt lắm cũng lớn tiếng la ầm lên: "Dì Chiêu, dì cũng tới xem Dương Dương sao?"
Kiều Niệm Chiêu không trả lời, tránh người qua, một bộ dáng không muốn quan tâm tới.
Tôn Hạo có chút lúng túng, đối với Cận Tử Kỳ áy náy cười cười, mới quay sang Cận Mỗ Mỗ bởi vì bị lạnh nhạt mà mím cái miệng nhỏ, dịu dàng giải thích: "Chú và dì Chiêu của con không xem phim hoạt hình, chúng ta xem là 《 Một chuyện tình phong hoa tuyết nguyệt 》."
"Aa, như vậy a!" Cận Mỗ Mỗ bừng tỉnh mà lắc lắc đầu, khóe miệng cắn lấy ngón tay út, hơi nhíu lông mày lên, nhìn Tôn Hạo lầm bầm: "Thục thử, hôm nay chú mặc quần áo không có đẹp mắt bằng mấy ngày trước chú cùng dì Chiêu đi xem phim, Mỗ Mỗ vẫn là thích chú mặc áo sơ mi màu xanh đậm nha!"
"Mày nói bậy gì đó!" Kiều Niệm Chiêu kêu lên mà cắt đứt lời của Cận Mỗ Mỗ.
Cận Mỗ Mỗ bị Kiều Niệm Chiêu rống lên, dọa cho sợ đến rúc cổ trốn vào trong ngực Cận Tử Kỳ, đôi mắt to ngập nước tủi thân nhìn Kiều Niệm Chiêu một chút lại nhìn nhìn Tôn Hạo sắc mặt đã cứng ngắc.
Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn tiểu vô lại run lẩy bẩy, có chút nhức đầu, nhưng nói thế nào cũng là con trai của mình, làm sao có thể giúp người ngoài ăn hiếp nó chứ?
"Bất quá là một đứa nhỏ, có cần thiết dữ dội như vậy không?" Cô lạnh mặt nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu.
Kiều Niệm Chiêu hổn hển trừng mắt Cận Mỗ Mỗ giả vờ yếu ớt, cắn răng nghiến lợi, "Tôi hung dữ sao? Cô cũng không nghe con trai cô nói gì hả, nó là một đứa nhỏ thì biết cái gì, có phải là do cô dạy nó hay không?"
Cận Tử Kỳ chau mày, mà Tôn Hạo đã kéo Kiều Niệm Chiêu lại, "Thôi, lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ, phim sắp bắt đầu, chúng ta vào đi thôi." Khi nói những lời này, trên mặt anh ta vẫn có chút mất tự nhiên.
Kiều Niệm Chiêu căm giận mà mù quáng, đây là cô và Tôn Hạo lần đầu tiên chính thức ước hẹn, mặc dù trước đó cũng chung đụng, nhưng đơn độc như vậy đến xem phim vẫn là lần đầu, đâu nào nghĩ đến sẽ gặp phải hai mẹ con Cận Tử Kỳ?
Mà câu nói mới vừa rồi kia của Cận Mỗ Mỗ rõ ràng là muốn khích bác quan hệ cô cùng Tôn Hạo!
Nhưng một đứa nhỏ bốn tuổi đâu nào hiểu nhiều thứ quanh co khúc khuỷu như vậy, cho nên, Kiều Niệm Chiêu lập tức liền đem toàn bộ tội lỗi trút xuống đầu Cận Tử Kỳ, ánh mắt nhìn về phía Cận Tử Kỳ trở nên rất sắc bén đầy oán hận.
"Tại sao lâu như thế, vẫn chưa mua xong sao?" Giọng nói của Thanh Kiều từ phía sau vang lên, cô đi tới, liếc mắt liền thấy được Kiều Niệm Chiêu, trong phút chốc, giống như là mèo con thấy được chuột già mà kích động.
"Ai nha, chị họ Niệm Chiêu, làm thế nào trùng hợp như thế, chị cũng tới xem phim sao?"
Thanh Kiều đảo mắt thì nhìn thấy Tôn Hạo bị Kiều Niệm Chiêu cặp tay, sợ run lên, ngay sau đó vẻ mặt lại vô cùng khoa trương mà che miệng: "Chị họ, chị thật là bản lãnh nha, lúc này mới bao lâu, vừa li hôn liền tìm niềm vui mới rồi nha!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK