Mục lục
Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lần nữa đưa mình vào cái giá lạnh rét buốt của thành phố S, Cận Tử Kỳ rùng mình một cái, cô chỉ cảm thấy bầu không khí đông cứng nặng nề mà trước nay chưa hề có.
Tống Chi Nhậm đã chết, tình hình tin tức vẫn còn đang phong tỏa, thành phố S vẫn duy trì không khí náo nhiệt ăn mừng tết xuân.
Đi ra khỏi sân bay, Tống Kỳ Diễn trước tiên dừng lại, giúp cô kéo khoá kéo của áo lông.
Hắn vân vê tay của cô: “Bắt đầu từ bây giờ, phải đánh trận đánh rất ác liệt, em có sợ không?”
Cận Tử Kỳ cầm ngược lại tay hắn, đối diện ánh mắt nghiêm túc xen lẫn dịu dàng của hắn, “Từ xưa tới nay thắng làm vua thua làm giặc, trừ người có chí hướng cao rộng ra, bất quá cũng là vìtìm kiếm và hướng tới một cuộc sống bình yên thôi.”
Nụ cười trên mặt Tống Kỳ Diễn sâu hơn, ôm lấy cô vào trong ngực, “Được, chỉ vì hướng tới một cuộc sống bình yên.”
. . . . . . . . . . . . . . . . .
Người đến đón sân bay chính là thư ký của Tống Chi Nhậm, làm trợ lý nên Hàn Mẫn Tranh trở lại thành phố Ssớm một bước, giờ phút này đang ở Tống trạch xử lý công việc liên quan, người này cũng là do anh ta phái tới .
Sắc mặt của người thư ký rất khó coi, có vẻ mang tâm sự nặng nề, lúc ngồi vào trong xe, lời nói cứ như nước trút.
Tống Kỳ Diễn rất ít lên tiếng, thỉnh thoảng gật nhẹ đầu một cái hoặc là đưa mắt ra hiệu, tiết kiệm lời nói, cũng là đợi cho cảm xúc của thư ký ổn định lại, nhưng việc người nắm quyền Tống thị qua đời, vẫn chưa thể bình ổn lại dư chấn.
“Đã bắt được nghi phạm rồi sao?” Tống Kỳ Diễn trầm ngâm hồi lâu, mới chủ động hỏi một câu.
Thư ký sau khi do dự, mới mở miệng: “Trước mắt cảnh sát hoài nghi là Đại tiểu thư ở tòa nhà lầu phía đông.”
Lời này vừa nói ra, Cận Tử Kỳ cũng giật mình, mà Tống Kỳ Diễn thì hơi nheo tròng mắt đen lại, ánh mắt sâu kín như bưng.
“Tại sao là chị ta?” Mặc dù Tống Nhiễm Cầm có miệng mồm không chừng mực, nhưng cũng chưa đến mức mất trí như vậy.
Vẻ mặt của thư ký cũng đầy bùi ngùi: “Trên giày cao gót mà đại tiểu thư mang có vết máu, mà cảnh sát cũng phát hiện vết máu trên đường đi từ tòa nhà lầu chính đi thông qua tòa nhà lầu phía đông, hơn nữa trước đó có người giúp việc nhìn thấy Đại tiểu thư đi qua thư phòng.”
Chân mày của Tống Kỳ Diễn cau chặt, hiển nhiên đối với hành vi giết người của Tống Nhiễm Cầm rất khó hiểu.
Dù sao đây là chuyện nội bộ của nhà họ Tống, thư ký cũng tự biết không nên nói huyên thuyên bậy bạ, nên muốn kết thúc đề tài: “Về phần tình huống cụ thể, Đại thiếu gia trở về có thể hỏi thăm cảnh sát.”
“Được, khổ cực cho anh rồi.” Tống Kỳ Diễn không quên tỏ lời cảm ơn với việc thư ký chạy tới chạy lui.
“Đại thiếu gia khách khí rồi, chủ tịch đối với tôi cũng coi như có ơn tri ngộ.”
Lời nói đến sau cùng, phần còn lại không có nội dung gì quan trọng.
Cận Tử Kỳ cũng dời đi lực chú ý, dán mắt nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe đến thất thần.
Cũng đã gần tối, từng ngọn đèn lờ mờ trôi lơ lửng bên ngoài cửa xe âm u, cũng khó mang được sự ấm áp.
Xe chạy đi vững vàng, dọc đường từng ngọn đèn một bị bỏ lại ở sau lưng, khi cho là đây là cái cuối cùng rồi, lúc rẽ qua, lại xuất hiện một con đường mờ tối như dài vô tận, vẫn chưa có điểm cuối cùng.
Trong xe âm thanh nói chuyện với nhau dần dần lắng, cũng không lâu lắm, đã hoàn toàn yên tĩnh hẳn.
Sự tĩnh lặng trong xe khiến cho Cận Tử Kỳ có chút không khỏi sợ sệt, dường như có cái gì đó sẽ từ bên trong sự yên tĩnh này mà lộ ra, để cho người ta không kịp làm gì đề phòng, cô vươn người ra lục lọi ở trên xe, dáng vẻ luống cuống tay chân khiến người ta buồn cười.
“Em cần gì?” Giọng nói trầm ấm của Tống Kỳ Diễn vang lên ở bên tai.
Hai mắt mới vừa chợp mắt đã mở ra, đáy mắt ẩn chứa ý cười, hiển nhiên không lừa được người khác.
Nhưng bởi vì có một cái tin dữ đặt ở trước mắt, hai người cũng kéo nổi hăng hái lên mà cười giỡn hi hi ha ha.
“Chỉ là có chút nhàm chán thôi, muốn tìm chút chuyện để làm một chút.”
Tống Kỳ Diễn lại bắt được bàn tay đang bới loạn đồ của cô ở trong túi đồ thật to sau lưng ghế phụ, “Anh đưa em qua chỗ mẹ trước.”
Cận Tử Kỳ lại lắc đầu: “Em hiểu ý của anh, nhưng lúc này em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi.”
Tống Kỳ Diễn lặng lẽ cùng cô bốn mắt nhìn nhau, qua thật lâu, mới thu hồi tầm mắt, bàn tay nắm lấy tay cô thật chặt rồi mới buông ra, Cận Tử Kỳ biết, đây coi như là hắn ngầm cho phép.
. . . . . . . . . . . . . . . .
Vườn Kỳ Lân trở nên khác xa so với sự vắng lạnh trước kia, hôm nay có rất nhiều ô tô dừng đầy bên ngoài Tống trạch, bao gồm ba chiếc xe cảnh sát.
Trong bóng đem ánh đèn xanh hoà lẫn đỏ của xe cảnh sát không ngừng lóe lên.
Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ mới vừa bước vào tòa nhà lầu chính của Tống trạch, lập tức nhìn thấy có mấy vị cảnh sát đứng trong đại sảnh.
Cận Tử Kỳ nhìn tổng quát sơ lược thì đoán được có mấy người đến từ đồn cảnh sát có địa vị không thấp, với vị trí ngày nay của Tống Chi Nhậm, lại đột tử ở trong nhà, quả thật có thể dẫn đến một sự chấn động nhất định tới thành phố S và kinh động đến những sĩ quan cảnh sát cao cấp này cũng là bình thường.
Trong tòa nhà lầu chính to lớn, người giúp việc đang tập trung ở một chỗ lấy khẩu cung, không ít cảnh sát hình sự đang khám xét ở hiện trường.
Thư phòng đã sớm được dùng dây cảnh báo màu vàng vây lại, đề phòng ngoại trừ cảnh sát ra không cho ai vào phá hư hiện trường phá án.
Có cảnh sát nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đến, lập tức đi tới bắt tay chào hỏi: “Tống thiếu, anh trở về rồi!”
Tống Kỳ Diễn bắt tay với từng người cảnh sát, “Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, lần này phải làm phiền các vị rồi.”
“Tống thiếu nói gì thế, những điều này là những việc chúng tôi nên làm, ngược lại Tống thiếu, nén bi thương thuận theo thế sự.”
Mấy vị cảnh sát cùng Tống Kỳ Diễn nói chuyện không đâu, Cận Tử Kỳ vẫn im lặng, cùng đứng ở bên cạnh, thật không thể tưởng tượng chỉ đang đứng cách hiện trường thảm án một bức tường, tim của cô giống như bị một dòng nước lạnh chảy xuôi qua.
Những tình huống này hầu như chỉ có thể thấy trong mấy bộ phim hình cảnh của TVB ở Hongkong, hôm nay thật sự xảy ra ở chung quanh cô, dòng nước lạnh ấy cứ thấm vào xương, dọc theo huyết mạch mà lan tỏa ra khắp bốn phương tám hướng.
Cửa thư phòng mở rộng, bên trong, cảnh sát đang từng bước triển khai nghiệp vụ, chụp hình, thu hình lại, thu thập vật chứng ở hiện trường, mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, còn kèm theo chút mùi hôi thối.
Phía sau ghế sofa, còn có một vũng máu đã khô lại, hình như có rất nhiều cụm nhỏ, kéo dài ngoằn nghoè từ trên tấm thảm lông dê cho đến tấm vải đang dùng để đắp trên thi thể ở bên cạnh ghế sofa.
Mà từ góc độ của Cận Tử Kỳ nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy một đôi chân lòi ra.
Đột nhiên Cận Tử Kỳ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, trong đầu nhanh chóng chợt lóe lên hình ảnh mình cùng Tống Chi Nhậm chung đụng, không hiểu sao ngực của cô cảm giác tắc nghẽn ngột ngạt, đang hoang mang thì ở bên tai nghe có người lo lắng mà gọi tên của cô.
Cô ngẩn ngơ đi tìm giọng nói ấy, rốt cục đối mặt với đôi mắt đầy lo lắng của Tống Kỳ Diễn.
Hắn đang nâng mặt của cô, nhẹ nhàng xoa dịu đi vẻ kinh hoảng của cô, nói nhỏ chầm chậm: “Anh đưa em đi nghỉ ngơi trước.”
Cận Tử Kỳ từ từ tỉnh táo, thân thểcứng ngắc rúc vào trong lòng Tống Kỳ Diễn, “Em không sao. . . . . .”
Đang nói, từ trong thư phòng có hai người cảnh sát đi ra, trên bao tay đều dính một chút máu, Cận Tử Kỳ thấy thế, bởi vì sợ hãi mà dẫn tới cảm giác buồn nôn, Tống Kỳ Diễn nhận ra cô khác thường, vội vàng ôm cô lui qua một bên.
“Bây giờ theo bước đầu phán đoán, thời gian nạn nhân tử vong khoảng tám giờ đến chín giờ rưỡi sáng.”
Trong đó có một vị cảnh sát mới vừa nói xong, trên hành lang, bỗng vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó có hai người đi tới.
Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn cũng theo đó nhìn lại, chỉ thấy Hàn Mẫn Tranh đi theo phía sau một vị cảnh sát.
“Cảnh sát Lý, căn cứ theo khẩu cung mà Hàn tiên sinh cung cấp, lúc bảy giờ sáng nạn nhân vẫn còn sống.”
Hàn Mẫn Tranh cũng chú ý tới vợ chồng Tống Kỳ Diễn, thần sắc bình tĩnh mà gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra, đưa cho cảnh sát: “Sáng nay chủ tịch gọi điện thoại cho tôi, phân phó tôi đi đến Tam Á một chuyến, điện thoại di động của tôi có thiết bị có chức năng ghi âm trò chuyện, cho nên. . . . . .”
Trong mắt cảnh sát ở đây thoáng vui mừng, đây không thể nghi ngờ là một đầu mối quan trọng để phá án!
Khi đoạn ghi âm trong điện thoại di động phát ra, cả hành lang đều yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở.
“Mẫn Tranh, bây giờ Hành Phong gây ra chuyện xấu như vậy, ta đây làm ông ngoại cũng chỉ thương mà không giúp gì được, nhưng nói thế nào Tang Tang cũng là vợ của cháu ngoại mình, chuyện ban đầu, ta ít nhiều cũng có chút trách nhiệm, hôm nay hạng mục mà hai nhà Tống Bạch hợp tác cũng sắp khởi động, ta không muốn giữa đường phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, đợi lát nữa thì cậu thay tôi đến Tam Á một chuyến đi. . . . . .”
Đúng là giọng nói của chính Tống Chi Nhậm, số điện thoại di động cũng là số cá nhân của Tống Chi Nhậm, thời gian cũng trùng khớp với Hàn Mẫn Tranh vừa nói, đây hết thảy, càng thêm khẳng định phán đoán của pháp y.
Dưới lầu đột nhiên vang lên một loạt hỗn loạn, ngay sau đó là tiếng bước chân hối hả lung tung cùng tiếng hét thất thanh.
“Tiên sinh, anh không thể đi vào, bên trong xảy ra một vụ án giết người. . . . . .”
“Tiên sinh, nếu như anh không rời đi, chúng tôi có thể kiện anh làm trở ngại sự công chính tư pháp!”
Khi Tô Hành Phong xông phá khỏi sự ngăn trở của mấy người cảnh sát và xuất hiện ở cửa thư phòng, trật tự trong hành lang có chút mất khống chế.
“Các người làm ăn cái kiểu gì không biết, còn không kéo anh ta ra!” Người cảnh sát đầu lĩnh lúc này đã sầm mặt.
Mấy người cảnh sát người cao ngựa lớn lập tức đi tới vòng vây, Tô Hành Phong vừa giùng giằng, vừa nổi giận gầm lên: “Buông tôi ra, mẹ tôi vẫn còn ở đây, để cho tôi gặp mẹ tôi!”
Một vị cảnh sát nghe vậy nhăn mày lại, hiển nhiên bị lời nói của anh ta làm cho như rơi vào trong sương mù .
Tống Kỳ Diễn không thể làm gì khác hơn là tiến lên giải thích, “Cảnh sát Lý, ngại quá, đây là cháu trai tôi, cũng là con trai của người bị nghi là hung thủ, có thể do cậu ta quá lo lắng nên làm loạn. . . . . .”
Cảnh sát Lý thấy Tống Kỳ Diễn ra mặt, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn, tỏ ta thông cảm mà gật đầu.
“Nguyên lai là hiểu lầm, được rồi, các người buông ra đi, bất quá. . . . . . Nghi phạm này, e rằng không thể để cho anh ta gặp riêng được, chúng tôi phải dẫn về đồn cảnh sát trước, các người có thể cử luật sư đến bảo lãnh.”
Tô Hành Phong nghe được mẹ mình phải bị dẫn đi, sốt ruột đến mù quáng, “Các người tra án như thế sao? Trước khi không có chứng cớ xác thực tại sao có thể tùy tùy tiện tiện mà bắt người! Nếu như các người không tra ra được, thì nên cử người có năng lực tới đi!”
Hơn phân nửa người trong nhóm cảnh sát, bởi vì bị Tô Hành Phong chê bai rằng bọn họ không thể phá án mà đen mặt, có người quátức giận nên xắn tay áo lên muốn lập tức xông tới dạy dỗ Tô Hành Phong, nhưng bị đồng nghiệp kéo lại.
Màu con ngươi mắt của Tống Kỳ Diễn đã tối sầm lại, lập tức ngăn ở trước mặt Tô Hành Phong, cũng tránh cho anh ta lại xung đột với cảnh sát.
“Cậu ồn ào đủ chưa? Vội vội vàng vàng từ Tam Á trở về, đây chính là câu nói đầu tiên cậu nên nói sao?”
Tống Kỳ Diễn lạnh lùng mở miệng, tư thế nghiễm nhiên là trưởng bối trong nhà dạy dỗ con cháu không nghe lời.
Tô Hành Phong vừa thấy được Tống Kỳ Diễn, ngọn lửa trong mắt tăng vụt lên, bỗng dưng tiến lên kéo cổ áo của Tống Kỳ Diễn qua, cắn răng nghiến lợi mà nói: “Là anh sao? Là anh vu cáo chuyện của ông ngoại lên trên người mẹ tôi!”
Tống Kỳ Diễn rất trầm tĩnh, trên mặt cũng không lộ cảm xúc, thái độ như vậy, khiến cho Tô Hành Phong căm tức hơn, cũng càng tin chắc suy đoán trong lòng mình, vì vậy giọng nói phát ra càng lạnh lùng, còn mang theo chút chua chát.
“Anh làm ra nhiều chuyện như vậy, không phải là muốn đuổi tôi và mẹ tôi ra khỏi căn nhà này sao! Có phải đuổi tôi đi rồi thì anh có thể dọn sạch hết vật cản ở Tống thị hay không?” Anh ta nói xong, nhìn về phía những cảnh sát kia, cười lạnh: “Các người đều nói mẹ tôi là hung thủ, thế tại sao không nghi ngờ người đàn ông này? Ông ngoại tôi chính là hung thủ gián tiếp hại chết mẹ ruột của anh ta, nên anh ta mới chính là kẻ phải hận ông ngoại tôi nhất, thủ đoạn của anh ta so với những gì các người nhìn thấy còn hiểm ác hơn nhiều. . . . . .”
“Tô Hành Phong!” Cận Tử Kỳ dường như nổi điên mà quát to một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo như dao sắc bắn về phía Tô Hành Phong.
Cô không cho phép bất cứ ai chửi bới Tống Kỳ Diễn! Tuyệt đối không cho phép! Hơn nữa là vào lúc này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK