Tống Kỳ Diễn lôi kéo Cận Tử Kỳ đi ra cục cảnh sát cũng không quay đầu lại.
Mới vừa bước ra cổng chính một bước, nói câu nói đầu tiên với Cận Tử Kỳ là ——
"Sau này họ Tần kia nếu như tìm em nữa, đừng để ý đến hắn."
Cận Tử Kỳ nhìn sang hắn một bộ dáng là chuyện phải làm, trong lòng vẫn là mơ hồ có chút không thoải mái.
Người đàn ông này nói láo lừa cô chẳng lẽ không có một chút tính tự giác nhận sai sao?
Nếu không phải là do không mang theo túi, không thì thật sự sẽ giáng xuống người hắn.
Tống Kỳ Diễn bị cô lườm phải hơi nhíu chân mày, khuôn mặt mê muội: "Tại sao nhìn anh như vậy?"
"Anh không có lời muốn nói với em sao?" Quyết định cho hắn một lần cơ hội giải thích.
Lắc đầu: "Không có." Trả lời rất trôi chảy.
Cận Tử Kỳ liếc nhìn người chung quanh vừa đi tới, quay qua lần nữa lườm hắn.
Nhìn hắn mang vẻ mặt vô tội, vốn là quát mấy câu sẽ tiêu tan đi cơn giận, nhưng không khỏi mà thì dâng trào.
Cận Tử Kỳ không nói gì nữa, hất tay của hắn ra rồi tự mình đi.
Tống Kỳ Diễn ý thức được tình huống không ổn, vội vàng ba bước bước thành hai bước đuổi theo, kéo cô lại: "Anh có chuyện muốn nói."
"Nói đi." Cận Tử Kỳ dừng chân lại, nhưng hất mặt sang một bên, yên lặng chờ hắn tự mình hối lỗi.
"Chúng ta tối nay là ở khách sạn hay là về nhà ngủ?"
Cận Tử Kỳ cảm giác mình đánh giá cao hắn, huyệt thái dương giật giật, nhìn chằm chằm hắn: "Tống Kỳ Diễn, đây chính là lời anh muốn nói sao? Tận sâu trong đầu anh đến tột cùng đang suy nghĩ gì?"
"Đương nhiên là nghĩ chuyện đàn ông đều sẽ muốn."
Tống Kỳ Diễn nói xong nghiêm trang, không chút nào cảm thấy lúng túng.
Cô lại nghe ra khiến khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn nổi lên màu đỏ ửng nhàn nhạt.
Sau đó, dưới ánh mắt sáng quắc của hắn, xoay người nhanh chóng muốn đi đến ven đường đón xe.
Chẳng qua là mới vừa đi mấy bước, cổ tay đã bị một cỗ lực đạo nắm lại, sau đó người cũng bị kéo từ phía sau.
"Anh ——" chỉ kịp quay đầu lại nói ra một chữ.
Bàn tay Tống Kỳ Diễn vô cùng khoẻ, đem cô áp sát vào trong lòng ngực mình.
Không đợi cô kịp phản ứng, trước mắt lại đột nhiên tối sầm lại, hắn cúi đầu, hôn lên môi của cô.
Cận Tử Kỳ hít thở nghẹn lại không thông, cảm nhận được trên môi của hắn truyền tới sự mềm mại và ấm áp.
Lòng bàn tay hắn hơi có vẻ thô nhám áp lên mặt của cô, trên môi hơi dùng sức, chậm rãi không chịu rời đi.
Cảm xúc vốn rối loạn mang theo chút tức giận từ từ bị hắn mài mòn hầu như biến mất đi không còn tăm hơi.
Thậm chí quên mất, khoảnh khắc ấy bọn họ còn đứng ở gần cổng cục cảnh sát, dưới con mắt của mọi người.
Cận Tử Kỳ vốn giơ tay lên định đánh hắn đã vô thức mà đổi thành vòng ở cổ hắn, phối hợp mà nhấc đôi môi.
Tống Kỳ Diễn nghiêng đầu ép tới gần hơn, thừa dịp cô yếu ớt mà xông vào, dò xét trong miệng của cô, phủ kín sâu hơn nữa.
Cận Tử Kỳ cảm giác được mình đầu lưỡi bị mút thỏa thích, trái tim của cô nhảy loạn phanh phanh, tựa như muốn bật tung ra khỏi cổ họng.
Nụ hôn rất kín đáo, nhưng cũng từ từ trở nên không thuần khiết, cô cảm giác chân mình như nhũn ra.
Hắn ôm hông của cô thật chặt, nâng cái ót của cô, ấn cô vào mình càng sâu hơn.
Gió lạnh hoàng hôn phơ phất thổi qua, Cận Tử Kỳ khôi phục lại chút ý thức, sau đó phát hiện ——
Mình lại một lần nữa bị hắn dùng sắc dụ rồi!
Mới vừa rồi, rõ ràng cô đang tức giận mà chất vấn hắn, hỏi như thế nào mà từ hỏi thì thành hôn nhau đây?
Cận Tử Kỳ bỗng chốc đẩy hắn ra.
Tống Kỳ Diễn bất ngờ không kịp đề phòng, hoặc là nói khó lòng phòng bị, thật sự lập tức đã bị đẩy ra.
Hắn thở dốc nặng nề, nhưng không để ý, ngược lại kéo tay của cô bước nhanh tới chỗ dừng xe.
"Chậm một chút, đi nhanh như vậy làm cái gì?" Cận Tử Kỳ không đuổi kịp cước bộ của hắn. Tống Kỳ Diễn không quay đầu, chân cũng không bước chậm lại, lạnh lùng mà bỏ lại hai chữ: "Mướn phòng."
Rốt cục sau khi hiểu chuyện gì xảy ra thì người phụ nữ không chịu đi nữa, vòng lấy cây cột ở ven đường, đỏ mặt tức giận.
"Tống Kỳ Diễn, buông em ra, em phải về nhà."
Tống Kỳ Diễn nghiêng đầu thấy cô trừng mình, cũng thấy người đi đường chung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, mặt cũng theo đó xanh tái.
"Không có việc gì quay lại nhà làm gì, đi khách sạn trước, sáng mai trở sau." Hắn bá đạo mà tuyên bố kế hoạch của mình.
Cận Tử Kỳ đáp lại là mạnh mẽ đạp một cước lên trên giầy của hắn.
"Cận Tử Kỳ, người phụ nữ ác độc!" Tống Kỳ Diễn cắn răng nghiến lợi mà quay lại trừng mắt cô.
Ngón chân truyền tới đau đớn khiến cho hắn gập người xuống, huyệt thái dương bên trán đập thình thịch.
Ngay cả bàn tay nắm cổ tay trắng nõn của cô cũng không từ tự chủ mà buông lỏng sức lực.
Cận Tử Kỳ nhìn hắn thật sự bị đạp đau, khó tránh khỏi có chút chột dạ, rồi lại không dám đến gần hắn, mím khóe môi đứng ở bên cạnh cây cột, một tay còn vòng ở cây cột để ngừa ngộ nhỡ.
"Tại sao phải gạt em anh chính là mối tình đầu của em? Em không nói, anh cho rằng em cũng không so đo với anh sao?"
Có lẽ là bởi vì trong lòng mình chưa đủ sức mạnh, cho nên giọng nói khi chất vấn ra ngoài cũng có chút to lớn.
"Anh lừa em chỗ nào?"
Tống Kỳ Diễn thở phì phì, cũng nhìn chằm chằm người phụ nữ đang tránh né hắn như tránh rắn độc:" Anh đã từng thừa nhận sao? Đều là chính em tự một mình ở đây hiểu lầm, chính em hãy suy nghĩ thật kỹ, anh có nói qua phải không?"
"Anh còn dám nói!" Cận Tử Kỳ tức giận không thôi, lại phát hiện kế sách cũng không khả thi.
"Anh làm sao không dám nói chứ?" Tống Kỳ Diễn cũng lên cơn tức: "Em chụp loạn bô lên trên đầu anh, còn không cho phép anh chống án nữa? Em cho rằng mình vẫn mười tám tuổi sao? Còn học người ta đạp chân!"
"Tống Kỳ Diễn, có người nào như anh vậy sao?" Cận Tử Kỳ không dám tin mà trợn tròn đôi mắt đẹp.
"Anh như thế nào?"
Cận Tử Kỳ cố gắng để ình tỉnh táo lại: "Dù sao anh không nên dối gạt em."
"Anh lừa gạt em chỗ nào?" Tống Kỳ Diễn có tật giật mình, vội vã phản bác, thiếu chút nữa không có nhảy dựng lên, "Chỉ bất quá thời điểm em nói anh không có lên tiếng mà thôi, vả lại, em không thể tước đoạt quyền hạn giữ im lặng của anh!"
Cận Tử Kỳ không nói thêm gì nữa, mím môi liếc hắn một cái, xoay người muốn đi.
"Em muốn đi đâu?" Tống Kỳ Diễn vội vã đuổi theo mấy bước, cái gì mặt mũi thể diện lót bên trong áo hay trong chăn cũng bỏ qua một bên, thái độ lập tức hìa hoãn, dịu dàng nói: "Anh biết sai rồi còn không được sao! Anh có lời muốn nói với em."
Cận Tử Kỳ dừng lại nhìn hắn, ánh mắt cũng là đề phòng: "Nói cái gì?"
Tống Kỳ Diễn nhìn trái phải trước sau, đè thấp giọng: "Nơi này không có tiện."
Cận Tử Kỳ nhíu hàng lông mày đen xinh đẹp lên, nhịn xuống lần nữa kích động mà phải dạy dỗ hắn, lên tiếng: "Không có gì không tiện ."
"Nơi này không có nhiều không khí, trước mặt cách đó không xa đầu đường có khách sạn ——"
"Tống Kỳ Diễn!" Cận Tử Kỳ thẹn quá thành giận mà chào hỏi hai cái lên trên người hắn, "Tính xấu không đổi!"
"Em là bà xã của anh, anh cùng bà xã mình thân mật thì thế nào?"
Tống Kỳ Diễn không phục mà la hét, thuận thế đem cô ôm vào trong ngực, thà chết cũng không buông tay.
Dù là vô dụng, vẫn là cố sức mà vùng vẫy vài cái.
Nghe được bên tai hắn bởi vì tức giận mà thở hổn hển, "Anh cảnh cáo em không được cử động nữa!"
"Anh buông em ra!"
Hai người ở ngay cửa đồn cảnh sát, anh một câu tôi một câu mà rống, đều là do thật sự tức giận mà rống thật to.
Chẳng qua là cũng dẫn đến hậu quả thật không tốt ——
Cận Tử Kỳ rất nhanh thì phát hiện cái vật gì đó của người ở sau lưng đang cứng rắn mà chống trên ngang lưng cô.
Gương mặt chợt đỏ bừng, Cận Tử Kỳ cũng hoàn toàn yên lặng lại.
Tống Kỳ Diễn lúng túng đỏ cả mang tai, nhất thời không khống chế được ——
Nhưng vẫn là hắng giọng một cái, ghé vào bên tai cô nói: "Đều là em gây ra chuyện!"
Cận Tử Kỳ giận đến nói không ra lời, bị hắn vừa hiếp bức vừa đi đến chỗ đậu xe.
Mới vừa đi hai bước, đột nhiên một đoạn dưa chuột bị gặm một nửa từ đâu trên trời bay đến, đập trúng đầu Tống Kỳ Diễn. Tống Kỳ Diễn trong phút chốc xanh mặt, quay đầu thì gầm nhẹ một tiếng: "Người nào không có mắt ——"
Sau đó nhìn thấy một bà thím lớn tuổi đang cắn hạt dưa vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ mà đang quan sát hắn, sau khi chậc chậc hai tiếng, dưới cơn tức giậm của Tống Kỳ Diễn chỉ lườm mắt một cái rồi xoay người rời đi, "Giở trò lưu manh còn quang minh chánh đại như vậy!"
Một bà cụ khác chống gậy thoáng qua thoáng lại một cái đi ngang qua trước mặt họ, hở miệng há miệng đều run rẩy mà đọc nhấn rõ từng chữ không rõ: " Thời nay. . . . . . Thói đời bạc bẽo a!"
Sắc mặt Tống Kỳ Diễn hoàn toàn đen như đêm đến, nhìn một chút Cận Tử Kỳ đang ôm trong ngực, lại nhìn một chút những ánh mắt đang liếc nhìn hắn của những người đi đường, một hơi nghẹn không xong mà quát: "Nhìn cái gì vậy, chưa có thấy qua chồng ôm vợ sao?"
Quát xong thì phát hiện có cái gì không đúng, lần này những người đi đường bên cạnh kia ngay cả nghiêng mắt nhìn hắn cũng không.
. . . . . .
Lấy xe xong, cuối cùng cũng không đi đến khách sạn cách đó không xa.
Vừa bị ném quả dưa chuột, vừa bị nhìn ngó khinh bỉ như vậy, cho dù là ai cũng không còn hứng thú.
Tống Kỳ Diễn bên trong tràn đầy lửa, ngay sau đó mức độ của động tác đẩy cửa cũng làm mạnh hơn gấp mấy lần.
Cận Tử Kỳ khẽ quét mắt nhìn hắn một cái, sau đó xoay mặt nhìn ra ngoài xe không để ý tới hắn.
Cô nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng cũng là nghĩ tới những chuyện có chuyện không, đến cuối cùng, mạch suy nghĩ cũng tập trung vào lời nói của cảnh sát về vụ án ngộ sát trên, cô trước đó đã từng xuất hiện gần đó sao?
Xe có rèm che lái vào trong dòng xe cộ, Cận Tử Kỳ lại quay đầu đối với Tống Kỳ Diễn nói: "Đi khu vực Tương Dương."
Tống Kỳ Diễn khẽ nhíu lại hàng mày rậm: "Đi đến nơi đó làm cái gì?" Trong giọng nói mơ hồ có chút không tình nguyện.
"Em muốn đi xem." Cận Tử Kỳ tựa vào ghế ngồi, như có điều suy nghĩ: "Xem một chút có thể sẽ nhớ tới chút gì."
"Có thể nhớ tới chút gì? Chuyện kia vốn là không có quan hệ gì với em."
Cận Tử Kỳ lại bởi vì hắn bác bỏ quá nhanh mà nhìn sang hắn, giữa tia sáng chập sáng chập tối, nhìn chằm chằm một bên mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, "Tống Kỳ Diễn, có phải anh biết chút gì đó hay không?"
Đuôi lông mày Tống Kỳ Diễn khẽ động, sau đó nhíu mày: "Anh sao có thể biết được gì?"
"Vậy thì đến khu vực Tương Dương."
"Mẹ chúng ta nói muốn chúng ta về nhà ăn cơm mà. . . . . ."
"Đến khu vực Tương Dương."
Tống Kỳ Diễn lại bỗng dưng dừng xe lại ở ven đường, quay đầu nhìn cô: "Nơi đó không có gì đẹp mắt."
"Vậy tại sao anh không để cho em đến đó?" Ánh mắt của Cận Tử Kỳ thật chăm chú mà khóa lại mặt của hắn, không muốn bỏ qua bất kỳ vẻ biến hoá nào trên mặt hắn, "Anh và mẹ các người có phải đang gạt em cái gì hay không?"
Hay là nói, chuyện năm đó thật sự cùng cô không thoát được liên quan?
Tống Kỳ Diễn lại dời tầm mắt đi, cố ý không nhìn cô, trong miệng nói thầm: "Có thể lừa gạt em cái gì."
"Vậy thì dẫn em đi, em có quyền biết chân tướng sự việc." Ánh mắt của Cận Tử Kỳ lấp lánh mà nhìn hắn, "Em không hy vọng vẫn u mê đần độn như vậy mà sống được, điều này đối với em không công bằng."
Tống Kỳ Diễn sau khi nghe xong sắc mặt trở nên rất kém, tựa vào ghế ngồi im lặng một hồi lâu, cuối cùng vẫn là lần nữa nổ máy xe, hơn nữa đánh vòng xe lái vào làn xe đối diện.
Cận Tử Kỳ nhận ra được, con đường đó là tiến về phía khu vực Tương Dương.
. . . . . .
Xe ngừng ở bên ngoài một con đường trước một con hẻm ở khu vực Tương Dương.
Cận Tử Kỳ hạ thấp cửa kính xe xuống, nhìn về phía cái hẻm nhỏ sâu thẳm kia——
Cảnh sát nói nơi đó chính là hiện trường phát hiện vụ án năm đó.
Nếu quả như thật cùng cô có liên quan, đứng ở nơi đó sẽ ít nhiều kích thích một chút trí nhớ của cô chứ?
Đẩy cửa xe ra muốn đi xuống, cổ tay lại bị Tống Kỳ Diễn đột nhiên bắt được, "Anh và em cùng đi."
Cận Tử Kỳ quay đầu lại, trông thấy chính là hình dáng mơ hồ của một gương mặt tuấn tú dưới ánh đèn xe mờ tối.
Nhìn không rõ lắm biểu tình trên mặt hắn, nhưng cô lại có thể cảm nhận được trên người hắn tản mát ra cảm giác nặng nề.
Cô lắc đầu một cái, cười cười nhàn nhạt với hắn: "Không cần, anh ở bên cạnh em, em sẽ có gánh nặng, ở trong này chờ em đi, có thể em lập tức sẽ trở lại, có thể. . . . . . Sẽ hơi lâu chút."
Tống Kỳ Diễn nhăn mặt làm hiện lên những độ cong sâu cạn không đồng đều: "Tử Kỳ, chuyện năm đó đã sớm nói không rõ, anh tin em sẽ không giết người, chẳng lẽ em đối với bản thân mình ngay cả điểm tín nhiệm này cũng không có sao?"
"Lúc này cùng việc có tin hay không tin đối với bản thân em không liên quan, em chỉ là muốn tìm sự thật cho chính mình, cũng tốt hơn trải qua cuộc sống mà nghi thần nghi quỷ như vậy." Cận Tử Kỳ nói xong lại lui ra khỏi tay của hắn rồi xuống xe.
Cửa xe đóng lại phanh một tiếng, cũng ngăn cách tầm mắt của Tống Kỳ Diễ.
Cận Tử Kỳ hít sâu một cái dưới bầu không khí trời chiều hơi lạnh, khi thở ra chính là từng vòng từng vòng sương trắng, rồi tan ra ở trong màn đêm.
Hai tay cô cho vào trong túi của áo khoác, từng bước một mà bước vào con hẻm nhỏ.
Trong ngõ hẻm đèn đường dường như đã hư thật lâu, chớp tắt không ngừng.
Trên mặt đất bị trũng, có vài chỗ có nước đọng, được đèn đường chiếu sáng phản xạ ra ánh sáng gợn lăn tăn.
Cô cũng không chú ý, phía sau của cô là một cái bóng kéo dài trên mặt đất.
Cô đi một bước, người đàn ông phía sau cũng sẽ theo đó đi lên phía trước một bước, nhưng rõ ràng là đang thu nhỏ lại bước chân.
Tống Kỳ Diễn nhìn sang bóng dáng gầy gầy kia trong ngõ hẻm, chân mày càng nhíu chặt thêm, vẻ mặt lại là cẩn thận như vậy, buông nhẹ nhịp bước dưới chân thật chậm, cố gắng không để cho cô phát hiện có điều khác thường mà quay đầu lại.