Mục lục
Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc xe của Tống Kỳ Diễn và Trâu Hướng lái vào vùng ngoại thành, đã nghe thấy một tiếng sấm rền rất nhỏ không thể nghe.
“Sét đánh sao?” Trâu Hướng thò đầu ra nhìn bầu trời đen kịt.
Tồng Kỳ Diễn nắm chặt vô lăng, sắc mặt càng lúc càng tái mét: “Không phải sét đánh.”
“Không lẽ là bắn pháo? Tết cũng đã qua rồi, còn bắn pháo gì chứ!”
“Là tiếng lựu đạn nổ.”
“Hả, lựu đạn à…” Trâu Hướng kinh hãi, kêu lên một tiếng: “Lựu đạn?!”
“Loại lựu đạn tinh xảo này, ở Anh quốc tôi đã từng chơi rồi, sẽ không làm ảnh hưởng tới tính mạng, nhiều lắm cũng chỉ làm tàn phế mà thôi.”
Trong lòng Trâu Hướng có chút sợ hãi, lập tức rụt đầu về, không nhịn được mà hỏi. “Boss, anh nói xem ai sẽ chơi cái này chứ?”
Tống Kỳ Diễn vẫn nhìn chăm chú về phía trước, tăng tốc độ: “Hàn Mẫn Tranh.”
——— ———
“Em thật sự đồng ý chết cùng tôi sao?”
Hàn Mẫn Tranh túm lấy cằm của Thanh Kiều, khẽ nói. Ánh mắt anh ta quá đỗi dịu dàng: “Tôi sẽ không cho em có cơ hội đổi ý.”
Trong lòng Thanh Kiều vô cùng đau khổ, nước mắt tuôn rơi: “Anh cho rằng tôi còn có thể lựa chọn con đường sống sót hay sao?”
Hàn Mẫn Tranh cúi đầu, im lặng bất động, tinh thần nhìn có vẻ rất sa sút đau khổ.
"Em mà không thể được chọn đường sống," một hồi lâu, anh ta ngẩng đầu lên, trong mắt cũng có ngấn lệ, "Không phải tôi đây yêu em sao."
Thanh Kiều tự giễu mà khẽ cười, lại không thèm trả lời anh ta.
Hàn Mẫn Tranh đi đến cạnh bàn, từ trong túi cầm một gói thuốc nổ có máy hẹn giờ xách ra ngoài.
"Hàn Mẫn Tranh, anh lại muốn làm gì?" Thanh Kiều hét ầm lên.
"Trong căn phòng này không có một người nào được sống, chúng ta chết rồi, phải có vật phẩm bồi thường."
"Hàn Mẫn Tranh, vừa rồi rõ ràng anh đã đáp ứng tôi..."
"Tôi đáp ứng em cái gì chứ" Hàn Mẫn Tranh nhàn nhạt nói: "Tôi chưa từng nói rằng sẽ thả Cận Tử Kỳ."
Cận Tử Kỳ nhìn gói thuốc nổ mà Hàn Mẫn Tranh để ở bên cạnh chân cô, hai bàn tay bị chói chặt nắm chặt lại với nhau.
Hàn Mẫn Tranh ngước đầu, nhìn cô: "Tôi từ nhỏ bởi vì mất đi mẹ mà phải chịu khuất nhục và cực khổ, về sau con của cô cũng sẽ nếm trải, mẹ con Tống Kỳ Diễn nợ tôi và mẹ của tôi, toàn bộ sẽ để cô tới trả đi."
Phía sau anh ta, Thanh Kiều bật khóc tức tưởi: "Chị họ, là do em không tốt ... Là do em hại chị và anh rể ...”
Hàn Mẫn Tranh đến trước mặt Thanh Kiều, tiện tay ném Tống Tiểu Bảo lên trên ghế sa lon ở bên cạnh, còn mình thì bế Thanh Kiều lên.
"Không phải em thích ngắm cánh đồng hoa oải hương sao? Bây giờ tôi sẽ dẫn em đi, tuy rằng mùa đông không nở hoa."
Thái độ của Hàn Mẫn Tranh dịu dàng mà bình tĩnh, bất chấp Thanh Kiều giãy dụa và gào mắng vẫn ôm cô ra khỏi biệt thự.
Cận Tử Kỳ bắt đầu nhìn máy tính giờ đi đi lại lại, mồ hôi lạnh thấm ướt từng chút phía sau lưng.
Năm phút đồng hồ, anh ta cho cô năm phút.
Hoặc có lẽ nói, anh ta cho chính mình năm phút, năm phút đồng hồ, cũng đủ để anh ta đi đến vị trí an toàn.
Năm phút sau, nơi này sẽ san thành bình địa.
Cô và Tống Tiểu Bảo sẽ tan xương nát thịt, còn có ... Bé cưng trong bụng của cô.
Nếu như sớm biết sẽ có một ngày như vậy, cô thà rằng không mang thai đứa nhỏ, cũng không sinh hạ Tiểu Bảo.
Một khi đã cho chúng cơ hội sống sót, nhưng không thể đảm bảo cho chúng vui vẻ khỏe mạnh mà lớn lên ...
Bên kia, Tống Tiểu Bảo bị Hàn Mẫn Tranh ném trên sofa lăn lộn có dấu hiệu tỉnh lại, không cẩn thận liền lăn ngay xuống dưới sofa, "bịch" một tiếng, cả người nằm sấp trên thảm trải sàn, cơn buồn ngủ lập tức bay đi mất.
Cậu dùng bàn tay mũm mĩm dụi dụi con mắt nhập nhèm, sau đó ngửa đầu, nghịch ngợm láu lỉnh mà nhìn quanh mọi nơi.
Khi thấy mặt Cận Tử Kỳ ở sau ghế sofa, Tống Tiểu Bảo vui mừng cười khanh khách hai tiếng, đưa tay muốn Cận Tử Kỳ bế.
Thấy Cận Tử Kỳ ngồi ở đó lặng im bất động, miệng mếu mếu, ư a khóc lên vài tiếng, giả vờ khóc nên không hề có nước mắt, nhưng kêu rên một trận, vẫn không thấy Cận Tử Kỳ từng có ý định tới ôm mình, đành khe khẽ thở dài.
Cận Tử Kỳ ngước nhìn dáng vẻ hồn nhiên chân chất của con trai, trái tim càng khó chịu: "Tiểu Bảo ..."
Tống Tiểu Bảo lại đột nhiên dùng tay chạm đất, thăng bằng thân thể, sau đó hai tay và hai đầu gối dùng sức, bắt đầu di chuyển từng chút một về phía Cận Tử Kỳ, thân thể nho nhỏ tròn vo loạng choạng, bò vài cái liền ngã xuống.
"Tiểu Bảo!" Cận Tử Kỳ nhìn mà đau lòng, đây là lần đầu tiên Tiểu Bảo biểu hiện việc biết bò.
Trước kia cô cũng đã dạy cậu, nhưng nhóc con kia đều chỉ sẽ liếc mắt, vẻ mặt xấu xa láu cá, chẳng thèm ngó tới.
Làm thế nào cũng không thể ngờ, thật ra cậu đã nhớ kỹ nội dung


q5---chuong-192-dai-ket-cuc-ha-15-1540176817.6624.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK