Cận Tử Kỳ trở về phòng không bao lâu, Ngu Thanh Kiều đã mang theo hành lý đến đây.
Không đợi Cận Tử Kỳ có bất kỳ sự an bài nào, Minh quản sự đã bảo người giúp việc đem hành lý của Ngu Thanh Kiều chuyển vào gian phòng sát vách, đối mặt với sự kinh ngạc của Cận Tử Kỳ, Minh quản sự chỉ là cung kính mà gật đầu: "Thiếu gia đã dặn dò qua."
Cận Tử Kỳ sợ run lên, Ngu Thanh Kiều cũng đã cười hì hì ôm lấy cô: "Chị họ thật sự là có phúc khí!"
Một người thoạt nhìn đối với điều gì cũng không thèm đếm xỉa tới, người đàn ông lúc nào cũng cần người hầu hạ, nhưng có thể vì cô mà trở nên chu đáo và tinh tế, chỉ sợ bất kỳ một người phụ nữ nào cũng không có biện pháp không động dung.
Có lẽ bởi vì Tống Chi Nhậm không có ở nhà, bữa cơm tối trên bàn ăn cũng chỉ có Cận Tử Kỳ cùng Ngu Thanh Kiều.
Hai chị em tắm rửa xong lại cùng nhau trốn ở trong chăn tán gẫu, đến khi cơn buồn ngủ đánh tới, Cận Tử Kỳ nhìn nhìn đồng hồ trên tường, thế nhưng đã hơn mười giờ tối.
Nếu như có xe về đến, phía trước rèm cửa sổ cũng sẽ bị đèn xe chiếu sáng, nhưng cho tới bây giờ cô cũng không thấy có chút ánh sáng nào.
Tống Kỳ Diễn vẫn chưa về, Thanh Kiều buồn ngủ nên trở về phòng của mình, Cận Tử Kỳ cầm lấy điện thoại di động đang do dự có nên gọi cho hắn một cú điện thoại hay không, cửa phòng đã bị nhẹ nhàng gõ vang.
Trước cửa sổ sát đất một chùm ánh sáng chợt loé, Cận Tử Kỳ vội vàng xuống giường, mặc áo khoác rồi qua mở cửa.
Cô trước khi lên lầu đã nói qua với Minh quản sự, nếu như Tống Kỳ Diễn trở lại thì thông báo cho cô một tiếng.
Ở cửa là một người làm nữ, được Minh quản sự phái đi lên , "Thiếu phu nhân, thiếu gia đã trở lại."
Cận Tử Kỳ vội vã nói một tiếng cám ơn lập tức đi xuống lầu, mới vừa đi xuống cửa cầu thang, đã nghe thấy tiếng cười nói hào sảng của Tống Chi Nhậm, đi tới thì nhìn thấy Hàn Mẫn Tranh đang đỡ Tống Chi Nhậm uống đến say khướt đi vào trong.
Về phần Tống Kỳ Diễn, cô ra bên ngoài mới được hai bước, thì nhìn thấy ở cửa lầu chính có một chiếc Volvo đang đậu, cũng không phải là chiếc Maybach sáng nay Tống Kỳ Diễn đã lái đi, cửa xe ghế lái phụ hơi mở, dường như cô thấy được Tống Kỳ Diễn.
Hắn nhắm hai mắt dựa vào lưng ghế ngồi, một tay che lấy huyệt thái dương, gương mặt màu lúa mạch có chút hồng, hiển nhiên uống không ít rượu, đến lúc cô đến gần, đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Một người thanh niên vòng qua đầu xe, dìu Tống Kỳ Diễn ra ngoài, đối với Cận Tử Kỳ có chút ngại ngùng mà cười một tiếng: "Đây là chị dâu phải không? Tống thiếu và Tống đổng uống hơi quá chén, ba của tôi bảo tôi đưa họ về."
"A, cám ơn anh." Cận Tử Kỳ nói cám ơn, rồi đưa tay đón Tống Kỳ Diễn.
Thanh niên kia không lập tức buông Tống Kỳ Diễn ra: "Không có chuyện gì, chị dâu, tôi đưa Tống thiếu vào đi thôi."
Cận Tử Kỳ thì không hề từ chối, nhưng Tống Kỳ Diễn lại híp đôi con ngươi đen say ngà ngà mà trở nên mông lung, sau khi nhìn thấy Cận Tử Kỳ thì đã níu lấy tay của cô lại, không để ý thanh niên đang dìu đỡ mình, lập tức kéo Cận Tử Kỳ vào trong ngực.
Một người lớn mà cứ dựa vào cô giống như một đứa bé, cái đầu chôn ở bên cổ của cô, hết làn này đến làn khác gọi bà xã.
"Bà xã. . . . . . Anh không uống say, không tin em ngửi ngửi thử xem." Nói xong, thì cúi đầu muốn hôn Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ bị hắn làm cho vừa xấu hổ vừa giận, quay đầu tránh khỏi sự quấy rầy của hắn, vừa giơ tay lên che lấy cái miệng đầy rượu của hắn, hắn lại được đằng chân lân đằng đầu, nắm tay của cô hôn từng chút một.
Cảm giác ẩm nóng mang theo chút ngứa khiến cho đôi má cô ẩn ẩn phiếm hồng nghĩ muốn quăng hắn ra nhưng chống không lại sức lực đàn ông của hắn.
"Ha ha, Tống thiếu và chị dâu tình cảm thật tốt!" Thanh niên kia hâm mộ mà nhìn sang họ.
Cận Tử Kỳ kéo kéo khóe miệng, Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên vung tay của người thanh niên ra, không để cho anh ta dìu đỡ, thân hình có phần lay động ôm lấy Cận Tử Kỳ thật chặt, , đôi mày thanh tú nhíu chặt đối với thanh niên kia quát lên: "Không cho phép đánh chủ ý lên vợ tôi!"
Người thanh niên lúng túng thoáng nhìn Cận Tử Kỳ, bởi vì Tống Kỳ Diễn bất thình lình cảnh cáo mà không biết làm sao.
Cận Tử Kỳ vội vàng đưa tay vòng ở thắt lưng Tống Kỳ Diễn, phòng ngừa hắn ngã nhào: "Tại sao uống nhiều rượu như vậy?"
Sau đó đối với thanh niên kia áy náy mà cười cười, "Khiến cho anh phải chê cười rồi."
Người thanh niên lắc đầu một cái, có chút bất đắc dĩ xoa xoa cái trán: "Không sao, Tống thiếu chẳng qua là uống nhiều quá."
Tống Kỳ Diễn nhìn thấy cô cười với người đàn ông khác, chợt giận tái mặt, hai tay bưng mặt của cô, xoay đầu của cô lại, gằn từng chữ một mà giáo dục: "Cận Tử Kỳ, không thể cười như vậy với đàn ông biết không?"
Cận Tử Kỳ không muốn tranh luận với hắn, lập tức giao hắn cho người giúp việc đỡ lấy, "Dìu thiếu gia vào đi thôi."
Người giúp việc gật đầu một cái, đỡ Tống Kỳ Diễn nghiêng trái nghiêng phải đi vào, Cận Tử Kỳ mới vừa nhấc chân, sau lưng người thanh niên lại đột nhiên gọi cô lại: "Chị dâu, Tống thiếu quên gì đó ở trong xe."
Cô kinh ngạc nhìn, thì thấy người thanh niên từ chỗ ngồi phía sau mang ra ngoài một cái hộp bằng giấy.
Là món điểm tâm ngọt của Phúc Hạ Lâu, mới cầm đến gần đã ngửi thấy mùi thơm của đậu đỏ.
"Chị dâu, Tống thiếu đối với chị thật tốt, uống say rượu còn không quên muốn đem cái này về."
Cận Tử Kỳ hiển nhiên biết bên trong chính là bánh ngọt gì đó, lần trước cô cùng Tống Kỳ Diễn đi Phúc Hạ Lâu ăn cơm, cô ăn thêm mấy miếng bánh nước đậu đỏ, dường như hắn đã nhớ kỹ trong lòng.
Nhận lấy hộp giấy, lòng bàn tay còn có thể cảm nhận được nhiệt độ của bánh ngọt bên trong dù cách một lớp giấy.
Lần nữa nói lời cảm ơn với người thanh niên kia, nhìn thấy anh ta một mình đứng giữa đêm lạnh, bởi vì hộp điểm tâm này nên thái độ đối với anh ta cũng nhiệt tình một chút: "Vào ngồi một chút đi nhé." Dù sao cũng là Minh quản sự tiếp đãi.
Anh ta lại cười cười từ chối, ánh mắt dừng lại trên mặt của Cận Tử Kỳ, "Chị dâu, tôi nghe nói chị là đại tiểu thư của Cận gia, vậy trong nhà chị có phải còn có cô em gái hay không?"
Chẳng lẽ anh ta nói Kiều Niệm Chiêu?
Đầu lông mày của Cận Tử Kỳ khẽ động, từ lúc bắt đầu nhìn thấy anh ta cho đến giờ lần đầu tiên cẩn thận quan sát, thế nhưng phát hiện chưa từng gặp qua anh ta trong thành phố này, như vậy vô cùng có khả năng anh ta là khách hàng ở thành phố khác đến đây làm ăn với Tống thị.
Phát hiện ánh mắt dò xét của Cận Tử Kỳ, anh ta có chút ngượng ngùng mà sờ sờ cái ót của mình.
"Chẳng qua là cảm thấy có người có bộ dạng giống chị dâu, nhưng mà bà nội tôi cũng chưa nói Cận gia có hai cô tiểu thư."
Bà nội? Sự nghi hoặc trong lòng Cận Tử Kỳ càng lớn, bất quá theo hiện tại vẫn gật đầu một cái.
Cận Tử Kỳ cũng không thể phủ nhận, lần đầu tiên thấy Kiều Niệm Chiêu, cũng sẽ cảm thấy đó là một đứa bé hiểu chuyện khéo léo, đối đãi người khiêm tốn lễ phép, còn biết làm cho người ta vui lòng.
Về phần thân thế Kiều Niệm Chiêu, Cận Tử Kỳ không muốn nói nhiều với người ngoài, trong lúc cha mẹ vẫn chưa ly hôn, Kiều Hân Hủy trước đó vẫn chưa vào cửa, việc xấu trong nhà còn chưa đến lúc tuôn ra từ miệng của cô.
Người thanh niên này không thể nào không biết rõ quan hệ của Kiều Niệm Chiêu cùng Cận gia, nói thế nào Kiều Niệm Chiêu cũng là ngôi sao điện ảnh và truyền hình, trong vòng lẩn quẩn Phú Nhị Đại* hoặc ít hoặc nhiều là cũng hiểu biết một chút đống phân mèo bên trong giới giải trí.
Phú Nhị Đại: Thế hệ con nhà giàu thứ 2; là thuật ngữ dùng để chỉ các cậu ấm cô chiêu thuộc thế hệ 8X của các chủ công ty, tập đoàn hoặc con của cán bộ làm to ở Trung Quốc. Tuy nhiên, lối hành xử, lối sống ngạo mạn, vô đạo đức của một nhóm Phú Nhị Đại đã làm dấy lên sự phẫn nộ của dư luận.
Hiện tại anh ta hỏi như thế bất quá là muốn từ trong miệng của cô lấy được tin tức xác thực hơn.
Quả nhiên, sau khi cô thừa nhận mắt anh ta thoáng sáng ngời lên, dường như đối với Kiều Niệm Chiêu hứng thú càng đậm.
"Chị dâu, vậy em gái của chị đã có đối tượng lui tới hay chưa?" Anh ta có chút khẩn trương mà hỏi thăm.
Cận Tử Kỳ nhìn dáng vẻ anh ta nóng lòng muốn biết, đã liếc đến lầu phía đông vài lần, nên nói cho anh ta biết, quan hệ của Kiều Niệm Chiêu và người nào đó ở nơi này không phải là ít sao?
Nếu như cô nhớ không lầm, Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu đã đăng ký qua, bất quá bây giờ. . . . . .
Anh ta dường như có chút thất vọng mà khẽ thở dài, sau đó nhớ ra cái gì đó, cùng Cận Tử Kỳ nói: "Chị dâu, tôi quên tự giới thiệu mình, tôi tên là Tôn Hạo."
Tôn Hạo? Cũng họ Tôn sao? Trong lòng Cận Tử Kỳ cân nhắc........
Tôn Hạo nói xong lập tức tạm biệt: "Không còn sớm, chị dâu chị vào đi thôi, tôi cũng nên quay lại khách sạn, hôm nào có thời gian sẽ tới cửa thăm hỏi nữa, tạm biệt."
Cận Tử Kỳ cũng không tiếp tục giữ lại, đưa mắt nhìn anh ta lái xe rời đi, mới xoay người vào nhà.
Nhìn thấy Minh quản sự đúng lúc bưng canh giải rượu tới đây, Cận Tử Kỳ liền chủ động nhận lấy bưng trở về phòng mình.
Đẩy cửa đi vào, Tống Kỳ Diễn nằm ngửa ở trên giường, trên người vẫn là tây trang giày da, một tay đang che mắt, dường như ngay cả hít thở cũng cảm thấy tốn sức, vẫn không nhúc nhích, mà còn có hai người giúp việc đang đứng ở một bên.
Thấy cô đi vào, người giúp việc bối rối mà lên tiếng: "Thiếu phu nhân, thiếu gia không để cho chúng tôi cởi quần áo."
Cận Tử Kỳ phất phất tay cho các cô đi xuống, đặt canh giải rượu trên tay xuống, đi đến bên chân hắn ngồi xuống, đưa tay cởi dây thắt lưng trên quần tây của hắn, cổ tay lại bị một bàn tay giữ lại thật mạnh mẽ.
Ánh mắt hắn dừng trên bàn tay bị bắt lấy, mắt lim dim mà quay sang quan sát, vài sợi tóc rũ xuống che lấy đôi lông mày đang nhíu chặt của hắn, phát hiện là cô đang đụng mình, cả người bắp thịt căng thẳng mới dần dần giãn ra.
Lần nữa nằm lại trên giường cũng buông tay của cô ra, híp mắt tựa như một con sư tử hùng mạnh biếng nhác ngủ đông.
Cận Tử Kỳ kéo vạt áo sơ mi của hắn ra, đứng dậy bắt đầu muốn cởi áo khoác của hắn, nhưng hắn lại đưa tay, dán lên bên eo của cô, thuận thế kéo cô xuống lồng ngừng của mình, vuốt từng cái một lên mái tóc dài của cô.
Chung quy cảm thấy hắn hôm nay là lạ, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?
Cận Tử Kỳ ngửa đầu nhìn hắn: "Như thế nào uống nhiều rượu như vậy, không phải đã bảo anh uống ít rồi sao?"
"Cũng không uống nhiều mấy, đi ra ngoài xã giao uống rượu cũng là vạn bất đắc dĩ, huống chi anh đang vui." Một cái tay của hắn không tự chủ được đưa về phía bụng cô: "Thật sự thì anh cũng không uống say, chẳng qua là choáng váng đầu mà thôi."
Cận Tử Kỳ nhớ lại Tôn Hạo, thì thuận miệng hỏi một câu: "Cái người Tôn Hạo đó là ai? Dường như anh ta cảm thấy hứng thú với Kiều Niệm Chiêu, bộ dạng muốn theo đuổi cô ta."
Tống Kỳ Diễn không mở mắt ra, qua loa mà hừ một tiếng, lười biếng nói: "Là một ông chủ nhỏ của công ty kiến trúc ở thành phố A, xem như cũng là bà con của em đấy...."
"Bà con của em?" Cận Tử Kỳ trở tay bắt lấy cánh tay của hắn, "Tại sao em không biết em có bà con họ Tôn?"
Vấn đề của cô không có được trả lời, Tống Kỳ Diễn hít thở trở nên đều đều, hình như là ngủ thiếp đi.
Cận Tử Kỳ tránh thoát tay của hắn ngồi dậy, ngắm nhìn canh giải rượu, xem ra là lãng phí, nhìn quần áo trên người hắn cũng có chút nếp nhăn, lại bất đắc dĩ không nâng nổi thân thể cao lớn của hắn dậy, không thể làm gì khác hơn là đắp chăn cho hắn.
Đứng dậy muốn đi vắt khăn cho hắn, cửa phòng lại có một trận tiếng gõ cửa không quy luật vang lên.
Cận Tử Kỳ đi qua mở cửa, thì thấy vẻ mặt tức giận của Tống Nhiễm Cầm mà đứng ở nơi đó, bên ngoài áo ngủ tơ tằm là một chiếc áo khoác vải nỉ, đôi mắt như sắp phun lửa nhìn trừng trừng vào trong phòng của Cận Tử Kỳ.
"Tống Kỳ Diễn đâu? Bảo nó đi ra cho tôi, tôi có lời hỏi nó!"
Cận Tử Kỳ ngăn ở cửa không có để cho bà đi vào: "A Diễn đã ngủ, có chuyện gì ngày mai hãy nói."
Tống Nhiễm Cầm xuy một tiếng mà cười lạnh: "Nó thực sự còn có thể ngủ được, bất quá tối nay nếu như nó không cho tôi một câu trả lời, tất cả mọi người khỏi phải nghĩ đến được ngủ an ổn!" Nói đến phần sau lại lộ ra cái giọng đặc miền quê cha đất tổ.
Nhìn dáng vẻ bà thô bạo ngang ngược không phân rõ phải trái, Cận Tử Kỳ thực sự chặn cửa lại, giọng điệu so với trước đó lạnh hơn vài phần: "Đó là chuyện của chị, đừng quên chủ nhân của nơi này họ gì."
"Cô——" Tống Nhiễm Cầm hổn hển chỉ vào Cận Tử Kỳ, lại sửng sốt nói không ra câu nói tiếp theo.
Ngược lại sau lưng Cận Tử Kỳ đột nhiên vang lên giọng nói Tống Kỳ Diễn, "Có chuyện tìm tôi sao?" Nói xong, người đã dính vào lưng Cận Tử Kỳ, thân thể cao to lười biếng tựa vào cạnh cửa, mắt buồn ngủ lờ mờ lại lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.
Tống Nhiễm Cầm vừa thấy hắn đi ra, lập tức cơn tức giận từ từ dâng trào, lớn tiếng chất vấn: "Cậu ở công ty động tay động chân kiểu gì! Tại sao trong lúc bất chợt muốn sa thải nhiều người như vậy?"
Tống Kỳ Diễn xem thường mà bĩu môi: "Một công ty muốn phát triển lớn mạnh, luôn luôn phải rót vào huyết dịch mới mẻ, không có chỗ trống dư thừa, dĩ nhiên không thể làm gì khác hơn là vứt bỏ cũ thay mới."
"Đó là cậu vượt quyền xử lý! Cậu chỉ là một giám đốc phòng khai thác hải ngoại, có tư cách gì đi quản chuyện của bộ phận nhân sự chúng tôi? Cậu làm như thế chẳng lẽ không biết sẽ khiến cho lòng người trong công ty bàng hoàng sao?"
"Không phải là chỉ sa thải vài người tầm thường không có năng lực thôi sao, chị có cần thiết kích động như thế không?" Tống Kỳ Diễn ha hả mà cười, "Hay là nói, chị không bỏ được những chức vị béo bở có thể vơ vét được kia rơi vào tay tôi?"
Sắc mặt Tống Nhiễm Cầm trắng nhợt, "Cậu nói bậy bạ gì đó!" Giọng nói của bà cũng không khỏi mà đề cao thêm mấy phần.
"Tôi nói cái gì, chẳng lẽ trong lòng của chị không có cân nhắc sao?"
Tống Kỳ Diễn đột nhiên thu lại nụ cười, "Quản lý chịu trách nhiệm mua khối nguyên vật liệu bất động sản, nếu như tôi không có đoán sai, là em họ của chị? Còn có quản lý chịu trách nhiệm nhập hàng cho chuỗi 97 siêu thị, Tổng giám đốc công ty IT khai thác hệ thống phần mềm máy tính, muốn tôi chỉ mặt gọi tên từng người nói cho chị nghe không?"
"Ông cụ nhà nếu có thể nhắm một mắt mở một mắt, mặc cho tôi vượt quyền khai trừ những người đó, chẳng lẽ chị còn không nhìn ra, ai mới là người thừa kế mà ông ấy cảm nhận thích hợp nhất? Hay là muốn tôi ở chỗ này nói rõ ràng cho chị biết một lần nữa?"
Tống Nhiễm Cầm dưới ánh mắt sắc bén của Tống Kỳ Diễn thì lộ ra nguyên hình, có lẽ là bởi vì chột dạ, đôi tay níu lấy áo khoác ngoài run run, sắc mặt càng trở nên khó coi, đã chứng minh lời Tống Kỳ Diễn nói không phải là giả dối.
"Tống Kỳ Diễn, cậu chờ đó cho tôi!" Tức tối cảnh cáo một câu, rồi nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Tống Nhiễm Cầm vừa đi, Tống Kỳ Diễn lại khôi phục trạng thái biếng nhác trước đó, đóng cửa phòng móc then cài lại, cả người cũng dựa vào thân thể Cận Tử Kỳ không thèm động đậy.
Cận Tử Kỳ kéo hắn đến bên giường, cởi âu phục của hắn xuống, trước khi hắn muốn ngã xuống, từ phía sau ôm giữ hắn lại, đem canh giải rượu trên tủ giường đưa cho hắn, "Uống nó đi sẽ khá hơn một chút."
Tống Kỳ Diễn cau mày uống một chút rồi lại không chịu uống nữa, dựa lên trên người của cô, nhắm mắt ngửi lấy hương thơm nhàn nhạt trên người cô, khi một bàn tay nhỏ bé lạnh như băng đặt lên trán của hắn, lập tức bị hắn giữ lại trong lòng bàn tay.
"Cũng không phải phát sốt..." Hắn cúi đầu lẩm bẩm một câu, thỏa mãn ôm chặt cô.
Nhìn sắc mặt hắn có vẻ mỏi mệt, Cận Tử Kỳ không hỏi nhiều về chuyện của Tống thị, từ mới vừa rồi Tống Nhiễm Cầm tức giận đến đây, hẳn là Tống Kỳ Diễn đã thay không ít bộ phận ngầm của bà ở trong công ty, xen người của mình vào.
Ngoan tuyệt như vậy ở trên thương trường chẳng có gì lạ, đạo lý kẻ mạnh thì sống từ trước đến giờ cũng chưa bao giờ thay đổi.
Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên lảo đảo lắc lư mà đứng lên, Cận Tử Kỳ vội vàng đỡ lấy hắn: "Làm gì thế?"
Tống Kỳ Diễn thuận thế ôm cô, chỉ chỉ phòng tắm, cô biết hắn muốn rửa mặt, thì ngượng ngùng mà buông hắn ra, nhưng hắn lại không rời khỏi thân thể của cô, "Đầu anh choáng quá, em dìu anh đi qua đó đi."
Dìu hắn vào phòng tắm, muốn giúp hắn xả nước vào trong bồn tắm, hắn lại cố ý muốn dùng vòi hoa sen đứng tắm, không lay chuyển được hắn nên không thể làm gì khác hơn là giúp hắn trải tấm lót đề phòng bị trơn, lấy quần áo tắm rửa xong mới đi ra ngoài.
Ngồi ở bên giường, ăn hai miếng bánh dẻo đậu đỏ, lại cảm thấy ngọt lịm, trong phòng tắm truyền đến giọng nói của hắn, hoà với tiếng nước chảy ào ào hỗn tạp, nghe không rõ lắm, cô lập tức đi qua cửa đứng.
"Chiều nay lúc Thanh Kiều gọi điện thoại cho em, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải em có gì đó gạt anh chứ? Thanh Kiều nói hình như em ấy nghe được tiếng xe lái qua và tiếng người khác la hét. . . . . ."
Cận Tử Kỳ trầm ngâm mấy giây, vẫn là thành thật khai báo: "Em từ chỗ của mẹ ra ngoài, đi ngang qua bệnh viện liền muốn đi kiểm tra một chút, sau lại tạm thời thay đổi chủ ý nên đi đến phòng trẻ sơ sinh nhìn em bé một tý."
Bên trong tiếng nước không ngừng chảy róc rách, không có dừng lại, cô ngừng một chút, tiếp tục nói: "Khi ở khoa phụ sản thấy được Tần Viễn, anh ta. . . . . . Hình như là cùng Phương Tình Vân khám thai."
Cô tự động tóm tắt chuyện mình thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe cộ, bởi vì không muốn để cho hắn lo lắng, hơn nữa điều kiện tiên quyết là hắn vốn uống rượu say khó chịu, cho nên tránh nặng tìm nhẹ mà giải thích một phen.
Đối với chuyện gặp phải Tần Viễn, cô cũng không cảm thấy nên giấu hắn, thay vì sau này bị người khác nắm được câu chuyện nói cho hắn biết để ly gián quan hệ vợ chồng họ, chi bằng từ chính miệng cô nói cho hắn biết.
Kết quả, cô vừa dứt lời, trong phòng tắm lập tức thì truyền đến "Ầm" một tiếng ngã phịch.
Cận Tử Kỳ trong lòng giật mình, bất chấp những cái khác, lập tức đẩy cửa vào, đồng thời kêu một tiếng "A Diễn", hơi nước nóng ẩm đập vào mặt, cũng bao phủ khiến cho tầm mắt trở nên mơ hồ.
Cô quơ quơ khói trắng trước mắt, thì nhìn thấy Tống Kỳ Diễn ngã ngồi trên mặt đất, ngón tay của hắn ôm lấy huyệt thái dương, một màn té ngã này có chút không giải thích được, cô lập tức đi tới: "Sao lại thế này?"
"Không cẩn