Nhưng quá trình gian khổ làm cho người khác phải chắt lưỡi hít hà.
Tô Ngưng Tuyết vất vả dỗ cậu xuống lầu, bà vừa đi mở xe một, quay người lại đã không thấy bóng dáng của cậu nhóc đâu nữa.
Ngay lập tức, Tô Ngưng Tuyết bị dọa đến sắc mặt đột biến, chẳng quan tâm khóa xe, ở chung quanh bệnh viện tìm một vòng, lại gọi điện thoại cho Tống Kỳ Diễn, mới biết được Cận Mỗ Mỗ đang ở trong phòng bệnh, đợi bà đi lên, lập tức nhìn thấy Cận Mỗ Mỗ đang uốn éo cái mông khiêu vũ.
Cận Mỗ Mỗ vốn vui tươi hớn hở nịnh nọt Cận Tử Kỳ, khi nhìn thấy Tô Ngưng Tuyết thì co chân chạy, nhưng vẫn là bị xách áo lại.
Lấy lý lẽ để nói, lấy tình để cảm động, cuối cùng thuyết phục cậu nhóc đến nhà trẻ để học.
Kết quả vừa đi ra khỏi phòng bệnh, Cận Mỗ Mỗ liền hai mắt trợn trắng, rồi ngã xuống mặt đá cẩm thạch.
Tô Ngưng Tuyết vội vàng ôm lấy thân thể nho nhỏ tròn vo kêu bác sĩ, Tống Kỳ Diễn cũng sợ điếng hồn tới mức ném tã lót chạy theo ra, nhưng sau khi bác sĩ đến vừa nói chích, Cận Mỗ Mỗ vốn hôn mê lập tức kéo quần nhảy dựng lên.
Đầu Tô Ngưng Tuyết đau như muốn vỡ ra, không thèm để ý Cận Mỗ Mỗ không đau mà rên rỉ, kéo theo bước đi.
Cuối cùng không còn cách nào khác, Cận Mỗ Mỗ đành phải đưa bàn tay nhỏ bé hướng về phía Tống Kỳ Diễn khóc lóc kể lể.
Trong lòng Tống Kỳ Diễn cũng không bỏ được, nhưng suy nghĩ lại muốn giáo dục thì cần phải dạy từ nhỏ, liền lặng lẽ quay lưng đi.
Cận Tử Kỳ ngoắc ngoắc tay Cận Mỗ Mỗ laji, rỉ tai Cận Mỗ Mỗ vài câu, Cận Mỗ Mỗ mới không còn ồn ào, yên tĩnh theo sát Tô Ngưng Tuyết bước đi, nhưng vẫn là ba bước quay đầu lại, tủi thân ngóng trông nói: "Kỳ Kỳ, đã nói thì phải giữ lời nha!"
Cận Tử Kỳ gật đầu, tất nhiên cô nhìn ra con trai lớn là vì sợ thất sủng mới dính bọn họ như vậy.
Tống Kỳ Diễn xoay người lại, nhìn thấy Cận Tử Kỳ cầm cuốn tạp chí đọc, không có chút nào giống như người mẹ bị chia lìa đau khổ, không nhịn được trách móc cô: "Em nhìn em xem, cũng không dịu dàng một chút, con trai còn tưởng rằng là anh sinh ra nó đó!"
Cận Tử Kỳ từ trên tạp chí ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn hắn một lát, sau đó nói: "Tiểu Bảo cần thay tã rồi."
Tống Kỳ Diễn giương mắt nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Cận Tử Kỳ, nhưng cô thật giống như cố ý bỏ quên hắn, ngay cả nghía hắn một cũng không có, trong lòng uất ức, đúng lúc có dì vệ sinh đi vào, đụng phải họng súng của hắn.
"Bên kia có tã cần vứt bỏ." Hắn chỉ vào một tã đã thay đầy mùi khai nước tiểu mà căn dặn bà dì.
Bà dì vệ sinh nhìn hắn một lát, không lên tiếng.
Tống Kỳ Diễn vội ho một, chán nản đi qua, xách túi rác đã buộc lại lên, đi xuống dưới lầu để vứt.
——— —————
Cận Tử Kỳ ở bệnh viện một tuần mới xuất viện về nhà ở cữ.
Lúc đang đợi thang máy, trùng hợp gặp được Bạch Tang Tang được Bạch Phu Nhân đẩy xuống dưới lầu tản bộ.
Vì sau gáy của Bạch Tang Tang bị đập rách ra một đường rách rất lớn, để khâu vết thương lại thì không thể không cạo đi mái tóc xoăn dài bồng bềnh uốn lượn, cộng thêm việc té lăn từ trên lầu xuống, một bên đầu gối đã gãy nát xương, dẫn đến cô ta chỉ có thể sử dụng xe lăn thay thế đi bộ.
Cận Tử Kỳ mới đầu nhìn thấy Bạch Tang Tang, có chút không kịp phản ứng, không thể tin, người phụ nữ trước mắt mình đây đầu quấn băng như xác ướp, mặt mũi tràn đầy máu bầm, ngồi ở trên xe lăn cử động chậm chạp chính là Đệ Nhất Danh viện giới kinh doanh của thành phố S.
Bạch Tang Tang tất nhiên nhìn ra Cận Tử Kỳ kinh ngạc, không thể chịu đựng nổi mà lấy tay bụm mặt, khàn giọng thúc giục mẹ đi nhanh lên.
Quả thật, cô ta bây giờ, nào còn nửa điểm khí chất cao quý trang nhã?
Trở lại phòng bệnh, Bạch Tang Tang tức giận ném bình hoa trên tủ giường lên trên tường, giữa tiếng thuỷ tinh vỡ nát cất giọng thét lên.
"A...."
Bạch Phu Nhân hoảng