Cô cảm thấy ông trời mở ra một trò đùa lớn với cô.
Chồng của cô đã qua đời, sau đó người trợ lý mà chồng của cô tin cậy nhảy ra nói là con trai của cha chồng cô!
Tình tiết cẩu huyết giống như phim truyền hình trên TV, hiện tại là con riêng cướp quyền kế thừa đây sao?
Tần Viễn đi tới, "Em làm sao vậy?"
"Tôi đi toilet." Cận Tử Kỳ xoay người rời đi.
"Anh đi qua đó cùng em, dù sao cách giờ lên máy bay cũng chỉ thêm một lát nữa."
Tần Viễn mơ hồ cảm thấy bất thường, lại không nói thành lời kỳ lạ ở chỗ nào, nên lôi kéo cánh tay của Cận Tử Kỳ nói.
"Không cần, anh ở đây chờ tôi là được rồi, tôi lập tức trở ra."
Cận Tử Kỳ đẩy bàn tay của Tần Viễn ra, đi thẳng vào nhà vệ sinh, sau đó bổ nhào tới trước bồn rửa mặt, vặn mở vòi nước.
Cô vốc nước lạnh giội lên trên mặt, nước lạnh khiến mỗi một lỗ chân lông đều lạnh đến mức rùng mình.
Thần trí vốn rối loạn cũng từ từ thức tỉnh.
Hàn Mẫn Tranh, Hàn Mẫn Tranh ...
Cận Tử Kỳ lẩm nhẩm cái tên này, trước đó cô cũng hiếu kỳ tại sao anh ta phải làm như vậy, hiện tại....
Hàn Mẫn Tranh cũng không phải là vong ân phụ nghĩa, anh ta là đến báo thù, có lẽ lúc ban đầu anh ta muốn đối phó chỉ có Tống Chi Nhậm, nhưng Tống Kỳ Diễn xuất hiện làm rối loạn tất cả kế hoạch của anh ta, cho nên Tống Kỳ Diễn phải biến mất ...
Thật ra đã có rất nhiều chi tiết đều chứng minh Hàn Mẫn Tranh chính là người con riêng đó.
Lúc ở sân bay đưa Thanh Kiều về Paris, Hàn Mẫn Tranh cúi người xuống lộ ra vết sẹo ở phần gáy, đây không phải là do anh ta ham chơi bị cột xà nện xuống bị thương, đó là vết thương do trong trận động đất anh ta bị chôn dưới đống đổ nát để lại.
Một buổi tối muộn cô đi đến phòng tìm Hàn Mẫn Tranh, tấm hình kia cũng không phải anh ta điều tra Tần Viễn mà lấy được, mà chính là bản thân của anh ta, vì để tránh cho cô hoài nghi, anh ta mới không thể không nói đó là ảnh gia đình của Tần Viễn, mà bà Tần và mẹ của anh ta là chị em song sinh khiến cho cô gần như không có hoài nghi liền dễ tin lời của anh ta nói.
Lại nhớ đến mấy ngày trước đây ở bên ngoài nhà tang lễ, Kiều Hân Hủy nói Hàn Mẫn Tranh không phải con ruột của nhà họ Hàn, mà là được nhận nuôi, thì càng có thể nói rõ thân thế Hàn Mẫn Tranh mập mờ, một câu của Thanh Kiều làm cho cô đẩy ra được tầng tầng mây mù.
Hàn Mẫn Tranh thật sự rất thông minh, lúc nào anh ta cũng dùng lời lẽ nói dối tất cả mọi người, anh ta cũng không có nói ai là đứa con riêng đó, nhưng mà ngay lúc ấy chỉ hướng mũi nhọn về phía Tần Viễn, sau khi biết được không phải Tần Viễn, tất cả mọi người cho rằng người con riêng kia đã chết rồi.
Trong gương là khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy nước, trái tim không biết là bởi vì hốt hoảng hay căng thẳng mà không ngừng nhảy thình thịch.
"Tiểu thư, cô ổn chứ?" Bên cạnh, có nữ du khách quan tâm nên hỏi thăm Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ rút ra khăn lau từ trong hộp giấy, chậm rãi lau đi nước đọng trên mặt.
Cô quay sang cười với nữ du khách, "Tôi không sao." Nói xong, hai mắt đỏ lên đẩy cửa đi ra ngoài.
——— ——————
Trong phi trường có mở máy sưởi, Cận Tử Kỳ lại cảm thấy hô hấp của mình có chút không thở được.
"Cho qua cho qua..."
Có hành khách kéo theo vali vội vàng đi qua để tranh thủ chuyến bay.
Bờ vai của Cận Tử Kỳ bị va chạm, cô đang mất hồn mất vía còn bị xông tới, mất thăng bằng, liền ngã ngồi trên mặt đất.
Đầu gối đập xuống mặt đá cẩm thạch, phát ra tiếng kêu răng rắc, đau đến mức đáy mắt cô ửng nước.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Hành khách phát hiện mình đụng trúng người, vội dừng lại đỡ Cận Tử Kỳ lên, nhưng vẻ mặt đầy nôn nóng, "Xin lỗi tiểu thư, tôi vội lên máy bay quá, nếu không tôi đưa địa chỉ liên lạc cho cô biết ..."
"Tôi không sao." Cận Tử Kỳ lắc đầu, lại lơ đãng bị một bóng người cách đó không xa trong đám người thu hút ánh mắt.
Bóng hình quen thuộc đó, như là đã sáp nhập vào trong máu của cô, trừ hắn ra còn có thể là ai?
Cận Tử Kỳ hốt hoảng mà quay đầu nhìn lại, thì chỉ thấy một bóng dáng cao ngất mặc áo lông màu đen quay lưng đi trong đám người.
"Tiểu thư, tiểu thư? Cô thật sự ngã bị thương rồi, chúng ta lập tức đi đến phòng y tế của sân bay ... Ơ kìa, tiểu thư?"
Hành khách nọ thấy Cận Tử Kỳ đột nhiên đẩy mình ra mà xông vào trong đám người, hướng về phía bóng dáng của cô la lên.
"Kỳ Diễn ... Kỳ Diễn!"
Cận Tử Kỳ vội vàng muốn đẩy mấy du khách đang chặn đường mình ra, lại phát hiện mình nửa bước khó đi, chỉ có thể nhìn theo bóng dáng cao lớn kia từ từ đi về phía cửa chính của sân bay, cô sốt ruột đến hai tay run run: "Kỳ Diễn!"
Khi Cận Tử Kỳ chạy ra cửa chính, nhìn khắp mọi nơi, lập tức nhìn thấy bóng người kia ngồi vào trong một chiếc xe Audi ở phía trước.
Cô nhìn khắp trái phải, ngăn lại một chiếc taxi, ngồi vào liền chỉ lên chiếc xe Audi với vẻ mặt đầy lo lắng nói: "Please! Please! Help me to follow the car!" (Làm ơn!Làm ơn! Đuổi theo chiếc xe đó giúp tôi!)
Tài xế sửng sốt, hiển nhiên bao nhiêu năm qua đón khách, cũng chưa từng thấy được nữ du khách nào có sắc mặt kích động dọa người như vậy, nhưng vẫn là lập tức nhấn chân ga đuổi theo, cùng chiếc xe Audi kia duy trì một khoảng cách nhất định.
Trong túi xách điện thoại di động phát ra tiếng ông ông, Cận Tử Kỳ lại một lòng nghĩ tới Tống Kỳ Diễn nên không có nghe thấy.
Xe Audi vượt qua vài ngã tư đường, chạy đi một đoạn đường thật xa, mới dừng lại trước một câu lạc bộ nguy nga lộng lẫy.
Xe taxi chậm rãi dừng lại ở một nơi cách câu lạc bộ đó khoảng hơn một trăm mét.
"Xin lỗi tiểu thư, câu lạc bộ này có quy định, xe taxi không thể chạy qua."
Cận Tử Kỳ cũng không làm khó ông ta, trả tiền xong lập tức đẩy cửa đi xuống, hướng tới cửa câu lạc bộ đó chạy chậm tới.
Lúc cô xuống xe, thật ra đã nhìn thấy ngay bóng người rất giống Tống Kỳ Diễn kia cũng đã được người giữ cửa đón tiếp xuống xe, sau đó cùng hai người đàn ông từ xe khác ăn mặc xa xỉ nói vài câu với nhau rồi đi vào câu lạc bộ.
Cận Tử Kỳ vừa chạy tới gần, đã bị bảo vệ hai bên cánh cửa xoay tròn sang trọng ngăn lại, "Xin lỗi, không phải hội viên không thể vào bên trong."
Chưa kịp bình phục lại hô hấp, Cận Tử Kỳ cứ nhìn chằm chặp vào trong cánh cửa xoay tròn.
"Tôi ... Tôi tìm người, tìm mấy người đàn ông mới vừa rồi đi vào trong đây!"
Gã đàn ông khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn lẫn nhau, lại không hề nhúch nhích.
Lúc này điện thoại di