Mục lục
Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tâm Thường Lạc



Tên lão đại bắt cóc rối rắm một hồi, cắn răng, ngẩng đầu vừa định cầu hoà, bên kia đột nhiên vang lên một tiếng nổ thật lớn.



"Pằng -- "



Sau đó, có một tên bắt cóc đứng ở bên cửa sổ theo tiếng nổ đó mà ngã xuống, giữa mi tâm là một lỗ thủng đầy máu!



Chuyện gì xảy ra?!



Chẳng những đám bắt cóc tâm hoảng ý loạn mà nhìn quanh bốn phía, đến cả Tống Kỳ Diễn cũng nhíu mày, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.



Thật vô lý, rõ ràng đã nói rồi, đàm phán không thành mới ra tay lần nữa.



Huống hồ, cảnh sát vẫn chưa vây đến giữa núi này, sao lại có người ở bên ngoài nổ súng?



Đây không phải là bứt dây động rừng sao?



Ngay sau đó, lại có một gã bắt cóc ở gần cửa sổ bị bắn một phát chết ngay, ngã xuống đất lặng im bất động.



"Là ai? Là ai ở trong đó vậy, con bà nó, có giỏi thì đi ra mặt đối mặt đánh nhau với tao!"



Tên lão đại cũng bị làm cho hoảng sợ, cầm súng chỉ lung tung.



Nhưng, chung quanh yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió thổi qua, không có bất kỳ âm thanh nào.



Kẻ nào đó đang ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó để tập kích, bỗng chốc không có hành động.



Đầu của tên lão đại tuôn đầy mồ hôi, nhe răng trợn mắt mà nhìn về phía Tống Kỳ Diễn: "Có phải là mày không?"



Tống Kỳ Diễn nhíu mày: "Tao cũng không biết xảy ra chuyện gì."



Lời tuy nói như vậy, hắn lại theo bản năng chắn cho Cận Tử Kỳ, không để cô lộ ra trước họng súng của tên bắt cóc.



Cận Tử Kỳ phát hiện ra ý đồ của Tống Kỳ Diễn, cả trái tim không khỏi níu chặt.



Mặc cho ai cũng đã ngửi ra bầu không khí hiện tại không bình thường.



Tên lão đại không tìm ra người nào, lại thấy anh em nhà mình chết rồi, từ từ mất đi lý trí.



"Tốt rồi, một khi đã phải chết, vậy thì tất cả mọi người cùng chết với nhau đi! Một cái mạng hèn của ông đây, có thể giết vài thằng nhà giàu hàng tỉ, ông vẫn còn lời, ông liều mạng với chúng mày!"



"Pằng --" tiếng súng đột nhiên vang lên trong phòng.



Cận Tử Kỳ lo sợ không yên mà mở to mắt, lại nhìn thấy họng súng của tên lão đại chỉa lên trần nhà.



Mà Tần Viễn, đang giữ chặt lấy tay của tên lão đại bắt cóc.



Nếu như không có Tần Viễn, một phát súng vừa rồi rất có thể trúng Tống Kỳ Diễn hoặc là cô đang ở đối diện!



Tên lão đại kinh ngạc nhìn chằm chằm Tần Viễn vọt tới trước mặt mình, quay ra sau lưng nhìn đám đàn em chộn rộn thì hét lớn một tiếng: "Mẹ kiếp, đã như vậy rồi, còn chưa chịu lên hỗ trợ!"



Các tên bắt cóc khác ùa lên.



Mắt thấy Tần Viễn hai tay khó chống lại bốn tay, Tống Kỳ Diễn nhét điều khiển từ xa vào trong tay Cận Tử Kỳ: "Cầm nó, bảo vệ mình cho tốt!" Sau đó xông lên đánh một gã bắt cóc muốn tập kích Tần Viễn từ phía sau.



Sắc mặt của Cận Tử Kỳ có phần tái xanh, nắm lấy điều khiển từ xa kích nổ, không chú ý lại phát hiện phía sau cái điều khiển từ xa còn dán nhãn hiệu của trung tâm mua sắm, phía trên vẫn còn tem giá: ¥89. 52.



Cận Tử Kỳ nhìn món điều khiển từ xa đồ chơi: "..."



Cho nên Tống Kỳ Diễn đã thật sự đơn thương độc mã đi theo tới sao?



Cận Tử Kỳ lo lắng mà ngước nhìn Tống Kỳ Diễn và tên bắt cóc đánh nhau, lại nhìn ra bên ngoài một chút, thời điểm này không mong gì hơn là hy vọng cứu viện đến nhanh một chút!



Mà làm Cận Tử Kỳ cảm thấy quái dị là, tay súng bắn tỉa núp ở bên ngoài kia lại không có phản ứng.



Vừa rồi, hắn ta bắn ra hai phát súng đó không thể nghi ngờ là đầu sỏ đã thôi thúc cả sự việc chuyển biến theo chiều hướng xấu đi.



Nếu không phải hắn ta bắn chết hai tên bắt cóc, nói không chừng hiện tại, họ sớm đã nắm tay giảng hoà cùng tên bắt cóc rồi!



Cận Tử Kỳ càng nghĩ càng bấn loạn, không chừng có một tên bắt cóc nào đó đang núp trong một góc hẻo lánh cầm súng nhắm ngay vào một người trong số họ.



Tên bắt cóc vốn đang bao vây tấn công Tống Kỳ Diễn và Tần Viễn, trong đó có một tên vừa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Cận Tử Kỳ trốn ở bên cạnh, lập tức nổi lên sát ý, xoay người, giơ cây đao dài lên muốn bổ về phía Cận Tử Kỳ.



Trong cái khó ló cái khôn, Cận Tử Kỳ vội giơ chiếc điều khiển từ xa kia lên: "Mày tới nữa, chúng ta cùng đến chỗ chết!"Tên bắt cóc cũng nổi giận, "Shit! Chết thì chết, dù sao không nổ tung cũng không sống được nữa rồi!"



Nói xong lại giơ đao lên muốn chém cô.



Bên kia Tống Kỳ Diễn vừa nhìn thấy Cận Tử Kỳ gặp nguy hiểm, một chân đạp đổ tên bắt cóc đang quấn lấy mình, dùng tốc độ cực nhanh tiến lên, dồn sức đấm một cái thật mạnh vào bụng tên bắt cóc đang giơ đao lên.



Tên bắt cóc kêu thảm một tiếng, vứt đao trong tay ôm bụng.



Tống Kỳ Diễn lại cho một quyền Anh ở trên mặt của gã, đánh gã ngã xuống đất, mặt mũi bầm dập.



Một tên đang vây lấy Tần Viễn cùng với mấy tên bắt cóc khác bên cạnh thấy đồng bọn bị đánh, cũng đã mắng to một tiếng xông về phía Tống Kỳ Diễn, Tần Viễn tay mắt lanh lẹ, một phát bắt được lão đại, dùng súng chỉa vào huyệt thái dương của gã, quát bảo đám bắt cóc đang chiến đấu hăng say phải ngưng lại: "Chúng mày mà đi qua một bước, tao liền bắn chết lão đại của chúng mày!"



Đám bắt cóc cũng đã lần lượt rút lui, Tần Viễn kiềm kẹp tên lão đại đến gần chỗ của Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ.



"Đi mau!"



Tống Kỳ Diễn nhìn khóe môi Tần Viễn rách da đổ máu, nhỏ giọng nói một câu: "Cảm ơn."



Tần Viễn quét mắt nhìn hắn một cái: "Tôi cũng không phải là vì cứu cậu."



Tống Kỳ Diễn bảo vệ Cận Tử Kỳ vào trong lòng, vừa lùi ra phía ngoài, vừa nói với Tần Viễn: "Tôi biết người cậu muốn cứu chính là ai, nhưng cô ấy là vợ của tôi, làm chồng tất nhiên phải cảm ơn cậu thay cô ấy."



Tần Viễn nghe xong không khỏi tăng thêm sức cầm súng, đau đến mức tên lão đại oa oa kêu lên: "Mày nhẹ chút!"



"Đàng hoàng đi!" Tần Viễn khẽ quát một tiếng, đập mạnh một đấm lên cổ gã lão đại.



Gã lão đại kháng nghị mà rống to lên: "Con mẹ nó mày ghen cũng đừng lấy tao ra trút giận!"



Sắc mặt của Tần Viễn càng thêm âm u, lúc rút lui ra khỏi căn nhà lầu cũ, Tần Viễn ném súng của tên lão đại cho Tống Kỳ Diễn.



"Cẩn thận một chút, bên ngoài có thể còn có người..."



Cận Tử Kỳ cảnh giác mà ngước nhìn chung quanh, lại nghiêng mắt nhìn đến Phương Tình Vân ở trong nhà ngã xuống đất, ngất đi, chần chừ một lúc vẫn là nhắc nhở Tần Viễn: "Phương Tình Vân còn ở bên trong, cô ấy... Sảy thai rồi."



Ánh mắt Tần Viễn lóe lên, nhưng vẫn không dừng bước lại: "Cảnh sát chốc lát nữa sẽ đến."



Cận Tử Kỳ hít sâu một hơi, vào lúc này, không thể nghi ngờ là mang theo Phương Tình Vân quả thật có một sự vướng víu không nhỏ, huống hồ cô ta đã như vậy rồi cũng không người nào làm gì cô ta, mục tiêu cuối cùng của bọn bắt cóc này là cô.



Ra đến bên ngoài, Tống Kỳ Diễn nhìn lại còn đường lúc đến đây vài lần, lại không nhìn thấy cứu viện như trong dự liệu.



"Kỳ quái..." Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm một câu.



Tần Viễn: "Đừng kỳ quái, vẫn là phải chạy đi như thế nào đi!"



Bị Tần Viễn nói, Cận Tử Kỳ mới phát hiện, chung quanh lại đều là rừng cây rậm rạp, hiếm thấy người ở.



Khó trách bọn bắt cóc lại chọn chỗ này, những nơi như thế này dễ dàng ẩn núp nhất.



Bóng dáng đám bắt cóc đã càng lúc càng xa, tạm thời xem như đến chỗ tương đối an toàn.



Tần Viễn đập một cái lên sau gáy của gã lão đại, người nọ lập tức co quắp ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.



Tống Kỳ Diễn lấy điện thoại ra muốn gọi điện thoại, lại phát hiện nơi này điện thoại di động không có tín hiệu.



Sắc trời bên ngoài đã tối, nhiệt độ ban ngày và ban đêm có phần chênh lệch lớn, Tống Kỳ Diễn cởi áo khoác mặc vào cho Cận Tử Kỳ, sau đó nắm chặt tay của cô: "Chúng ta xuống núi đi, càng nhanh càng tốt!"



Tần Viễn ở ngay bên cạnh, nhìn hai người tương thân tương ái, trong lòng có một trận tự giễu đầy chua xót.



Lúc Cận Tử Kỳ đang cùng Tống Kỳ Diễn rời đi, thả chậm bước chân, sau đó dừng lại, quay đầu, nhìn về phía Tần Viễn, chân thành mà nói cảm ơn: "Tần Viễn, hôm nay nếu như không có anh, chúng tôi cũng sẽ không thoát khỏi nguy hiểm nhanh như vậy, cảm ơn!"



Dưới ánh trăng, mặt mày của Cận Tử Kỳ trắng nõn xinh xắn lại dính chút bụi, nhưng khiến cô xem ra càng làm cho người ta trìu mến, nhất là đôi mắt kia, so với ngôi sao trên trời còn sáng ngời hơn.



Hầu kết của Tần Viễn lăn một vòng, giọng nói khô cằn, "Không cần khách sáo, chỉ là anh... Các người đi đi!"



"Cậu không theo chúng tôi xuống núi sao?" Tống Kỳ Diễn ngước nhìn Tần Viễn không có ý muốn đi theo.



"Có phải các người còn muốn ở trước mặt tôi đằm thắm nữa hay không?" Tần Viễn nói đùa, nhưng trên mặt vẫn khó nén vẻ không được tự nhiên: "Tôi đi xuống núi phía này, xe của tôi đậu ở phía dưới này rồi."



Nói xong, không đợi Tống Kỳ Diễn nói chuyện với Cận Tử Kỳ, quay sang bên kia nhanh chóng bước đi trước.



"Vậy chúng ta cũng đi thôi!" Tống Kỳ Diễn kéo tay Cận Tử Kỳ.



Cận Tử Kỳ gật đầu, quay ại liếc nhìn bóng lưng của Tần Viễn, đi theo Tống Kỳ Diễn xuống núi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK