(xong chương tinh tẫn nhân mém vong, đi ăn đã~)
Một năm sau. Biên giới Đại Tề, bên trong Mưu thành, Phục Châu.
Thạch Mục mặc một thân áo đen ngắn, trên lưng đeo hai thanh đao một trắng một đen, ngồi nhắm mắt xếp bằng trên một cây to bằng hai người ôm. Từ khi rời khỏi thôn Tiểu Ngư đến giờ đã gần hai, ba năm rồi. Thân hình và khuôn mặt của hắn cũng thôi đổi một chút. Mặc dù lông mày vẫn rậm, mắt vẫn to nhưng gương mặt của một võ giả đã qua ma luyện lại càng thêm cứng cỏi, ngũ quan* rõ ràng, màu da cũng không còn giống như màu đỏ thẫm năm xưa nữa mà thay vào đó là một màu đồng cổ*. Hình thể hắn so với trước cũng cao lên không ít, bả vai rộng lớn, lồng ngực đầy đặn
(DG: không phải loại ngực to mông nở đâu, các đạo hữu đừng liên tưởng bậy nha), hai tay cường tráng như được đúc bằng sắt thép, khuôn mặt hắn hiện lên nét cương nghị bướng bỉnh, toàn thân phát ra một loại khí chất phóng đãng cuồng dã.
*Ngũ quan: đại khái là khuôn mặt hắn, mắt mũi mồm miệng tóc tai…
*Đồng cổ: màu nâu đỏ, đạo hữu nào tò mò hãy xem màu dây đồng cũ.
Giờ phút này, hô hấp của Thạch Mục ẩn hiện mơ hồ, tán cây rộng lớn đã che khuất đi thân hình của hắn. Nhìn từ phía xa, khoảng rừng cây nhỏ thưa thớt này hoàn toàn trống rỗng. Bão cát cuốn qua phát ra một loạt âm thanh sàn sạt để lộ ra cảm giác thê lương đặc thù chỉ có ở biên cảnh. Một năm trước, khi bị Man tộc xâm chiếm Mưu thành ra rơi vào tay giặc rồi. Trên đường lẻn vào đây Thạch Mục chứng kiến vô số tình cảnh thảm thiết bi thương, có thể nói là sinh linh đồ thán*.
*Sinh linh đồ thán: ý chỉ cảnh giết chóc vô số, máu chảy thành sông, thây chất như núi.
Man tộc đi qua đâu, nơi đó bị tàn sát đồ lục, không một thôn trang nào nguyên vẹn, ruộng đồng tươi đẹp bị vó ngựa giẫm đạp tan tác, khắp nơi biến thành đồng hoang. Ngàn vạn thanh niên trai tráng bị coi là nô lệ giống như súc vật mặc cho người Man hò hét quát nạt, không vừa lòng thì đánh đập, những nữ nhân thì phơi xác trần truồng nơi nào cũng thấy, người già trẻ nhỏ cũng không tránh khỏi kết cục chém đầu phanh thây. Những điều này càng làm cho sát tâm trong lòng Thạch Mục ngày càng nặng nề. Dù sao hắn cũng là một thành viên của Nhân tộc, Đại Tề lại còn là nơi chôn nhau cắt rốn của hắn. Cách mảnh rừng thưa này không xa là trại ngựa thuộc một trong tám bộ của Man tộc, nhiệm vụ của hắn lúc này là phục kích những tên kỵ binh tuần tra bên ngoài trại này.
Cộc, cộc, cộc!
Tiếng vó ngựa loáng thoáng từ phía xa đi dần về phía rừng cây. Lỗ tay Thạch Mục hơi nhúc nhích, hai mắt đột nhiên mở ra, trong mắt ánh lên kim quang nhàn nhạt xuyên qua khe hở của đám lá cây nhìn rõ một đội kỵ binh tầm mười người. Những kỵ binh này cưỡi những con ngựa cao to. Mỗi người đều cao lớn hơn một trượng, thân thể cường tráng, lưng đeo búa đá, dáng vẻ khôi ngô hùng dũng. Những con ngựa mà họ cưỡi cũng mạnh mẽ, uy mãnh hơn nhưng con ngựa bình thường rất nhiều. Điều này cũng không thể trách được, ngựa thường sao có thể chịu nổi thể trọng và binh khí của những Man nhân này. Người đi đầu dẫn đội chính là một Man nhận trẻ tuổi, thân hình thô to hơn Thạch Mục rất nhiều, cây Lang Nha Bổng dài một trượng trầm trọng vô cùng nhưng hắn ta cầm thấy rất nhẹ nhàng. Trên lồng ngực gã có một hoa văn đầu sư tử màu xanh đang gào thét hung hãn.
Trong đầu Thạch Mục liền hiện lên một vài tư liệu về người này. Đội trưởng đội tuần tra thông thường, những người như thế đều là một Hậu Thiên dũng sĩ đồ đằng, thực lực ngang bằng với một võ giả Hậu Thiên của Nhân tộc. Tay phải hắn khẽ vươn lên rút Vẫn Thiết Hắc Đao xuống, hai mắt híp lại, sát khí tỏa ra nồng đậm. Gã đội trưởng cũng hết sức cảnh giác, một tháng trước trại ngựa này đã từng bị cao thủ nhân tộc đánh lén, tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Khi hắn chậm rãi đi tới một cây đại thụ thì dị biến nổi lên.
Rầm rầm!
Tán cây dày đặc bỗng nhiên bị xé toạc. Một loạt hàn quang ập xuống đầu tên đội trưởng này, trong hàn quang có thể thấy rõ được mười ba đạo hắc sắc đao ảnh mờ mờ ảo ảo được một thanh niên áo đen chém ra. Người này đúng là Thạch Mục.
Hống!
Man nhân trẻ tuổi trợn ngược mắt lên, hai cánh tay to lớn đưa lên, trên tay nhanh chóng mọc lên những cọng lông sư tử màu xanh, Lang Nha Bổng quét qua giữa không trung một đạo hồ quang mang theo cuồng phong lạnh lẽo ác liệt, giống như Ác Giao* xuất động hướng về phía màn đao ảnh trên đầu đón đỡ. Một tiếng “Oanh” vang lên giữa không trung. Mười ba đạo hắc đao bị tiêu tán mất theo thế dừng lại của Lang Nha Bổng.
*Ác giao: Con rắn lớn, ý ở đây là thằng này đánh ra một bổng như con rắn lớn xuất động lao tới con mồi.
Trong lòng Thạch Mục kinh ngạc không thôi. Đối với sức mạnh của mình hắn luôn rất tự tin. Thế nhưng không nghĩ tới binh khí của hai người vừa tiếp xúc, lực lượng như dã thú của đối phương cũng lập tức đánh trả, tay phải hắn vẫn đang run rẩy kèm theo một cảm giác bủn rủn không thôi. Không ngờ người trẻ tuổi này lại có thực lực Hậu Thiên trung kỳ. Thạch Mục nhanh chóng vận chuyển ý nghĩ. Thân hình ở giữa không trung nhanh chóng lộn một vòng hóa giải luồng lực lớn kia. Lang Nha Bổng phía dưới lại đánh tới. Giữa không trung, hai mắt Thạch Mục lóe lên tinh quang, pháp lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển tràn vào Vẫn Thiết Hắc Đao chém xuống. Một đao ảnh to lớn đỏ rực như lửa lại cùng Lang Nha Bổng đối chọi.
Ánh lửa giữa không trung bùng lên chói mắt. Man nhân trẻ tuổi chỉ cảm thấy một hơi lửa nóng vô cùng đập vào mặt, trước mắt hắn bị ánh lửa bao trùm, hai tay đau nhức kịch liệt thiếu chút nữa buông rơi Lang Nha Bổng. Chiến mã hắn cưỡi mặc dù hung mãnh nhưng sao có thể chịu nổi hai lần công kích hổ báo từ trên cao của Thạch Mục, bốn chân lập tức dứt gãy. Man nhân trẻ tuổi té xuống liền lộn một vòng đã đứng vũng lại, Lang Nha Bổng giương ra trước ngực. Thạch Mục xoay người đáp xuống dưới cây, cánh tay phải nhức mỏi liên hồi, tay trái bên kia lại đang bấm độn một loại pháp quyết kỳ quái nào đó, môi khẽ lẩm bẩm, rồi đột nhiên há miệng ra, một đoàn bạch khí như mũi tên phá không bắn tới. Công kích gần trong gang tấc lại thêm ánh mắt Man nhân kia đã không thấy được gì nữa thì làm sao có thể tránh được.
Phốc!
Bạch khí trực tiếp lướt qua Lang Nha Bổng biến mất vào trong ngực của Man nhân nọ.
Oanh!
Nửa trên thân thể của gã lập tức bị bạo thuật nổ tan tác, máu bắn khắp nơi, đầu lâu của hắn lăn lông lốc một bên. Mọi chuyện miêu tả thì có vẻ dài nhưng chỉ diễn ra trong chớp mắt. Hơn mười chiến sĩ Man tộc nhìn thấy đội trưởng bị giết ngay trước mặt thì kinh hãi vội vã phóng những mũi mâu bằng xương về phía Thạch Mục. Một loạt tiếng xé gió vang lên. Hơn mười mũi cốt mâu cùng phóng tới, mặc dù Thạch Mục đã toàn lực né tránh nhưng cánh tay phải vẫn bị phóng trúng tạo thành vết thương to bằng nắm tay, máu tuôn ra như suối. Chớp lấy thời cơ này, mười chiến sĩ Man tộc lập tức rút búa đá bên hông ra, nhanh chóng bao vây lấy Thạch Mục, miệng gào thét giận dữ. Thạch Mục cười lạnh một tiếng, Vẫn Thiết Hắc Đao xoay chuyển như gió, ánh đao màu đen bắn ra không ngừng mang theo hàn ý băng lạnh quét về phía bọn hắn. Những chiến sĩ man tộc này tuy rằng có sức trâu hung hãn không sợ chết (DG: gọi là trẻ trâu đấy) nhưng làm sao có thể là đối thủ của Thạch Mục được. Vài hơi thở sau, mười chiến sĩ Man tộc đều bị giết sạch. Trong vũng máu, tay chân đứt lìa, liếc mắt có thể thấy không một thi thể nào lành lặn cả. Sắc mặt Thạch Mục hơi tái nhợt chút, hắc quang lóe lên, Vẫn Thiết Hắc Đao được tra vào vỏ. Ngay sau đó hắn chậm rãi bước tới bên cạnh thi thể không trọn vẹn của dũng sĩ đồ đằng Man tộc, ngồi xuống lục lọi. Chốc lát hắn tìm được bên hông của thi thể một cốt bài* đặc chế có ánh sáng màu bạc nhàn nhạt. Bên trên cốt bài viết lên mấy hàng chữ cổ quái như giun bò. Thạch Mục liền vui vẻ thu cốt bài vào trong người.
*Cốt bài: mảnh xương được vuốt lại giống cái lệnh bài.
Sau khi làm xong hắn liền đứng dậy, nhanh chóng quay người đi vào rừng cây, cấp tốc đi về phía tây bác, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu cả. Gần nửa canh giờ sau có một đội kỵ binh Man tộc đi tới, số lượng rất nhiều, gần trăm người. Dẫn đầu là một người Man cao lớn vượt xa những Man nhân khác, vóc dáng to như con gấu, sau lưng dắt hai thanh Tinh Cương Cự Phủ to gần bằng một người bình thường. Chứng kiến cảnh tượng thảm thiết như địa ngục ở dưới gốc cây, cả một đội ngũ Man tộc đều biến sác, nhao nhao rút binh khí ra giống như gặp phải đại địch vậy.
“Đồ đằng Man sư! Đây chính là dũng sĩ Hắc La!” Một Man nhân khác thân thể cao lớn bước tới kiểm tra, ánh mắt dừng lại trên nữa phần bụng còn sót lại của thi thể trầm trọng nói.
“Không sai!” Man nhân trung niên nghiến răng phun ra hai chữ. Hắc La và gã xuất thân cùng một bộ lạc, hình như còn có chút quan hệ máu mủ, Man nhân cao lớn kia chỉ trầm mặc, biết không nên nói gì nữa.
“Nhân tộc quá kiêu ngạo rồi, không coi chúng ta ra gì cả, liên tiếp ám sát dũng sĩ của tộc ta, mấy tháng nay chúng ta đã chết hơn hai mươi người rồi.” Nam tử trung niên phẫn nộ quát lên.
“Có lẽ Nhân tộc mai phục ở quanh đây chuyên môn đánh lén những dũng sĩ đi lẻ, (DG: cái tội vào rừng không cắm mắt còn la lối) việc này cần bẩm báo cho Thống Lĩnh đại nhân ngay, phải lục soát cả vùng này kĩ càng mới được.” Man nhân cao lớn im lặng một lát rồi ý kiến.
“Hai người chúng ta cùng báo lên cho Thống lĩnh đại nhân, ngài nhất định sẽ cho phép. Hắc La là đồ đằng dũng sĩ trẻ tuổi nhất của bộ lạc chúng ta. Ta phải đích thân chém chết hung thủ, cầm đầu của hắn huyết tế Hắc La.” Man nhân trung niên gằn từng chữ một, sát khí trào ra mạnh mẽ.
Lúc này, hung thủ trong miệng hắn đã chạy xa mấy chục dặm, đi vào một rừng cây được vụ hải* bao phủ. Bước chân Thạch Mục vụt như bay về một hướng trong rừng cây nhưng trên mặt luôn mang theo thần sắc cảnh giác, thỉnh thoảng nhìn địa hình xung quanh. Cho đến khi xâm nhập vào gần một dặm trong rừng rồi hắn mới chậm bước chân lại. Đưa tay lên ngực sờ miếng cốt bài kia mà thở dài trong lòng.
*Vụ hải: Vụ = sương mù, hải = biển, nước; ở đây chỉ hơi nước nồng đậm như sương mù.
Một năm trước khi Man tộc đột nhiên xâm lấm nước Đại Tề, đây là một đợt xâm lăng lớn chưa từng có, bảy đại phái của ba quốc gia nhanh chóng thành lập liên mình, cùng nhau chống cự sự đánh chiếm của Man tộc. Man tộc hình như không dự liệu được bảy đại môn phái sẽ phản ứng nhanh như vậy, sau khi chiếm đóng được biên giới ba châu xong thế công cũng dần chững lại, chiến hỏa không thể lấn sâu hơn được, không thể lan tràn đến hai nước Viêm, Hoàng. Mặc dù vậy nhưng cũng có mấy vạn người nhà tan cửa nát, bị bắt làm nô lệ. Tam quốc đối với những châu quận lân cận cũng nuốt không trôi.
Cao tầng Hắc Ma Môn sau khi bàn bạc kỹ lưỡng đã quyết định hủy bỏ thi đấu trong tông môn, đổi thành việc các đệ tử trong tông thay nhau rời núi tiến về biên giới Đại Tề đối kháng với Man tộc coi như là rèn luyện. Nhiệm vụ trong tông môn cũng đổi lại, lấy việc đánh chiến với Man tộc làm cơ sở. Thạch Mục có được năng lực chế phù xuất sắc, cũng được phái ra ngay từ đầu, chẳng qua là ở trong tông môn luyện chế bổ sung những Phù Lục cấp thấp đã tiêu hao. Nhưng khi chiến sự căng thẳng thêm Hắc Ma Môn cũng bắt đầu phái thêm nhân thủ. Rốt cuộc nửa năm trước hắn cũng bị tông môn điều ra chiến tuyến, đi tới Phục Châu trong ba châu ở vùng biên giới Đại Tề.
Thạch Mục rất quen thuộc đi lại trong rừng, nhanh chóng đi đến một vách núi gần bìa rừng, đến gần một gốc cây đại thụ lớn chừng một người ôm thì dừng lại. Hắn quan sát xung quanh một lát, xác nhận an toàn rồi mới lấy trong lòng ra một tấm mộc bài cấm chế màu xanh. Trên lệnh bài khác năm sáu cái phù vân màu đỏ, xung quang khảm một vòng hoa văn phức tạp. Tay phải Thạch Mục nắm chặt lệnh bài, miệng lẩm nhẩm gì đó, rót pháp lực vào trong lệnh bài, từng cái phù văn trên lệnh bài sáng lên, một ánh sáng màu xanh nhạt bắn ra chui vào bên trong đại thụ.