"Nhìn thần tình Thạch huynh, chắc hẳn đã giải quyết xong trớ chú trên người?" Phùng Ly đột nhiên nghĩ đến cái gì, đánh giá Thạch Mục từ trên xuống dưới rồi hỏi.
"Đúng vậy, ta dựa theo biện pháp ngươi nói, đã giải trừ đồ đằng nguyền rủa. Lại nói tiếp, Thạch mỗ còn phải đa tạ Phùng huynh." Thạch Mục nhẹ gật đầu.
Trong mắt Phùng Ly hiện lên một tia kinh ngạc, khiêm tốn nói vài câu.
"Đúng rồi..."
Thạch Mục giật mình, từ trong lòng móc ra một vật bọc trong miếng vải rách.
"Vật này vốn của Phùng huynh, hôm nay hai tộc Nhân Man đã kết minh, tại hạ cũng không có lý do gì giữ vật ấy ở bên người nữa. Ta định đi Huyền Vũ Tông tìm ngươi, giờ nhân tiện gặp đây thôi hãy nhận lấy." Hắn nói xong, cũng không có mở bọc vải rách, trực tiếp đưa tới.
"Nói như vậy, hai tộc Nhân Man thật sự ngưng chiến rồi sao? Xem ra lời đồn đại là sự thật..." Phùng Ly thấp giọng thì thào tự nói, thò tay nhận lấy bọc vải rách.
Thạch Mục thấy thần sắc Phùng Ly có chút ảm đạm, trong lòng thầm than, giờ phút này hắn cũng không biết nên nói cái gì. Thần tình Phùng Ly có chút tiêu điều, mở ra bọc vải rách trong tay, lấy vòng cổ đeo lại lên cổ, sau đó thất thần xoay người đi về phía xa.
"Phùng huynh định trở về Huyền Vũ Tông hay sao?" Thạch Mục do dự một chút rồi mở miệng hỏi.
"Ta sẽ không trở về." Bước chân Phùng Ly dừng lại, cũng không quay đầu, ngữ khí thản nhiên nói.
Thanh âm của hắn tuy rằng bình thản, nhưng mà Thạch Mục nghe ra được, trong đó ẩn chứa cảm giác thất vọng sâu sắc đối với liên minh Nhân tộc.
"Ta gia nhập Huyền Vũ Tông, chính là vì báo thù Man tộc... Man tộc cực kỳ tàn ác, tại biên cảnh bọn chúng đối xử thế nào với Nhân tộc chắc Thạch huynh cũng tận mắt nhìn qua. Ta nằm mơ cũng không ngờ Liên minh lại dễ dàng hòa giải với Man tộc như vậy!" Thanh âm của Phùng Ly khẽ run, song quyền nắm chặt.
"Hôm nay Hải Tộc tại Đông Hải tấn công, dưới tình huống hai mặt thụ địch, bảy môn phái chúng ta cùng Đại Tề Tam quốc không còn cách nào khác. Nếu không đến lúc đó hẳn là sinh linh đồ thán. Liên minh cũng là bất đắc dĩ." Thạch Mục trầm giọng nói ra.
"Bất kể như thế nào, ta cùng Man tộc là kẻ thù không đội trời chung, Liên minh nếu đã hòa giải với Man tộc thì Huyền Vũ Tông đã không phải là địa phương ta nên dừng chân." Phùng Ly cười thảm một tiếng, quay đầu sang bên cạnh nói.
"Vậy Phùng huynh về sau có ý định gì không?" Thạch Mục hỏi.
"Ý định? Kế tiếp chắc là ta sẽ đi trung bộ Đại Lục." Phùng Ly ngẩng đầu, trên mặt lộ ra một ít thần sắc sục sôi.
"Trung bộ Đại Lục!" Thạch Mục có chút kinh ngạc.
Hắn từng nghe nói, mặc dù quốc thổ Đại Tề, Viêm Quốc, Hoàng Quốc có diện tích rộng lớn, phía Tây còn có Hoang Nguyên Man tộc bao la vô biên, nhưng mấy địa phương này cộng lại, kỳ thật cũng chỉ là một bộ phận phía Đông của Đông châu Đại Lục mà thôi. Đông châu Đại Lục rộng lớn bao la bát ngát, diện tích gấp trăm, nghìn lần bán đảo phía Đông. Nghe nói nơi đó mới thật sự là Thánh Địa tu luyện, cũng là địa phương khởi nguyên của Nhân tộc, phồn hoa gấp mười lần bán đảo liên minh bảy tông. Khi mới nhập môn, hắn đã từng nghe qua, Hắc Ma Môn cũng chỉ là một chi nhánh của đại phái Thiên Ma Tông ở trung ương Đại Lục mà thôi.
"Trung bộ Đại Lục tuy rằng phồn hoa, nhưng mà ta nghe nói, con đường từ đây đến đó, nơi hiểm yếu trùng trùng điệp điệp, nguy hiểm vô cùng, mặc dù là tồn tại Tiên Thiên cũng không nắm chắc có thể thành công đến chốn." Thạch Mục nói.
"Đa tạ Thạch huynh quan tâm, nhưng ý Phùng mỗ đã quyết. Nếu đến cả những trở ngại này cũng không vượt qua được, tương lai làm sao nói tới việc báo thù?" Phùng Ly ngữ khí kiên định nói.
"Phùng huynh thật thống hận Man tộc như vậy sao? Lần này ta tiến vào Hoang Nguyên Man tộc, phát hiện Bình Man, bên cầm đầu phần lớn Man nhân đều chán ghét chiến tranh, khát vọng hòa bình đấy. Chiến tranh chỉ mang đến tàn sát vô cùng vô tận." Ánh mắt Thạch Mục nhìn Phùng Ly, chậm rãi nói ra.
"Ha ha, nếu nói hiểu rõ Man tộc, tại hạ tự nhận hơn hẳn so với Thạch huynh, Thạch huynh cũng không cần khuyên ta." Phùng Ly lơ đễnh nói.
"Đúng rồi, chiếc vòng cổ này của ngươi rốt cuộc là có lai lịch gì? Đại Tế Ti Tất Lực Cách của Man tộc dường như có chút để ý vật này." Thạch Mục nghe vậy, không có khuyên thêm gì nữa, chợt nhớ tới một chuyện, mở miệng hỏi.
"Tất Lực Cách..." Hai hàng lông mày Phùng Ly dựng ngược, cắn răng lập lại tên này.
Thạch Mục liếc Phùng Ly thật sâu rồi thu hồi ánh mắt. Phùng Ly vậy mà thật sự có liên quan với Đại Tế Ti, thân phận tất nhiên khác thường.
Phùng Ly hít sâu một hơi, từ từ thở ra, thân hình chậm rãi xoay lại, thần tình trên mặt đã trở nên bình tĩnh, nhìn Thạch Mục, đầy thâm ý nói: "Không thể tưởng Thạch huynh lại gặp được Đại Tế Ti Man tộc. Xem ra chuyến này đến Man tộc, ngươi có lẽ đã trải qua một đoạn thời gian không tầm thường."
"Cũng không có gì, chẳng qua là cơ duyên xảo hợp, gặp gỡ đội ngũ Liên minh phái đi hòa đàm với Man tộc. Vì vậy liền kết bạn đồng hành, cùng đi một chuyến tới Thánh Tuyết Cung." Thạch Mục sơ lược hành trình hòa đàm, tạo ngộ trong Dũng Sĩ Chi Môn, rồi không nói thêm gì nữa, chỉ nói là bên Bình Man may mắn thắng được.
Phùng Ly nghe xong, im lặng trong chốc lát, hắc hắc cười lạnh vài tiếng.
"Về vòng cổ này, lời tại hạ nói lúc trước là sự thật, không có giả dối. Chẳng qua sự tình có chút liên quan đến một ít việc riêng, bây giờ còn không tiện tiết lộ, mong Thạch huynh thứ lỗi." Phùng Ly chắp tay hướng Thạch Mục, thần tình lộ ra chút tiêu điều.
"Nếu như thế, ta cũng không hỏi nhiều. Chẳng qua bên trong cái vòng cổ này mơ hồ có một cỗ khí tức thô bạo dị thường, về sau ngươi mang trên thân thể, ngàn vạn lần nhớ cẩn thận." Thạch Mục thoáng cười, nói.
Phùng Ly đôi mắt chớp lên, chắp tay thi lễ với Thạch Mục, tiếp đó lẳng lặng xoay người rời đi. Thân ảnh của hắn càng lúc càng xa, phút chốc đã biến thành một chấm đen. Thạch Mục nhìn bóng lưng Phùng Ly, thở dài một tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua trang viên đã trở thành một bãi phế tích, hơi do dự đi vào. Một lát sau, hắn đi ra khỏi trang viên, trở mình nhảy lên xe ngựa, ánh mắt nhìn về một mảnh kiến trúc cách đó không xa, trong mắt lóe lên dị sắc.
"Giá!"
Hắn kéo dây cương, đánh xe ngựa, đi về phía xa. Đến khi tiếng xe ngựa nhỏ dần, đằng sau một chỗ kiến trúc, hai bóng người nhỏ gầy mới chậm rãi hiện ra. Hai người này cỡ mười bảy mười tám tuổi, thoạt nhìn hẳn không phải là người của Kim Long bang hay Ngô gia, chắc là thám tử của thế lực khác phái tới. Giờ phút này sắc mặt cả hai trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi. Một người trong đó run run nhìn về phế tích trang viên, mũi ngửi thấy mùi máu tanh, lập tức nôn ào ào ngay tại chỗ. Tên còn lại cũng kinh hãi không kém, vội vàng kéo lấy người này, rất nhanh chạy đi.
. . .
Nửa canh giờ sau, tại võ quán Lưu Phong.
Thạch Mục một thân cẩm bào cùng Lệ Thương Hải đi ra. Thạch Mục đã sớm tìm một gian khách sạn tại trong thành, tẩy đi máu tanh trên người, cũng đổi lại một bộ quần áo mới. Cái gọi là người nhờ vào ăn mặc, thân thể Thạch Mục vốn cao lớn, mày rậm mắt to, giờ phút này thoạt nhìn tinh thần sảng khoái, khuôn mặt cương nghị thần võ, càng nhìn càng tuấn lãng. Lệ Thương Hải cũng không có thay đổi quá nhiều so với mấy năm trước, chẳng qua hai bên tóc mai đã có vài sợi bạc. Lúc này họ Lệ mặt đầy hồng quang, thần tình kích động, ánh mắt nhìn về phía Thạch Mục mang theo cảm kích sâu sắc.
"Lệ sư phó, ngươi không cần tiễn nữa. Chỉ vài miếng Cố Nguyên Đan thôi, coi như là đệ tử báo đáp ân tình năm đó người dạy bảo." Thạch Mục chắp tay hướng Lệ Thương Hải, nói.
"Bây giờ những viên Cố Nguyên Đan này tuy không là gì với ngươi nhưng nó lại cực kỳ quan trọng đối với ta! Bằng vào mấy viên đan dược này, tu vi đình trệ sau nhiều năm của ta có khả năng tiến thêm một bước rồi!" Giọng nói của Lệ Thương Hải có chút kích động.
Thạch Mục cười nhạt một tiếng, hai người nói chuyện với nhau thêm chốc lát, Thạch Mục liền trở mình trèo lên xe ngựa, cùng Lệ Thương Hải tạm biệt, ruổi ngựa rời võ quán Lưu Phong.
"Thời gian trôi qua lâu như vậy, bọn hắn có lẽ đã nhận được tin tức chuẩn xác rồi." Trên mặt Thạch Mục lộ ra vẻ tươi cười, thì thào lẩm bẩm.
Nói đoạn, hắn rung dây cương, xe ngựa vội vã đi về một phương hướng khác.
. . .
Đại trạch Kim gia, bên trong một đại sảnh.
Hôm nay, tất cả người chủ sự của Kim gia cũng tụ tập tại nơi đây. Kim Gia gia chủ đứng một bên, tâm thần đầy vẻ bất an. Trên ghế chủ tọa, một lão giả mặc áo bào Hoa phục màu vàng, mày trắng, tinh thần quắc thước ngồi đó. Lão này đúng là lão tổ Kim gia đồng thời cũng là định hải thần châm của Kim gia. Tu vi lão đã đạt đến Hậu Thiên Đại viên mãn, tuy tuổi đã chín mươi, lại không có vẻ già yếu chút nào. Nhưng giờ phút này, Kim gia lão tổ lông mày nhíu chặt, trên mặt lộ vẻ sầu lo, chợt đứng lên, không yên lòng đi tới đi lui trong đại sảnh. Trong đại sảnh, còn có một thanh niên dáng người thấp bé gầy gò đứng ở giữa, tựa hồ vừa mới bẩm báo sự tình gì.
"Ngươi xác định người nọ chính là tên Thạch Mục kia?" Lão tổ Kim gia chợt dừng lại, quay đầu nhìn về phía thanh niên áo vàng, trầm giọng hỏi.
"Khởi...khởi bẩm lão tổ, việc này tất cả đều là thật, mặc dù dung mạo người này có chút biến hóa, nhưng tuyệt đối là tên Thạch Mục kia không thể nghi ngờ." Thanh niên vội vàng nói, sắc mặt tái nhợt, thời điểm nói đến hai chữ "Thạch Mục", trong mắt vẫn còn hiện lên một tia khiếp sợ.
Lời này vừa nói ra, mọi người trong đại sảnh Ô...ô...n...g một tiếng, nhao nhao bàn tán.
"Người này bây giờ đang ở nơi nào?" Kim gia lão tổ hỏi.
"Người nọ sau khi rời khỏi Kim Long bang, dường như đi về hướng võ quán Lưu Phong." Thanh niên lập tức đáp.
Đuôi lông mày Kim gia lão tổ đuôi nhướng lên, sắc mặt lộ vẻ khó hiểu.
"Sau khi đi vào Phong Thành, Thạch Mục từng đầu quân vào võ quán Lưu Phong, được Lệ Thương Hải chỉ bảo tu luyện võ kỹ một đoạn thời gian." Gia chủ Kim gia ở một bên vội tiến lên một bước, nhẹ giọng giải thích nói.
"Phái người giám thị lấy nhất cử nhất động của tên Thạch Mục kia. Một khi phát hiện hắn có ý định đến Kim gia, lập tức truyền tin cho ta." Kim gia lão tổ trầm ngâm một lát, mở miệng phân phó nói.
"Phụ thân yên tâm, ta đã phái Kim Thuận Đái theo dõi ở bên ngoài võ quán Lưu Phong, có gì sẽ dùng bồ câu đưa tin, tuyệt đối không có chút sơ hở nào." Gia chủ Kim gia liền nói.
Kim gia lão tổ nghe vậy, nhẹ gật đầu.
"Phụ thân, kẻ này năm đó cả gan làm loạn, đánh chết Ngũ Ca cùng Kim Điền, hôm nay hắn dám cả gan trở về, chúng ta vừa vặn bố trí thiên la địa võng, bắt lấy kẻ này, hòng báo thù cho lão Ngũ!" Một người đàn ông trung niên có khuôn mặt nham hiểm chợt đứng lên, lớn tiếng nói.
Người này xếp hạng Đệ Cửu trong đồng lứa tại Kim gia, năm đó y cùng Kim Ngũ Gia quan hệ mật thiết nhất. Cũng là người nóng lòng truy xét tung tích Thạch Mục những năm gần đây nhất.
"Lão Cửu, phụ thân đại nhân đang ở đây, chỗ này lúc nào đến phiên ngươi tới ăn nói bậy bạ!" Khuôn mặt gia chủ Kim gia lạnh lẽo, nghiêm nghị quát lớn.
Sắc mặt trung niên nham hiểm trầm xuống, cuối cùng không dám tranh luận, nhưng trên mặt lộ ra thần sắc không phục.