Chỉ thấy trên rễ cây có ánh sáng xanh lóe lên, lộ ra một cái cửa động màu đen rộng chừng một trượng, có thể nhìn thấy lờ mờ một cái cầu thang bằng đá kéo dài xuống dưới. Thân hình Thạch Mục khẽ chớp lên, lập tức biến mất ở cửa động. Bầu không khí nơi này chấn động một hồi, cửa động nhanh chóng mờ đi, dần dần biến mất trong không khí, không còn chút dấu vết nào.
Sau khi Thạch Mục đi qua một cái thông đạo không dài lắm, đã đi đến một cái không gian tương đối rộng rãi trong lòng đất. Trên tường đá bốn phía có khảm nạm một ít khoáng thạch tỏa ra ánh sáng trắng, khiến cho không gian dưới mặt đất không đến nỗi tối lắm. Nơi đây thoạt trông có vẻ giống với một cái khu mỏ khai thác quặng bị bỏ hoang, tương đối khô ráo, bốn chung quanh có hơn mười gian phòng đá đơn sơ còn nguyên dấu vết đào bới. Sâu trong không gian dưới mặt đất lúc này có một cái bàn đá thô sơ cùng mấy cái ghế đá, bảy tám người đang vây xung quanh, hình như đang thảo luận chuyện gì đó, nghe được tiếng động thì vội quay đầu nhìn lại. Khoáng thạch phát sáng trong không gian tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu lên trên mặt mọi người làm biểu cảm trên mặt họ cũng hơi mông lung. Những người này thoạt nhìn đều cực kì trẻ, lớn nhất cũng chỉ khoảng trên dưới mười bảy mười tám tuổi, trên người mặc trang phục của đệ tử các môn các phái. Thấy Thạch Mục vừa bước vào, đa số mấy người ngồi ở bàn đó đều tỏ vẻ tươi cười, đồng thời cũng bày ra động tác chào đón.
“Thạch sư đệ lần này thế mà lại về muộn hơn bình thường nhỉ.”
“Trông vẻ mặt này, hẳn là nhiệm vụ đã hoàn thành thuận lợi đi?”
Thạch Mục cũng tươi cười, gật đầu đáp lời với từng người chào hỏi mình.
“Ôi, Thạch đại ca, huynh bị thương à?” Một giọng nữ thanh thúy dễ nghe vang lên, trong đám người, một thiếu nữ áo xanh khoảng mười sáu mười bảy tuổi đã đứng lên.
Hai mắt nàng sáng lấp lánh như sau, mũi ngọc đáng yêu, làn da trắng nõn nà, dáng người linh lung động lòng người, lúc này đang ân cần nhìn về phía cánh tay phải của Thạch Mục. Trên đó có một cái vết đao dài đến hơn một xích, máu tươi đã khô rồi, nhưng miệng vết thương vẫn lộ rõ, nhìn mà ghê người.
“Chẳng qua là bị thương ngoài da mà thôi, không có gì đáng ngại, đa tạ Kha Nhi cô nương quan tâm.” Thạch Mục nhìn thoáng qua miệng vết thương trên cánh tay, mỉm cười với thiếu nữ xinh đẹp kia mà nói.
Cặp mi thanh tú của thiếu nữ áo xanh nhíu lại một cái, dường như còn muốn nói gì. Có điều, đúng lúc ấy, thanh niên vẫn một mực im lặng ngồi bên cạnh thiếu nữ đột nhiên đứng lên, mọi người chung quanh thấy thế thì nhao nhao ngậm miệng lại không nói.
“Thạch sư đệ, nhiệm vụ hoàn thành rồi chứ?” Trên người thanh niên này mặc là trang phục màu lam của Huyền Vũ Tông, giọng điệu lãnh đạm mà cao ngạo.
Thạch Mục nhíu mày, sắc mặt lạnh nhạt móc một cái cốt bài chạm bạc từ trong ngực áo ra đưa cho thanh niên áo lam. Thanh niên áo lam nhận lấy, xem qua xem lại mấy lần rồi mới lấy trên người ra một cái khay ngọc màu trắng to khoảng một xích, lại lấy ra một cái gậy nhỏ màu bạc, gõ nhẹ một cái lên trên khay ngọc.
“Đô ô ô ng…” một tiếng vang nhỏ.
Trên khay ngọc màu trắng nổi lên một mảnh bạch quang, lập tức ngưng tụ thành một màn sáng rộng khoảng hai xích, trên đó nhiên ra mấy dòng chữ, rõ ràng chính là nội dung của toàn bộ các nhiệm vụ. Hai mắt của những người xung quanh đều sáng ngời, ánh mắt tập trung hết về phía màn sáng ấy. Thanh niên áo lam dùng cái gậy ngắn màu bạc nhẹ nhàng chạm vào nhiệm vụ chặn giết đội ngũ tuần tra của Man tộc. Màn sáng lóe lên, một chùm sáng trắng tỏa ra, bên trong hiện ra hình của một thanh niên Man tộc cùng với hoa văn trên cốt bài nhận diện. Kiểu chữ cổ quái khắc trên đó cũng có thể thấy rõ ràng, là giống hệt với cốt bài chạm bạc trong tay thanh niên áo lam. Thanh niên áo lam cẩn thận so sánh với hoa văn trên cốt bài mấy lần, khóe mắt hơi nhíu lại, vẻ mặt hờ hững khẽ gật đầu một cái, miệng đọc chú ngữ, cây gậy bạc trong tay lại chạm vào màn sáng một cái.
Màn sáng lóe lên, nhiệm vụ chặn giết kia lập tức biến mất trên màn sáng đó. Thạch Mục lấy trong lòng ra một khối lệnh bài màu đen to cỡ bàn tay, tiện tay ném cho thanh niên áo lam. Lệnh bài nhận diện có viết tên hắn, ngoài rìa có khắc phù văn hình đám mây, chính giữa lại có ghi một con số màu bạc: Bốn trăm năm mươi hai. Thanh niên áo lam sa sầm mặt, nhưng không nói gì thêm, gậy bạc ngắn trong tay chạm lên lệnh bài của Thạch Mục một cái. Một luồng ánh sáng bạc lóe lên, con số trên lệnh bài của Thạch Mục tăng lên hai mươi, thành số bốn trăm bảy mươi hai. Hắc quang lóe lên giữa hai người, lệnh bài tượng trưng thân phận kia đã bị thanh niên áo lam ném trở về. Thạch Mục tiện tay nhận lấy lệnh bài, không nhìn thêm thanh niên áo lam kia lần nào nữa, chỉ khẽ gật đầu với những người khác, sau đó xoay người đi về một gian thạch thất.
Lại nói, trong một năm kể từ khi bắt đầu chiến tranh với Man tộc này, ngoài trừ những lần giao phong chính diện bùng nổ ra giữa quân đội của triều đình ba nước và quân Man tộc ra thì liên minh Nhân tộc do bảy tông môn cầm đầu cũng đã phát động ba lần đại chiến giữa các cường giả với tám bộ lạc của Man tộc. Kết quả, sau lần thứ ba ấy, hai bên đã có cả cường giả Địa giai trọng thương lẫn một số cường giả Thiên Tiên bỏ mạng. Số cường giả Địa giai của Nhân tộc nhiều hơn so với Man tộc, nhưng thực lực của cường giả đệ nhất Man tộc là Mãng Thương lại quá mạnh mẽ, hoàn toàn không phải là điều mà cường giả Địa giai của Nhân tộc có thể đối kháng. Cho nên, sau cuộc chiến của cường giả lần thứ ba thì hai bên tựa hồ đã đạt thành một nhận thức chung nào đó, dần dần duy trì được một loại cân bằng xảo diệu.
Nhất thời, cường giả cấp Tiên Thiên trở lên của hai bên không dễ dàng ra tay nữa, ngược lại lại để cho lớp tu vi Hậu Thiên trở thành lực lượng chiến đấu chủ lực bây giờ. Nhân tộc phái ra một lượng cực kì lớn võ giả cấp Hậu Thiên đến khu vực ba châu mà Man tộc vừa chiếm lĩnh được, không ngừng tập kích quấy rối những cứ điểm trọng yếu của đối phương, hoặc là ám sát dũng sĩ đồ đằng của Man tộc, chầm chậm tiêu hao lực lượng của đối phương. Man tộc cũng vậy, nhất thời hai bên không có đại chiến, nhưng tiểu chiến thì liên miên, ngày nào cũng có. Vì để đạt hiệu quả tốt nhất trong việc chống lại Man tộc và thúc đẩy quyết tâm của đệ tử, cao tầng của liên minh thất đại phái đã đạt thành hiệp nghị chung trước nay chưa từng có. Đó là chỉnh hợp tài nguyên các phái lại với nhau rồi thiết lập nhiệm vụ liên minh và chế độ điểm công huân. Sau đó cao tầng liên minh sẽ thống nhất phân chia đệ tử các phái thành tiểu đội, phân nhiệm vụ cho họ, phối hợp với đại quân của triều đình tam quốc chống lại Man tộc. Hoàn thành nhiệm vụ liên minh sẽ đạt được điểm công huân, có thể đổi lấy một ít tài nguyên tu luyện ở tông môn hoặc các cứ điểm lớn của liên minh. Liên minh ban bố nhiệm vụ có dễ có khó, chẳng qua bọn Thạch Mục bị phân đến tuyến đầu của đại quân, xâm nhập vào trận địa Man tộc, đó quả thật là một trong những loại nhiệm vụ nguy hiểm nhất. Đây cũng không phải có ai cố ý nhằm vào Thạch Mục, mà vì để chống cự Man tộc, liên minh đã truyền xuống một tử lệnh, đó là mỗi một đệ tử đều phải xông lên tuyến đầu ít nhất một năm, sau đó mới được điều đi nơi khác.
Quặng mỏ này chính là một cứ điểm bí mật, hiện giờ nơi đây tụ tập hơn mười tên đệ tử của các phái, tu vi đều khoảng từ Hậu Thiên Sơ đến Trung Kỳ, là một cỗ lực lượng tương đối tinh nhuệ, phần lớn là chấp hành các nhiệm vụ nguy hiểm như ám sát dũng sĩ Man tộc và dò xét tình hình quân địch. Thanh niên áo lam này tên là Bạch Ngọc Tu, đệ tử nội môn của Huyền Vũ Tông, có tu vi Hậu Thiên Hậu Kỳ, cao nhất trong đám bọn họ nên được liên minh chọn là đầu lĩnh. Có điều người này và Thạch Mục chẳng ưa gì nhau, quan hệ rất lãnh đạm. Còn thiếu nữ áo lục kia tên là Kha Nhi, Thuật Sĩ học đồ Mộc thuộc tính của Diệu Âm Tông, sở trường trị liệu chữa thương. Nàng ta là một trong hai Thuật Sĩ của cứ điểm này, hơn nữa dung mạo lại còn xinh đẹp như hoa nên rất được các nam đệ tử ở đây ái mộ. Kha Nhi và Thạch Mục đều là Thuật Sĩ, ngày thường tự nhiên có nhiều chuyện để nói, cộng thêm việc Thạch Mục vẫn một mực thấp thỏm quan tâm đến tình hình của Chung Tú, nàng ta cũng đã gia nhập Diệu Âm Tông lúc trước, nên hắn hay chủ động trao đổi với Kha Nhi, quan hệ giữa hai người từ đó tương đối tốt.
“Thạch đại ca, chờ một chút, để ta xem vết thương của ngươi ra sao đã.” Lúc này Kha Nhi đuổi theo, không chút e ngại nâng cánh tay phải bị thương của Thạch Mục lên cẩn thận xem xét.
Bạch Ngọc Tu ngồi cạnh bàn đá thấy vậy nét mặt hơi không vui. Thạch Mục cũng không có cự tuyệt, đứng đó cho Kha Nhi xem cánh tay của mình. Miệng vết thương tuy hơi dài nhưng không sâu, cũng không có dấu hiệu trúng độc. Kha Nhi thầm thở dài một hơi trong lòng, nàng duỗi ngón tay trắng nõn ra điểm nhẹ lên vết thương, đôi môi son mấp máy, truyền ra vài câu chú ngữ dễ nghe. Sau một khắc, đầu ngón tay bỗng sáng lên một đoàn lục quang, theo ngón tay chậm rãi di động dọc miệng vết thương, rất nhanh lục quang đã bao kín vết thương kia lại. Thạch Mục cảm thấy nơi đó trở nên mát mẻ kèm theo ngứa ngáy khó nhịn, tiếp đó vết thương nhanh chóng khép lại, nháy mắt chỉ còn lại một vết sẹo nhàn nhạt. Hắn biết rõ sau ba bốn ngày nữa thì sẽ không còn dấu vết gì sót lại trên cánh tay.
“Thuật pháp tri liệu Mộc hệ của Kha sư muội quả nhiên lợi hại, đa tạ nàng.” Thạch Mục khoát khoát cánh tay, không cảm thấy đau đớn gì nữa liền vui vẻ nói.
“Thạch đại ca không cần khách khí đâu, lúc trước chấp hành nhiệm vụ may mà có ca tặng cho mấy tấm phù lục.” Kha Nhi cười dịu dàng, đôi lông mi cong khẽ rung rung.
“Ài! Kha sư muội bất công a, luôn gọi chúng ta là sư huynh, nhưng gặp người nào đó lại đổi giọng kêu là đại ca.” Trong đám người sau lưng chợt vang lên một tiếng cười quái dị.
Kha Nhi nghe vậy liền quay đầu lại làm một cái mặt quỷ. Bộ dạng đáng yêu của nàng cộng với dung nhan tuyệt mỹ càng tôn thêm nét thanh nhã động lòng người. Thạch Mục ở một bên cũng khó tránh rung động trong lòng. Bạch Ngọc Tu nhìn cảnh này sắc mặt càng thêm âm trầm.
“Kha sư muội, hay ngươi cũng gọi ta một tiếng Quan đại ca đi” Một gã mập mạp cười hì hì trêu ghẹo nàng.
Kha Nhi quay lại trừng mắt mập mạp một cái, không để ý tới gã mà khẽ chào Thạch Mục rồi nhấc chân đi về hướng động phủ của mình. Lúc này một cô gái áo trắng có dáng người xinh xắn nhỏ nhắn khác cũng đứng dậy đuổi theo Kha Nhi, dường như hai nàng muốn nói chuyện gì đó với nhau. Cô gái áo trắng đó bình thường rất ít nói chuyện, Thạch Mục chỉ biết nàng là một nữ đệ tử của Diệu Âm Tông, ngày thường có quan hệ rất tốt với Kha Nhi. Thạch Mục thấy vậy cũng bất động thanh sắc xoay người tiến đến động phủ của mình. Thạch thất của hắn nằm tận cùng bên trong, bởi vì nơi đó yên tĩnh nhất. Trở lại chỗ ở của mình, Thạch Mục liền đổi một bộ y phục sạch sẽ.
Ngay lúc này, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên. Thạch Mục nhướng mày bước ra mở cửa, một gã thanh niên đạo sĩ lưng đeo kiếm đứng đó.
Thạch sư đệ, ngươi vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về, đáng ra ta không nên tới làm phiền, có điều ta vừa tiếp nhận một nhiệm vụ hơi khó, cần luyện chế một quả Kim Giáp Phù để phòng thân…” Thanh niên đạo sĩ đeo kiếm có chút ngượng ngùng nói.
“Tần sư huynh không cần khách khí, cứ lấy tài liệu ra đi.” Thạch Mục mời thanh niên đạo sĩ vào phòng rồi mỉm cười nói.
Hắn là Chế Phù Sư duy nhất xâm nhập vào cứ điểm trong lòng địch này, những người khác cần bổ sung phù lục cũng chỉ biết nhờ cậy hắn mà thôi, cho nên địa vị của Thạch Mục ở đây tương đối siêu nhiên, đa số mọi người đều rất khách khí. Dù sao trên chiến trường, đôi khi một miếng phù lục cũng đủ để quyết định sinh tử.