Ngọn lửa linh hồn màu xanh trong hốc mắt Yên La chớp động, đúng lúc tia sáng trắng do bóng thương biến thành chuẩn bị chạm vào cơ thể thì Yên La lại hóa thành một bóng mờ tránh thoát được đòn tấn công kia. Tình huống này lặp đi lặp lại vài lần, tốc độ như vậy chỉ có thể duy trì được vài giây nhưng như thế cũng đủ để Yên La có thể kịp thời né tránh được những đòn công kích mạnh mẽ kia rồi.
Khô Lâu khổng lồ nổi giận, chuyển thương sang bên tay trái, tay phải thì móc ra một chuỗi xương nối liền với nhau như một cây roi, vung lên, lập tức có vài bóng roi màu trắng vụt về phía Yên La. Yên La lại làm như cũ, bóng người mờ đi, tránh né sang một bên. Thế nhưng công kích lần này lại khác trước, cây roi bằng xương đánh tới giữa chừng thì chuyển hướng, bóng roi bám sát theo tàn ảnh của Yên La như hình với bóng. Yên La vừa mới hiện hình ra, còn chưa kịp làm gì thì cây roi bằng xương đã xông tới , đầu roi hoa lên, như hoa nở rộ quấn lấy chân tay Yên La, trói chặt nó tại chỗ không cách nào nhúc nhích. Yên La vùng vẫy vài cái nhưng vẫn không thể nào thoát ra được, hồn hỏa màu xanh trong hốc mắt liên tục lay động giống như đang sợ hãi.
Khô lâu khổng lồ im lặng há to miệng ra như đang cười lên khoái chí, kéo cây roi về. Thân hình Yên La cũng không tự chủ được vọt về phía trước, trường thương trên tay trái gã Khô Lâu kia vung lên đánh về phía đầu của Yên La đang lao tới. Đúng lúc này, Yên La ngừng giãy giụa, toàn thân làm ra một động tác vô cùng cổ quái. Đầu của nó không hề né tránh mà trực tiếp hướng ra đỡ lấy trường thương của Khô Lâu khổng lồ kia.
“Rắc” một tiếng giòn tan.
Đầu của Yên La hoàn toàn nguyên vẹn, trong khi cây thương kia thì vỡ vụn ra. Lúc Khô Lâu kia còn đang sững sờ thì Yên La đã mượn lực kéo của sợi roi kia, lao thẳng tới như một mũi tên, dùng đầu cụng thẳng vào đầu của tên khổng lồ kia.
“Rắc, lạch cạch.” Tiếng xương cốt bể nát.
Đầu của khô lâu khổng lồ bị Yên La đụng cho vỡ nát, mảnh xương văng ra khắp nơi, một luồng khí màu xanh bay ra lượn lờ trên không trung. Yên La khẽ hút một cái, luồng khói xanh đó bị nó nuốt vào trong miệng khiến đốm lửa xanh trong hốc mắt của nó dường như lại sáng hơn một chút. Lúc này thân hình của nó hết đà rơi xuống đất, quai hàm “cạch cạch” vài tiếng rồi vận sức phá vỡ sự trói buộc của sợi roi bằng xương kia. Sau đó nó liền quay người lao về phía đám Khô Lâu đang hỗn chiến phía xa.
…
Bên trong một căn phòng đá của Thanh Nha điện.
Thạch Mục đang ngồi khoanh chân trên giường, hai mắt thất thần suy nghĩ. Một lúc sau hắn khẽ lắc đầu, hồi phục tinh thần, thở dài ra một hơi. Hắn thực sự không ngờ rằng việc giải trừ nguyền rủa trên người hắn lại khó khăn vạn lần, ngoài sức tưởng tượng của hắn. Việc này thực sự không giải giải quyết một cách nhẹ nhàng được. Có lẽ những khó khăn gian khổ bỏ ra để đi vào Thánh sơn đã là vô ích rồi. Với tính cách của hắn, nếu không đến mức cùng đường thì sẽ không ngã gục dễ dàng như vậy được. Đầu khẽ lắc, vứt hết những phiền toái xung quanh ra khỏi đầu, nuốt vào một viên Tôi Cốt Đan vào, sau đó vận chuyển công pháp Thiên Tượng công, nhắm mắt tu luyện.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên Thạch Mục cảm thấy đau nhức vô cùng, ngã vật ra đất. Hắn cảm thấy từ sâu bên trong linh hồn mình truyền đến từng cơn đau nhức không thể tả được, toàn thân hắn run rẩy, sắc mặt trắng bệch ra. Hắn cắn răng đứng dậy, mò hôi tuôn ra như suối, ướt hết rả người. Hắn vội vã lột quần áo mình ra, lấy một bình hồ lô ngọc màu xanh trên đầu giường, rồi đỏ ra một dòng chất lỏng màu xanh lam, nhanh chóng bôi lên trên ngực mình, luồng khí lạnh thấu xương lan tỏa ra khắp người.
Khoảng chừng một khắc sau, ánh sáng màu đỏ trước ngực hắn dần dịu đi rồi biến mất. Nhìn kỹ lại thì có thể thấy trên ngực hắn có một hình xăm con rắn lớn sáng lờ mờ bao phủ da thịt hắn, con rắn sống động như thật, đang chậm rãi nhúc nhích. Sắc mặt Thạch Mục tái xanh lại, đến lúc này, tinh huyết của Độc Giác Khuê Xà đã không thể áp chế được bao lâu nữa rồi. Hầu như vài ngày lại phát tác một lần, thời gian mỗi lần phát tác cũng càng lúc càng gần hơn. Càng nguy hiểm hơn là tinh huyết Độc Giác Khuê Xà trên người hắn đã dùng gần hết rồi. Nghĩ đến đây, khuôn mặt Thạch Mục càng lộ rõ vẻ bất an nôn nóng.
Cùng lúc ấy, trong Thánh Tuyết Cung.
Trong một phòng nghị sự to lớn được làm bằng đá nham thạch màu trắng, trên tường treo đầu của các loại hung thú kỳ quái khác nhau, ngay giữa đại sảnh khí tức Man hoang càng thêm đậm đặc. Đi sâu vào bên trong có một cái bàn bằng đá to lớn màu đen, cao đến vài trượng trông vô cùng bắt mắt. Ở cuối cái bàn này có một vị lão giả Man tộc già nua đang ngồi xếp bằng. Làn da của lão nhăn nheo dúm dó, hai mắt mờ nhạt đục ngầu. Lúc này lão dường như mới tỉnh ngủ, tay phải nặng nề cầm lấy một cây gậy dài khoảng nửa trượng trông như một cành cây khô. Bên phía bàn đá màu đen có tám người mặc các loại quần áo khác nhau. Mỗi bên ngồi bốn người, đang tranh chấp gì đó có vẻ rất kịch liệt.
“Lần này quả thực là thời cơ trăm năm mới gặp cho Man tộc chúng ta, trời đã giúp chúng ta rồi. Một khi chúng ta liên minh với Hải tộc thì bọn Nhân tộc ti tiện kia sẽ không thể nào ngăn cản được bước tiến công của Thánh Chiến nữa. Đến lúc đó những mảnh đất màu mỡ phì nhiêu của Nhân tộc sẽ trở thành vườn nhà cho chúng ta vui chơi, mong rằng Đại Tế Ti hãy đồng ý với chúng ta.” Phía bên trái có một gã Man nhân trung niên hai mắt như chuông đồng hướng về phía lão già kia xoa ngực hành lễ, hắn vừa nói vừa bắn nước bọt ra khắp nơi như mưa rào.
"Hừ, bộ lạc Mãng Ngưu các ngươi trời sinh luôn suy xét mọi chuyện sơ sài, thật sự là ánh mắt nông cạn! Hải Tộc mạnh hơn rất nhiều so với Nhân tộc cùng Man tộc. Nếu liên thủ với chúng, một khi Nhân tộc toàn quân bị diệt, chỉ sợ mục tiêu kế tiếp của Hải tộc sẽ phải là Man tộc chúng ta rồi! Bộ lạc Kim Vũ chúng ta phản đối việc kết minh cùng Hải tộc." Đại Tế Ti ngồi sau bàn đá còn chưa mở miệng, lão giả đầu trọc ngồi bên phải thuộc Kim Vũ Man tộc lập tức phản đối nói.
"Hắc hắc, Kim Tế Ti quá lo lắng, đất của Man tộc hoang cằn thiếu nước, Hải Tộc dường như không hề có động cơ tấn công chúng ta?" Kim linh lão giả vừa dứt lời, một gã tay cầm xích cốt pháp trượng ngồi đối diện, ánh mắt híp lại như độc xà lập tức mở miệng bác bỏ.
"Hải tộc có làm như thế hay không, Liệt Xà Bộ các ngươi như thế nào biết được?" Kim Tế Ti trừng mắt liếc lão giả mắt híp kia.
"Bất luận như thế nào, lần này Thánh Chiến Man tộc ta đã tử thương vô số dũng sĩ mới giành được ba châu cằn cỗi vùng biên giới Đại Tề. Trước mắt là cơ hội tốt, có thể dễ dàng đạt được một vùng đất đai màu mỡ, rộng lớn, nếu đơn giản buông tha, vậy không khác nào đã phụ anh linh những dũng sĩ đã hy sinh rồi!" Không chờ lão giả mắt híp mở miệng, trung niên Man tộc tóc tai bù xù ngồi bên cạnh lạnh lùng nói.
Mắt thấy một vị Bình Man hướng qua Tế Ti áo lục muốn phản bác, lão giả mắt hí của Liệt Xà Bộ mở miệng nói trước:
"Chư vị, trước tiên nghe ta một lời. Thời điểm chúng ta đính lập minh ước với Hải tộc, có thể đặt một điều kiện, trong quá trình chinh chiến, đất do ai đánh chiếm được thì thuộc về bên đó. Đến lúc đó, khi Hải Tộc phát động tấn công quy mô lớn vào Nhân tộc thì Man tộc chúng ta có thể tập trung hỏa lực ở tiền tuyến, đồng thời phái sứ giả bí mật hòa đàm với Nhân tộc. Ta nghĩ đến lúc đó, chúng ta hoàn toàn có thể không hy sinh một dũng sĩ nào mà đạt được một lượng lớn các loại lương thực, thiết khí làm tài nguyên bồi thường. Nếu như Nhân tộc thức thời, chúng ta có thể tạm thời án binh bất động."
Lão già mắt hí nói đến đây, cố ý dừng lại một chút, lúc này mới âm trầm cười cười tiếp tục nói: "Đám Nhân tộc trước tiên di chuyển chủ lực, cùng Hải Tộc đánh đến ngươi chết ta sống, chúng ta lại thừa dịp bọn chúng tổn hao lực lượng mà vào, một mẻ hốt gọn, chiếm lấy phần lớn lãnh thổ làm của riêng. Đến lúc đó tin rằng Hải Tộc cũng không thể nói gì được."
Ba gã Tế ti khác thuộc phe Hung Man nghe vậy, không ngớt lời trầm trồ khen ngợi, trên mặt đều lộ ra vẻ hưng phấn, Đại Tế Ti ngồi ở vị trí chủ tọa, hai mắt híp lại, há mồm ngáp một cái.
"Hung Man các người hành động lần này không khác gì đùa với lửa! Tam quốc cùng Thất tông của Nhân tộc có thể tồn tại qua nhiều thế hệ như thế, nội tình tất nhiên không nhỏ, mặc dù mất đi phần lớn lãnh thổ, vẫn có thể chuyển sang nơi khác cư trú. Chúng ta nếu đắc tội Hải Tộc, cũng làm cho Nhân tộc hận chúng ta tận xương, ngươi cho là Man tộc bát bộ có thể đồng thời đối mặt lực lượng của hai thế lực đó sao?" Viêm Nha Tế Ti hừ lạnh một tiếng rồi nói.
"Hung Man bọn chúng ở cách xa bờ biển, chỉ sợ còn không biết thực lực của Hải Tộc đi? Bốn bộ lạc Bình Man chúng ta xưa nay sinh sống ở vùng ven biển, thế nên hiểu rõ lợi hại trong việc này! Tóm lại La Bộ chúng ta quyết không đồng ý." Một gã Tế Ti áo lục ngồi bên Viêm Nha Tế Ti chậm rãi mở miệng nói.
"Đúng vậy, Hải tộc năm đó cũng cùng Nhân tộc ký kết qua hiệp nghị ngưng chiến, kết quả Hải tộc xé bỏ hiệp nghị, tự tiện khai chiến, chủng tộc như vậy tuyệt đối không thể tin!" Một gã Tế Ti áo đen đeo vòng cổ làm từ xương sọ ngồi ở cuối cùng phía bên phải cũng lên tiếng phụ họa.
"Việc này sao có thể nói Hải tộc bội ước, là do Nhân tộc hèn hạ, ra biển bắt giết thú biển trước!" Tế Ti của bộ lạc Mãng Ngưu trừng lớn mắt, lập tức phản bác.
Trong lúc nhất thời Bình Man bốn bộ kịch liệt phản đối kết minh, Hung Man cũng không cam chịu yếu thế, hai bên tranh cãi loạn xạ. Viêm Nha Tế Ti khẽ cau mày, đột nhiên hướng bên cạnh ba người nhẹ nhàng khoát tay áo, mấy vị Tế Ti phe Bình Man đều ngừng lại.
"Có cùng Nhân tộc hoà đàm hay không, mời Đại Tế Ti đại nhân quyết định!" Viêm Nha Tế Ti vươn người đứng dậy, thi lễ với Đại Tế Ti rồi nói.
"Có hay không cùng Hải Tộc kết minh, mời Đại Tế Ti đại nhân quyết định!" Man nhân trung niên mắt như chuông đồng, Tế Ti của Mãng Ngưu Bộ, cũng theo sau đứng lên nói.
Các Tế Ti khác lập tức an tĩnh lại, mọi người đồng thời nhìn về Đại Tế Ti, khiến bọn họ ngoài ý muốn chính là Đại Tế Ti thình lình khép chặt hai mắt, bộ dạng cứ như đã ngủ rồi. Lập tức mọi người hai mặt nhìn nhau, tất cả mọi người rất có ăn ý không có gây ồn ào, Viêm Nha Tế Ti cùng Mãng Ngưu Bộ Tế Ti cũng đều bảo trì tư thế ban đầu, trên mặt không có một tia không kiên nhẫn. Khoảng chừng một khắc đồng hồ sau, tay Đại Tế Ti đang nắm cành cây khô mới hơi giật giật, một đôi mắt mờ nhạt mở ra. Viêm Nha Tế Ti cùng các Tế Ti khác thấy thế, vội vàng hướng Đại Tế Ti xin chỉ thị lần nữa.
"Bọn ngươi cũng chớ tranh chấp. Hôm nay bốn bộ lạc của Hung Man cùng bốn bộ lạc của Bình Man có thể chọn cho mình năm mươi dũng sĩ Đồ Đằng có tu vi dưới Tiên thiên, thông qua Dũng Giả Chi Môn, tiến vào dũng giả cấm địa săn bắn hung thú, sau đó lấy cấp bậc cùng số lượng Thú Hồn săn bắt được quyết thắng thua, thời gian hạn định mười ngày." Đại Tế Ti chậm rãi nói.
Lời Đại Tế Ti vừa nói ra, tám Tế Ti bắt đầu nghị luận, bọn hắn vô cùng khó hiểu tại sao Đại Tế Ti phải sớm mở ra Dũng Sĩ Chi Môn. Dũng Sĩ Chi Môn nối liền với một Không Gian vô cùng lớn bị phong ấn, bên trong vì còn giữ nguyên bộ dạng từ thời Thái Cổ nên thiên địa nguyên khí tràn đầy, có vô số hung thú đã sớm tuyệt chủng ở thế giới bên ngoài. Đối với tất cả các bộ lạc Man Tộc sinh hoạt tại Hoang Nguyên sản vật cằn cỗi mà nói thì đây chính là một bảo tàng cực lớn. Vì vậy nếu như mở ra sớm sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của các bộ tộc khác, tự nhiên các Tế Ti sẽ không bằng lòng. Bất quá mọi người thấy Đại Tế Ti mặt không biểu tình, cũng không có ý thay đổi mệnh lệnh, đều nghị luận bình thường lại, không dám nhiều lời, bắt đầu tính toán được mất của Bộ lạc mình trong tỷ thí lần này. Rất nhanh, trên mặt các Tế Ti phe Hung Man tuôn ra vẻ vui mừng, mà sắc mặt các Tế Ti phe Bình Man có chút khó coi. Huyết mạch Cự Nhân trong người Bình Man ít ỏi, vậy nên thực lực họ luôn luôn yếu hơn Hung Man, cho dù Hung Man đang vướng vào chiến tranh với Nhân Tộc, kết quả cuộc tỷ thí này của phe Bình Man cũng là thua nhiều hơn thắng.
"Hải Tộc, cùng Nhân tộc, cũng có thể phái hai người tiến vào Dũng Sĩ Chi Môn với tư cách phụ trợ." Thấy mọi người đã lắng xuống, Đại Tế Ti lần nữa chậm rãi mở miệng nói.