Sa Lãng nghe vậy, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc nhìn Thạch Mục, khóe miệng khẽ giật giật. Sắc mặt của mọi người chung quanh cũng biến đổi, chân mày cau lại. Hiện giờ, bất cứ ai đều có thể thấy được, thời gian còn lại của Sa Lãng không còn nhiều lắm. Mà chút thời gian quý giá cuối cùng này, bọn họ đều hi vọng có thể để dành cho hai chị em Sa Kiều và Sa Tinh.
“Chuyện ta hỏi sẽ không mất bao nhiêu thời gian đâu, chỉ cần một lát là được thôi.” Thạch Mục thần sắc không đổi, nói thêm lần nữa.
Những thành viên khác của bộ lạc Đằng Nha hai mặt nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt đều dồn về phía Sa Kiều.
“Vậy… kính xin Mục đại ca nói ngắn gọn.” Sa Kiều nhìn nhìn Thạch Mục, lại nhìn Sa Lãng một chút, do dự một lát rồi rốt cục nhỏ giọng đáp.
Sau đó nàng xoay người kéo Sa Tinh, cất bước đi về phía xa. Những người khác thấy vậy cũng nhao nhao đi theo đằng sau, đi về một phía xa xa. Còn lại chỉ còn Thạch Mục và Sa Lãng. Thạch Mục thở dài, lúc này mới ngồi xổm xuống bên cạnh Sa Lãng, nhẹ giọng nói.
“Sa tộc trưởng, ta vừa mới kiểm tra một chút dấu chân bên ngoài kia, số lượng dấu chân rời khỏi bộ lạc nhiều hơn không ít so với số dấu chân đến đây. Ngoài ra, ta mặc dù không có quan sát kỹ tình hình nơi này, có điều trong số thi thể trong hiện trường này, thi thể của nữ quyến cùng trẻ con của quý bộ tộc là cực ít, hẳn là đã bị đám Thiên Lang tộc kia bắt đi rồi phải không?”
Nghe thấy chuyện đó, thân thể Sa Lãng run lên, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
“Mục dũng sĩ ánh mắt tinh tường, đúng là như vậy, đều tại Sa Lãng vô dụng, thậm chí ngay cả việc che chở cho tộc nhân của mình cũng không thể làm được, lại để bọn họ rơi vào trong tay bộ lạc Thiên Lang…”
Sa Lãng tỏ vẻ kích động, hô hấp dần trở lên dồn dập bất ổn. Thạch Mục thấy vậy, vội vàng duỗi ra một bàn tay đặt lên đỉnh đầu của Sa Lãng, chân khí tinh thuần hóa thành những sợi tơ mỏng chậm rãi rót vào, khí tức chấn động của Sa Lãng rất nhanh được ổn định trở lại. Sa Lãng nhìn về phía Thạch Mục, lồng ngực không ngừng phập phồng, trong mắt lại lộ ra một tia kinh ngạc.
“Những người của bộ lạc Thiên Lang hẳn là rời khỏi nơi đây khoảng nửa ngày rồi, bọn chúng dẫn theo phụ nữ trẻ em, trên mặt đất lại không có vết bánh xe, xem ra hẳn là các tộc nhân kia đã bị áp giải bộ, tốc độ chắc chắn không nhanh, hiện tại đuổi theo nhanh mà nói, thì vẫn còn kịp.”
Thạch Mục nói xong, thu tay về, dừng lại một chút, lại tiếp tục:
“Hai ngày nay, tại hạ ở quý bộ lạc được thịnh tình khoản đãi, không có cách nào báo đáp, vậy để tại hạ đuổi theo đưa những nữ quyến kia về đi!”
Sa Lãng nghe thấy thế, vẻ mặt phức tạp, miệng mấp máy, lại nhất thời không biết nói gì cho phải.
“Xem dấu vết trên mặt đất thì thấy, đám bộ lạc Thiên Lang kia hẳn là có hơn một trăm người, có điều trong số bọn chúng cụ thể có bao nhiêu dũng sĩ Đồ Đằng, thực lực thế nào thì ta còn chưa thể nào đoán được. Nếu cứ như vậy tùy tiện chạy đến thì chỉ sợ phần thắng không lớn. Vì vậy, kính xin Sa tộc trưởng chỉ bảo một hai.” Thạch Mục chậm rãi nói ra.
“Hảo ý của Mục dũng sĩ ta xin tâm lĩnh. Chẳng qua nhân số của bộ tộc Thiên Lang kia đông hơn, ta nếu như đã không muốn đám A Kiều đi chịu chết, há lại liên lụy đến một người ngoài như ngươi?” Sa Lãng nhìn Thạch Mục thật sâu, sau đó lắc đầu đáp.
“Tại hạ cũng không phải không biết nặng nhẹ, cũng không phải kẻ không biết sống chết, chắc chắn sẽ giữ đúng mực. Ta nghĩ, Sa tộc trưởng cũng không đành lòng thấy những người phụ nữ và trẻ con của quý bộ tộc kia rơi vào tay đám Hung Man của bộ lạc Thiên Lang, nhận lấy khi dễ và nhục nhã?” Thạch Mục cười một tiếng, nói như thế.
“Nếu như Mục dũng sĩ đã nói như thế rồi, ta cũng không khách khí nữa, đa tạ đại ân của Mục dũng sĩ.” Sa Lãng nhìn Thạch Mục, trong mắt rốt cục lộ ra vẻ cảm kích sâu nặng.
“Tộc trưởng không cần phải khách khí, về tình hình của địch nhân, kính xin ngươi cẩn thận báo lại cho ta một chút…” Thạch Mục hỏi một cách nghiêm túc.
Sau khoảng thời gian cạn một chén trà, Thạch Mục đứng lên, vẫy vậy tay với đám người Sa Kiều ở nơi xa. Đám người Sa Kiều vội vàng chạy tới, giờ phút này sắc mặt Sa Lãng lại xấu hơn vài phần, trên mặt đã không còn chút huyết sắc nào nữa.
“Phụ thân!” Sa Kiều nhào tới bên cạnh Sa Lãng, ai cũng nhìn ra được, Sa Lãng đã là dầu hết đèn tắt.
“A Kiều, sau này bọn Sa Tinh, liền gửi gắm cho con…”
Sa Lãng chậm rãi thở dốc, cánh tay nhấc lên, muốn vuốt ve khuôn mặt tú lệ của con gái yêu lần cuối. Có điều, mới giơ lên một nửa, rốt cục vẫn phải vô lực buông thõng xuống, trút xuống hơi thở cuối cùng. Sa Kiều thống khổ nghẹn ngào bắt đầu nức nở, trên mặt Sa Tinh cũng giàn giụa nước mắt. Hơn mười thanh niên Man tộc chung quanh mặc dù đã cố nén nước mắt cũng nghẹn ngào không cầm được. Thạch Mục yên lặng xoay người, đi về phía cổng bộ lạc, không làm kinh động tới bọn họ. Đi ra đứng trước bãi phế tích lộn xộn không còn nhìn ra nguyên trạng của bộ lạc Đằng Nha, Thạch Mục sờ sờ Phá Thiên Cung ở bên hông, trong đầu hồi tưởng lại những lời Sa Lãng vừa nói với hắn, hai mắt híp lại. Sau một khắc, sắc mặt hắn nghiêm túc lại, trở mình nhảy lên Tứ Bất Tượng, toan đuổi theo dấu chân lưu lại trên mặt đất.
“Mục đại ca!” Một bóng người chạy ra từ trong bộ lạc, chính là Sa Kiều.
Thạch Mục nhíu mày, kéo lại dây cương của Tứ Bất Tượng.
“Ngươi muốn đuổi theo đám người bộ lạc Thiên Lang để cứu những nữ quyền cùng trẻ nhỏ bị bắt làm tù binh kia về sao?” Sa Kiều nhìn Thạch Mục, hỏi.
Vẻ mặt Thạch Mục không biến, trầm mặc một lát rồi quay đầu nhìn về phía xa xa, không trả lời thẳng mà chỉ nói:
“Có thể thành công hay không ta cũng không có nắm chắc, chẳng qua là nếu không thử một lần thì ta không cam lòng!”
Ánh mắt Sa Kiều lóe lên, cắn răng, khóe miệng mấp máy, đang định nói gì.
“Thực lực của các người quá yếu, mang theo các người đi cùng thì ta không thể nắm chắc chút nào.”
“Các ngươi ở lại an táng đám người Sa Lãng tộc trưởng cho tốt. Chờ ta hai ngày, mặc kệ thành công hay không thành công ta cũng sẽ trở về!” Thạch Mục nói xong câu đó, liền quay đầu đi, không nhìn Sa Kiều nữa.
Giữ chặt dây cương, giật một cái, Tứ Bất Tượng hí lên một tiếng, bốn vó lao nhanh, chạy băng băng về phía trước, rất nhanh đã biến mất ở phía xa. Sa Kiều nhìn bóng lưng Thạch Mục đi xa, ánh mắt lấp lánh, dường như ngây dại.
….
Cách bộ lạc Đằng Nha ngoài mấy chục dặm, tại một vùng đồi núi nhấp nhô.
Hai trăm người vừa rồi tạo thành một đại đội Man tộc đang đi qua nơi đây. Trên cùng của đội ngũ là hai mươi mấy Lang kỵ binh, đằng sâu là hơn một trăm binh sĩ Man tộc bình thường, phía sau cùng là hơn một trăm phụ nữ và trẻ em của bộ lạc Đằng Nha cùng một ít gia súc lớn nhỏ. Những phụ nữ và trẻ nhỏ này bị dây thừng trói chặt hai tay, buộc thành một chuỗi, trên mặt đầy vẻ sợ hãi, mơ hồ còn vương mấy vệt nước mắt, nhưng không ai lên tiếng, chỉ lẳng lặng đi về phía trước.
Trên lưng những súc vật kia buộc từng túi thịt khô, lương thực, cùng với vò rượu. Số lượng tương tối đáng kể. Chính là tên đại đội trưởng một chi thuộc bộ lạc Thiên Lang vừa đồ sát bộ lạc Đằng Nha, thắng lợi trở về kia. Bởi vì có những phụ nữ và trẻ nhỏ đi theo, cùng với tốc độ di chuyển của đám súc vật tương đối chậm chạp mà tốc độ di chuyển của cả đội ngũ cũng không nhanh. Có điều, đại đội trưởng dường như cũng không có ý định tăng tốc. Dẫn đầu đoàn hơn hai mươi Lang kỵ binh ở phía trước nhất kia, Phí Đô cưỡi trên một con Cự Lang, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý. Lần này một phát tiêu diệt gọn bộ lạc Đằng Nha, số lương thực rượu ngon cướp được còn vượt xa dự đoán, tuy rằng có tổn thất một ít nhân mã, có điều nhìn số lương thực cùng phụ nữ, trẻ con này thì tộc trưởng không những sẽ không nói thêm gì, mà còn ngợi khen không ít đấy!
Điều tiếc nuối duy nhất là không bắt được nhân vật chính là Sa Kiều kia.
“Đại nhân dũng mãnh phi thường, thiên hạ vô song, đây là tiểu bộ lạc thứ năm trong vòng nửa năm qua rồi!”
“Phần quân công này, phóng mắt nhìn qua toàn bộ các thống lĩnh trong bộ lạc ta, có mấy người có thể vượt qua được chứ?”
“Việc tộc trưởng đại nhân đồng ý phong chức đô thống lúc ấy, xem ra phải sớm thực hiện rồi!”
Mấy tên hầu cận thấy tâm trạng của Phí Đô không tệ thì nhao nhao nịnh nọt.
“Khà khà, bổn đại nhân ra tay, thì những bộ lạc nhỏ này tất nhiên là dễ như trở bàn tay rồi!” Phí Đô biết rõ những người này đang thừa cơ vuốt mông ngựa*, nhưng những lời nịnh nọt này nghe vào trong tại cũng vô cùng hưởng thụ, thế nên bắt đầu cười khà khà tỏ vẻ đắc ý.
“Thống lĩnh đại nhân, thuộc hạ còn một chuyện chưa rõ. Nghe nói Thánh Chiến ở tiền tuyến, việc chém giết giao tranh cùng Nhân tộc đã dần dần trì hoãn chậm lại, vì sao tộc trưởng đại nhân vẫn muốn ra lệnh cho chúng ta đi chuẩn bị lương thực khắp nơi?” Một tên dũng sĩ Đồ Đằng vẫn trầm mặc bên cạnh, đột nhiên mở miệng hỏi.
Phí Đô lườm tên vừa đặt câu hỏi một cái, tên này vội rụt cổ lại, biết rõ câu hỏi hơi quá phận, ngượng ngùng im ngay. Trong lòng Phí Đô cũng có chút nghi hoặc về vấn đề này. Có điều việc này là do tộc trưởng Thiên Lang tự mình ra lệnh, gã cũng không dám lắm miệng hỏi dò nguyên nhân, cộng thêm với bản thân vốn khát máu hiếu sát, thu hoạch khi diệt loại bộ tộc nhỏ này cũng tương đối béo bở, do đó, về loại mệnh lệnh thế này thì từ trước đến nay vẫn luôn là càng nhiều càng tốt thôi. Đúng lúc ấy, đội ngũ phía sau đột nhiên truyền đến một trận náo loạn, là chỗ những tù binh phụ nữ và trẻ nhỏ của bộ lạc Đằng Nha kia.
“Đi, xem đã xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Phí Đô trầm xuống.
Một tên kỵ binh Đồ Đằng khôi ngô lập tức vâng lệnh, thúc giục tọa kỵ đi đến phía đuôi của đội ngũ. Trải qua nửa ngày đi bộ, những người phụ nữ và trẻ con của tộc Đằng Nha kia người nào người nấy mặt mày trắng bệch, trên người phủ đầy bụi đất, thoạt nhìn vô cùng tiều tụy. Hai chân cũng bị cứa phiếm máu, có mấy đứa trẻ nhỏ tuổi hơn đã ngã xuống mặt đất.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Gã kỵ binh Đồ Đằng khôi ngô kia quát.
“Đại nhân, chúng ta đã di chuyển cả một chặng đường, những nữ nô và trẻ con của tộc Đằng Nha kia hình như đã có dấu hiệu kiệt sức, không thể đi tiếp nữa rồi.” Một binh sĩ Man tộc gần đó chạy tới bẩm báo.
“Đi không nổi à…” Tên Man nhân khôi ngô cười lạnh, hung quang trong mắt lóe lên, cây roi trong tay đột nhiên vung lên, một bóng roi đen nhánh đã quật lên người một cô gái trẻ của tộc Đằng Nha.
Roẹt!
Y phục trên bờ vai của cô gái trẻ kia nát vụn ra, trên da xuất hiện một vết roi thật sâu. Cô gái phát ra tiếng hét thảm, mất thăng bằng ngã xuống mặt đất, thân thể bởi vì đau đớn kịch liệt mà run rẩy từng hồi. Tên Man nhân khôi ngô kia nhe răng cười. Một huynh đệ của gã lúc trước đã chết trận trong khi giao chiến với bộ lạc Đằng Nha, mặc dù gã đã tự tay chém giết hơn hai mươi người của bộ lạc Đằng Nha, nhưng vẫn chưa thể giải hận. Những nữ Man nhân này coi như đã là tài sản của bộ lạc Thiên Lang, đến lúc đó kể cả là giữ lại trong tộc làm nữ nô hay đem đi bán để đổi lấy tài nguyên thì đánh mấy cái hả giận cũng chẳng là vấn đề. Cánh tay gã lại giơ lên, định quất xuống lần nữa. Đúng lúc này, một đạo hắc quang lóe lên, nhanh hơn ánh mắt của tất cả mọi người, nhanh như tia chớp xuyên qua yết hầu của tên Man nhân khôi ngô đó. Tên Man nhân khôi ngô như thể bị người ta trọng kích trực diện, thân thể trực tiếp từ trên lưng sói mà tung thẳng lên trời, bị một cỗ lực lượng khổng lồ bắn ngược ra ngoài, nặng nề nện xuống mặt đất. Hai tay của tên Man nhân khôi ngô che lấy cổ họng, hai mắt lồi ra, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin, trong miệng phát ra tiếng ú ớ.
Đám người chung quanh lúc này mới nhìn rõ, trên cổ của hắn có một cái mũi tên dài màu đen đường kính bằng cái ngón tay, lộ ra một nửa đuôi có gắn lông vũ, còn một nửa đã cắm xuống mặt đất, găm chặt hắn vào mặt đất. Máu tươi từ cổ của tên Man tộc khôi ngô kia tràn ra ồng ộc, trong nháy mắt, thần thái trong mắt đã trở nên hoàn toàn ảm đạm.