Khi Thạch Mục đi đến khu đất có đầy nhà đá lúc trước lại ngoài ý muốn phát hiện ra con đường duy nhất đi đến khu vực này đang bị bảy tám tên đệ tử cũ mặc quần áo màu đen đang chặn lại. Một ít thiếu nam thiếu nữ đến trước đang đứng giằng co, mơ hồ còn truyền đến tiếng cãi vã.
“Cái gì, mỗi người chúng ta muốn đi qua đây mà phải nộp cho các ngươi một tấm Hắc Viêm Lệnh sao?” Một thanh âm cực kỳ tức giận truyền ra.
Sau khi Thạch Mục nghe thấy thì khẽ cau mày, nhưng bước chân vẫn không ngừng đi tới, rốt cục cũng nhìn rõ tình hình.
“Đúng vậy, một tấm Hắc Viêm Lệnh này cũng không phải là các ngươi nộp không đâu. Mấy hôm trước chúng ta đã giúp các ngươi quét dọn tất cả các phòng một lần rồi, coi như đây là các ngươi trả tiền phí quét dọn.” Bảy tám tên đệ tử cũ này phần lớn khoảng mười bảy mười tám tuổi, tên cầm đầu có vẻ như hai mươi tuổi là lớn nhất, đang ôm trong ngực một trường kiếm có vỏ kiếm màu trắng, mặt không biểu tình nói.
“Các ngươi không cần phải lừa gạt chúng ta, chúng ta đã nghe Chu sư huynh nói về giá trị của Hắc Viêm Lệnh, làm gì có chuyện quét dọn một lần mà đòi một tấm Hắc Viêm Lệnh. Lại nói đâu có ai nhờ các ngươi quét dọn đâu? Nếu các ngươi còn đứng chắn đường ở chỗ này, không sợ chúng ta sẽ đến Chấp Pháp Đường khiếu nại sao! Đừng cho là chúng ta không biết, trong vòng một năm này các ngươi không thể chủ động xuất thủ đối với chúng ta.” Một thiếu niên anh tuấn nhìn xấp xỉ với Thạch Mục từ trong đám thiếu nam thiếu nữ bị chặn ở ngoài, không có chút ý tứ sợ hãi nào nói.
“Đi khiếu nại với Chấp Pháp Đường sao? Các ngươi coi các sư huynh của Chấp Pháp Đường là ai chứ, bọn họ sẽ đi quản mấy chuyện nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi này sao. Lại nói, chúng ta xuất thủ với các ngươi khi nào, chúng ta chỉ thấy ở chỗ này cũng không tệ, đứng ở đây luyện tập mấy bộ vũ kỹ mà thôi, là do các ngươi không cẩn thận nên tự mình va vào đấy chứ, sao có thể trách được ai? Đừng trách ta không cho các ngươi cơ hội, không muốn giao ra Hắc Viêm Lệnh cũng được, nhưng phải tiếp được một quyền của ta đã.” Thanh niên ôm kiếm nghe vậy liền phá lên cười.
“Chỉ cần tiếp được một quyền thôi sao?” Thiếu niên anh tuấn nghe vậy liền bắt đầu suy nghĩ.
“Thế nào, ngươi cứ tới thử một lần xem sao.” Thanh niên ôm kiếm âm trầm nói.
“Hừ, nếu là chính diện khiêu chiến mà nói thì những đệ tử chưa tu luyện ra chân khí như chúng ta thì nhất định không phải là đối thủ của mấy đệ tử cũ các ngươi, nhưng đến cả một quyền mà cũng không tiếp nổi thì ta cũng không tin. Phương Thiên Húc ta sẽ lên lĩnh giáo một chút vậy.” Thiếu niên anh tuấn suy nghĩ một lát liền cắn răng nói.
“Phương sư huynh cố lên!”
“Sư huynh không cần cố gắng đỡ đòn, có thể dùng cách giảm bớt lực để đón đỡ quyền này.”
…
Đám thiếu nam thiếu nữ đằng sau thấy vậy liền bảy mồm tám lưỡi cổ vũ hăng hái.
Lúc này, đã có càng nhiều người đi sau đã đến đây, sau khi nghe ngóng tình hình một chút liền hiểu rõ mọi việc xảy ra ở đây, cũng cùng thiếu niên anh tuấn chung một mối thù liền cổ vũ mạnh mẽ. Thạch Mục liếc mắt nhìn qua hai tay được bao phủ bởi một lớp vải màu xám dày đặc của thanh niên ôm kiếm, ánh mắt chớp động hai cái.
“Thạch huynh, huynh cảm thấy tiểu tử Phương gia này có thể tiếp được một quyền không?”
Sau lưng Thạch Mục truyền đến tiếng bước chân, sau đó một thanh âm quen thuộc vang lên.
“Thế nào, ngươi biết hắn sao?” Thần sắc Thạch Mục khẽ động, xoay người lại hỏi.
Ở phía sau hắn, không ngờ là thiếu niên tóc dài lúc trước ở cùng phòng với Thạch Mục trên thuyền, còn bên cạnh là gã đồng bạn tóc quăn miệng rộng của hắn.
“Tại hạ là Bạch Thạch, còn đây là Tiêu Minh là hảo hữu của tại hạ. Hai người chúng ta và Phương Thiên Húc kỳ thực đều đến từ một nơi giống nhau, chỉ là chúng ta và hắn cũng không có giao tình gì cả. Bất quá ở nhà hắn từng luyện qua Huyết Thung Pháp, ta nghĩ đây mới là nguyên nhân hắn dám chủ động ra mặt.” Thiếu niên tóc dài vừa cười vừa nói.
“Thì ra là thế. Tuy ta không biết Huyết Thung Pháp là vũ kỹ gì, nhưng đã dám can đảm đứng ra đối đầu với mấy tên chặn đường chúng ta, nhất định là hắn cũng nắm chắc vài phần. Hơn nữa nhìn bộ dáng hai tay của hắn, rõ ràng là đã tu luyện qua quyền cước công phu đặc thù. Phương Thiên Húc có thê tiếp được một quyền này hay không thì cũng khó nói.” Thạch Mục gật gật đầu, chậm rãi nói.
“Suy nghĩ của Thạch huynh và hai huynh đệ chúng ta cũng không khác lắm.” Bạch Thạch cười rộ lên.
Lúc này, thanh niên ôm kiếm chặn đường đi đã cầm bảo kiếm trong tay đâm xuống mặt đất gần đó.
“Phốc” một tiếng, vỏ kiếm màu trắng lại trực tiếp chui sâu vào nền gạch nửa xích, dựng đứng thẳng tắp ở đó.
Một màn này làm cho những đệ tử mới đến đều giật mình. Khí lực của đối phương tuyệt đối không nhỏ. Sắc mặt của Phương Thiên Húc lại càng biến đổi, nhưng sau khi hít sâu một hơi, tay chân liền di chuyển, gương mặt bỗng nhiên trở lên đỏ thẫm như máu, tiến lên vài bước.
“Ồ, vậy mà đã kích phát khí huyết, chả trách lại dám tự tin như vậy. Bất quá thủ pháp bực này khi đối đầu với thực lực tuyệt đối thì có ích lợi gì chứ.” Thanh niên khẽ giật mình, sau đó lại nở nụ cười lạnh, cũng tiến lên một bước, đánh ra một quyền.
Phương Thiên Húc quát khẽ một tiếng, cả hai cánh tay phiếm hồng đều quét ngang giao nhau trước người.
Răng rắc!
Nắm đấm được bao bọc bởi vải đánh thẳng vào giữa hai cánh tay đang giao nhau.
Hai mắt Phương Thiên Húc khẽ đảo, cổ họng cũng không kịp phát ra tiếng đã bay ngược ra sau hai trượng, nặng nề rơi xuống mặt đất hôn mê, hai cánh tay lại uốn lượn theo một hình dạng cổ quái khoát lên hai bên thân thể, rõ ràng đã gãy làm mấy đoạn. Đám người mới vốn đang cổ vũ cho Phương Thiên Húc lập tức im bặt, cả đám đều nổi lạnh khắp người.
“Còn có ai muốn tiếp một quyền của ta nữa không?” Thanh niên chậm rãi thu hồi nắm đấm, điềm tĩnh hỏi.
Trong nhất thời, cả con đường đều im ắng yên tĩnh.
“Nếu không còn ai nữa thì hãy thành thành thật thật giao ra Hắc Viêm Lệnh, đừng có làm lãng phí thời gian của bổn đại gia.”
“Bằng vào đám người mới các ngươi mà còn muốn tiếp một quyền của Khúc sư huynh sao, đúng là kẻ si nằm mộng!”
“Đúng đó, Khúc sư huynh tu luyện Thiết Ngọc Quyền, đến một mặt thiết thuẫn còn bị huynh ấy đánh nát dễ dàng. Đừng có làm lãng phí thời gian của chúng ta nữa.”
Mấy tên đệ tử cũ đứng đằng sau thấy vậy, mặt mũi tràn đầy vẻ vui mừng nói.
“Tiếp một quyền của ngươi, có thể dùng binh khí không?” Một lúc lâu sau, rốt cục mới có người từ phía bên này hỏi một câu.
“Có thể, nhưng phải đổi thành tiếp của ta một kiếm mới được.” Thanh niên cười hắc hắc một tiếng rồi nói.
Đám đệ tử mới nghe thấy vậy, gương mặt lập tức đỏ bừng lên, ngậm miệng không nói gì nữa.
“Ta đến lĩnh giáo một quyền của sư huynh.”
Đúng lúc này, một thanh âm thanh thúy từ bên cạnh vang lên, sau đó một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn đi ra.
Thạch Mục kinh ngạc nhìn lại, hóa ra là một thiếu nữ chừng mười ba mười bốn tuổi, đầu đầy bím tóc nhỏ, toàn thân đeo đầy linh đang (lục lạc, chuông nhỏ) lóng lánh ngân quang.
“Đừng tưởng ngươi là nữ thì ra sẽ hạ thủ lưu tình.” Thanh niên nhìn chằm chằm vào thiếu nữ, lạnh lùng nói.
“Ta nói sẽ để ngươi hạ thủ lưu tình lúc nào.” Nữ hài toàn thân đeo linh đang vậy mà liên tục lắc lư đinh đinh đang đang liên tục, dáng điệu nghênh ngang đi thẳng đến trước mặt thanh niên.
“Muốn chết.”
Thanh niên thấy vậy thì hung quang trong mắt lóe lên, cùng lúc đó chợt đảo một quyền về phía thiếu nữ.
Vèo!
Vòng eo của thiếu nữ uốn éo, trong tiếng vang của mấy cái linh đang, vậy mà nàng lại bông liễu bay nghiêng xéo ra xa phía sau hai xích, vậy mà thập phần dễ dàng tránh thoát quyền này. Đám đệ tử mới chứng kiến cảnh này nhất thời hết chỗ nói. Trên mặt gã thanh niên lại hiện ra một tia biểu lộ kỳ quái, một lúc lâu sau mới thu hồi cánh tay, nghiêm túc hỏi một câu:
“Ngươi là huyết mạch giả sao?”
“Không sai. Xem như ta tiếp được một quyền của ngươi rồi a.” Thiếu nữ thoải mái gật đầu, hỏi ngược lại.
“Bất kể là có đón đỡ được hay không, hay là dùng lực lượng huyết mạch tránh thoát một quyền của ta, tất nhiên đều tính là đã vượt qua cửa ải của ta rồi. Bất quá sư muội có hứng thú gia nhập Huyết Long Hội chúng ta không, bản hội phần lớn là huyết mạch giả hỗ trợ lẫn nhau, nhất định sẽ có trợ lực không nhỏ đối với sư muội.” Thanh niên giống như đã hoàn toàn thay đổi, vẻ mặt tươi cười mời mọc thiếu nữ.