Tưởng rằng đã thoát tai ương
Bỗng nhiên dị tượng khôn lường phát sinh
Tâm can hồn phách chấn kinh
Viên Hầu xuất hiện xà tinh phải lùi.
(thanh54321)
Thạch Mục nhìn lên lồng giam màu đen ở trước mặt, âm thầm thở dài một hơi, cầm lên trường châm màu xanh. Tâm niệm vừa động, chân khí trong cơ thể chậm rãi rót vào trường châm. Sau một khắc, từng đạo vu văn mặt ngoài trường châm màu xanh sáng lên, hào quang màu xanh.
"Ô...ô...n...g" một tiếng vang nhỏ.
Phần đuôi trường châm màu xanh bay ra một đạo thanh ti, lóe lên rồi biến mất, đâm vào trong cơ thể Hung Mãng ba đầu bên trong lồng giam màu đen ở trước mặt khiến thân hình của nó đại chấn, đầu đuôi điên cuồng rung lên, dốc sức liều mạng giằng co, bất quá có lồng giam màu đen giam cầm, căn bản không cách nào giãy giụa. Bị thanh ti đâm vào, tinh phách Hung Mãng khẽ run lên. Tiếp theo một đám hồn lực màu đen lập tức dọc theo thanh ti tràn lên, dung nhập vào bên trong trường châm màu xanh, dần dần biến nó trở thành màu đen.
Thạch Mục thần sắc ngưng tụ, hai mắt khẽ nhếch, đồng tử trong nháy mắt biến thành phiến vàng, ánh mắt nhìn lại ngực của mình. Chỉ thấy, da thịt nơi đó phóng đại không chỉ gấp mấy lần trong nháy mắt, thậm chí hoa văn trên da cũng có thể thấy được một cách chi tiết. Hắn hít sâu một hơi, trường châm màu xanh trong tay chậm rãi đâm vào phía ngoài đồ đằng nguyền rủa bên trên làn da. Quang mang màu đen xuyên thấu qua phần đuôi trường châm cuồn cuộn rót vào, thuận lợi theo trường châm chậm rãi rót vào bên trong làn da. Làn da nơi hạ châm hiện ra màu đen, thoạt nhìn giống như một loại hình xăm.
Đồng tử Thạch Mục phóng lớn trong nháy mắt , thân thể nhè nhẹ run lên một cái, chỗ hạ châm truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt, giống như một loại hỏa thiêu. Hắn nhíu nhíu mày, khắc đồ đằng phải làm liền một mạch, không được dừng lại chút nào, vội vàng niệm trấn hồn chú, mới khiến cảm giác đau đớn lúc này giảm nhẹ đôi chút. Thạch Mục hơi thở dài một hơi, khí huyết trong cơ thể bắt đầu vận chuyển dựa theo ghi chép trên cốt phiến. Hình xăm trường châm màu đen lưu lại dường như nhận được bồi dưỡng, màu sắc bắt đầu trở nên diễm lệ thâm trầm, tản ra hắc quang nhàn nhạt. Thạch Mục trong lòng vui vẻ, lập tức nín hơi tụ khí, ổn định tâm thần, trong tay liên tục có động tác, tiếp tục khắc họa rành mạch phân minh trên ngực của mình.
Theo thời gian trôi qua, số lượng hình xăm màu đen trên ngực hắn dần dần nhiều hơn, từ từ hình thành một cái đồ án mãng xà ba đầu màu đen ngày càng lớn, trùm lên đồ đằng nguyền rủa vốn có trên ngực. Đồ hình mãng xà ba đầu mới tạo thành phát tán quang mang màu đen ngày càng rực rỡ, hình thành một cái khe hở màu đen, dần dần áp chế hào quang quỷ dị màu đỏ do đồ đằng nguyền rủa tỏa ra. Trong lúc đó, phần thân thú hồn Hung Mãng ba đầu bên trong lồng giam màu đen giờ phút này ngược lại nhỏ đi rất nhiều. Thân thể vốn dĩ lớn chừng đầu người, giờ phút này đã thu nhỏ còn cỡ nắm tay, thần tình uể oải không phấn chấn, động tác giãy giụa càng lúc càng vô lực.
Vào thời khắc này, đồ đằng nguyền rủa bỗng nhiên đại phóng ánh sáng màu đỏ, một đầu hư ảnh mãng xà màu đỏ thẫm lặng lẽ hiện ra, miệng máu mở ra, hung hăng trùng kích xung quanh khe hở màu đen. Cả người Thạch Mục chấn động, khí huyết trong cơ thể dâng lên cuồn cuộn, vội vàng vận chuyển công pháp, cố gắng khôi phục khí huyết trở lại trạng thái bình thường. Cùng lúc đó, động tác trên tay hắn cũng không dừng lại chút nào, trường châm màu đen tiếp tục hạ xuống từng phát một, nhanh chóng hoàn thiện phần đồ đằng thân rắn màu đen. Theo đồ án Hung Mãng ba đầu dần trở nên rõ ràng, khe hở màu đen do nó tạo ra ngày càng ổn định, mặc cho hư ảnh mãng xà màu đỏ trùng kích như thế nào, vẫn vững vàng như núi.
Vèo!
Thú Hồn Hung Mãng ba đầu bên trong lồng giam màu đen chợt lóe lên, thân hình cẩn thận thăm dò giống như toàn bộ chui vào bên trong phần đuôi trường châm, phía ngoài lồng giam màu đen tức thì đánh "Phốc" một tiếng rồi trở nên tán loạn. Toàn thân trường châm tỏa sáng rực rỡ, tản ra hắc quang sâu thẳm. Ánh mắt Thạch Mục lóe lên kim quang, cổ tay vận chuyển một cái, trường châm màu đen đâm giữa lồng ngực của hắn. Quang mang hắc sắc không ngừng tuôn ra từ đó, rót vào trong cơ thể Thạch Mục.
Ô...ô...n...g!
Đồ đằng Hung Mãng ba đầu màu đen đến lúc này rốt cuộc đã được khắc thành.Khe hở màu đen đại thịnh, đồ hình mãng xà ba đầu màu đen trông rất sống động.
Thạch Mục thả lỏng sắc mặt, nhưng mà vào lúc này, dị biến đột nhiên phát sinh!
Đồ đằng màu đen vừa mới thành hình, lập tức tản mát ra một cỗ hấp lực cường đại, điên cuồng thôn phệ tinh khí bên trong cơ thể của hắn. Thạch Mục nhướng mày, chỉ cảm thấy tinh khí giống như nước lũ vỡ đê điên cuồng dũng mãnh tiến vào lồng ngực của mình, thế nhưng hắn cũng không lộ ra bất cứ vẻ kinh hoảng nào. Loại tình huống này đã được ghi lại bên trên cốt phiến, thời điểm đồ đằng thành hình, cần thu nạp tinh khí của chủ kí sinh. Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi vận chuyển Bàn Nhược Thiên Tượng công, bảo vệ đan điền.
Theo chân khí chui vào, hình thể hư ảnh Hung Mãng ba đầu màu đen bắt đầu trở nên rõ ràng. Sau đó chỉ nghe một tiếng rít, hư ảnh một con Hung Mãng ba đầu đã hiện ra, nhào tới hư ảnh mãng xà màu đỏ thẫm. Hư ảnh mãng xà đỏ thẫm không sợ chút nào, bay nhào tới. Hai đạo hư ảnh mãng xà quấn lại một chỗ, điên cuồng cắn xé lẫn nhau. Có điều hư ảnh Hung Mãng ba đầu màu đen không chỉ kích thước, mà khí tức cũng mạnh hơn đối phương. Cả hai quần thảo không được bao lâu, hư ảnh Hung Mãng ba đầu đã chiếm được thượng phong một cách dễ dàng.
Không bao lâu sau, hư ảnh mãng xà màu đỏ thẫm đã bị bức phải liên tiếp lui về phía sau. Nhưng vào lúc này, thân thể hư ảnh Hung Mãng ba đầu nhanh như tia chớp cuốn tới, quấn lấy thân thể hư ảnh mãng xà màu đỏ thẫm, ba cái đầu rắn cắn vào thân thể đối phương một nhát. Hư ảnh mãng xà màu đỏ thẫm dốc sức liều mạng vùng vẫy thân thể, ý đồ phản kháng, đáng tiếc lực lượng cả hai thật sự chênh lệch quá xa. Hung Mãng ba đầu mãnh liệt cắn xé một hồi, thình lình xé rách thân thể đối phương thành vài đoạn hình tròn màu đỏ lấp lánh cuối cùng há miệng nuốt xuống. Đồ đằng nguyền rủa trên ngực Thạch Mục tản ra ánh sáng màu đỏ sáng ngời, bất quá cũng như ánh chiều tà, nhanh chóng tiêu tán, cuối cùng hoàn toàn biến mất không chút tăm tích. Tiếp đó hư ảnh Hung Mãng ba đầu cũng lóe lên rồi chui vào đồ đằng trên người hắn. Thạch Mục thấy vậy, trong lòng mừng rỡ, không khỏi thở dài một hơi, rốt cuộc thoát khỏi cái này nguyền rủa như là dây thừng truy mệnh.
Nhưng vào lúc này, dị biến nổi lên!
Đồ đằng Hung Mãng ba đầu màu đen trên ngực tỏa sáng hào quang, tốc độ thôn phệ tinh khí theo đó bỗng nhiên lần nữa bắt đầu tăng lên!
Thạch Mục trong lòng rùng mình, còn chưa chờ hắn hồi phục tinh thần, một cỗ ý niệm hung ác lạnh như băng ầm ầm truyền tới trong đầu Thạch Mục !
Hắn biến sắc, trong đầu dường như bị búa tạ oanh kích một cái, tinh thần theo đó run rẩy.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Thạch Mục trong lòng căng thẳng, vội vàng dựa theo Đại Tế Ti nói, ý đồ đình chỉ tinh khí trong cơ thể tiếp tục rót vào đồ đằng. Bí thuật Đồ đằng tiến hành đến đây, không sai biệt lắm đã được một nửa. Nhưng ngay sau đó, sắc mặt Thạch Mục không khỏi ngày càng khó coi, mặc cho hắn cố gắng như thế nào, nhưng căn bản không cách nào ngăn cản đồ đằng vận chuyển.
Tình huống tựa hồ có chút không giống suy nghĩ trước đây!
Hấp lực do đồ đằng màu đen tỏa ra không hề có chút dấu hiệu suy giảm, tiếp tục thôn phệ tinh khí trong cơ thể hắn một cách điên cuồng. Cùng lúc đó, một luồng ý niệm hung ác lạnh như băng không ngừng đánh thẳng vào thần thức hải của họ Thạch, cũng may tinh thần lực của hắn có chút cường đại, còn có thể tiếp tục chèo chống.
"Tại sao có thể như vậy?"
Thạch Mục trong lòng không ngừng kêu khổ, dựa theo ghi chép trên cốt phiến. Bí thuật đồ đằng tiến hành đến đây, chỉ cần nghĩ cách khiến cho quá trình vận chuyển dừng lại, đình chỉ tinh khí rót vào, lại nghĩ cách khiến cho tinh phách hung thú chưa cùng bản thể hòa làm một thể hồn phi phách tán, kể từ đó, tuy rằng đồ đằng bí thuật thất bại, nhưng có thể miễn đi mạo hiểm bị cắn trả. Lượng tinh khí cần để ổn định đồ đằng vô cùng khổng lồ, vì vậy có thể đình chỉ bất cứ lúc nào, sau đó lại chậm rãi rót vào tinh khí, phong ấn Thú Hồn một cách triệt để theo lý thuyết, sẽ không xuất hiện tình huống này mới đúng.
"Chẳng lẽ bí thuật đồ đằng này xảy ra vấn đề?" Thạch Mục trong lòng cả kinh.
Hắn lập tức lập tức lắc đầu, không lo lắng những thứ này nữa, thu lại tinh thần. Bây giờ không phải là thời điểm cân nhắc những điều này, Thạch Mục kiệt lực vận chuyển Thiên Tượng Công, ý đồ giảm thấp tốc độ tinh khí mất đi, đáng tiếc hiệu quả quá mức bé nhỏ. Thời gian trôi qua từng một chút, tinh khí trong người hắn đã gần cạn kiệt Sau gần nửa canh giờ , tinh khí trong cơ thể rốt cuộc không thể khô kiệt thêm được nữa, lực cắn nuốt của đồ đằng rốt cuộc đình chỉ. Ngay sau đó, một cỗ năng lượng cường đại càng thêm âm lãnh so với trước đây trực tiếp nhảy vào bên trong thần thức hải của hắn.
Thạch Mục nhất thời không kịp đề phòng, chỉ cảm thấy thần thức một hồi đau đớn, thầm kêu một tiếng không tốt, vội vàng vận chuyển Uẩn Thần Thuật, thúc giục Tinh Thần lực hóa thành một tầng hàng rào tinh thần giữ vững vị trí thần thức hải. Bên ngoài Thần thức hải, hư ảnh một con Hung Mãng ba đầu toàn thân đen kịt, bắt đầu phát động công kích một cách chính diện.
"Cắn trả!"
Thạch Mục trong lòng kinh hãi, sắc mặt tái nhợt vô cùng. Hôm nay quá trình phong ấn đã đến một bước quan trọng, Thú Hồn Hung Mãng ba đầu đã bắt đầu cắn trả thần hồn của hắn, căn bản không có khả năng dừng lại, bản thân chỉ có thể thông qua Tinh Thần lực triệt để trấn áp đối phương, dung nhập đối phương hoàn toàn vào trong đồ đằng, để bản thân có thể sử dụng. Chẳng qua là tinh thần lực của hắn tuy rằng cường đại, nhưng đối mặt Hung Mãng ba đầu Tiên Thiên trung kỳ, đừng nói trấn áp đối phương, không bị thôn phệ đã là khó càng thêm khó rồi. Vô số ý niệm chuyển dời trong đầu họ Thạch trong nháy mắt, nhưng tựa hồ như không có cách nào giải quyết. Từng luồng sóng công kích âm lãnh nối đuôi nhau đánh thẳng vào hàng rào tinh thần của hắn, khiến nó run rẩy dữ dội, mắt thấy sắp chống đỡ hết nổi.
Ngay tại thời điểm như nghìn cân treo sợi tóc, chiếc vòng cổ quái mà hắn đang mang trên cổ chợt lóe hiện một chút hào quang. Sau một khắc, một luồng ý niệm cuồng bạo chợt xuất hiện rồi lao vào trong óc Thạch Mục một cách dũng mãnh. Thạch Mục kịch biến sắc mặt, ý niệm vừa rồi tràn đầy cuồng bạo, bướng bỉnh, hiếu sát. Bên ngoài thần thức hải của hắn, một đầu Cự Viên màu xám đầu bạc chân đỏ to lớn như núi, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ thình lình hiện ra. Hư ảnh Hung Mãng ba đầu mắt thấy hàng rào tinh thần của Thạch Mục chuẩn bị tan vỡ, trong mắt lộ hung quang, tiếp tục đánh thẳng vào đó. Nhưng vào lúc này, Cự Viên màu xám xoay chuyển ánh mắt rơi vào trên người của nó, tiếp theo há miệng gào rú một tiếng, mang theo một cỗ uy áp vô cùng cường đại. Thân hình hư ảnh Hung Mãng ba đầu trở nên cứng đờ, trong mắt đột nhiên hiện ra thần sắc hoảng sợ, giống như thấy được một thứ sợ hãi nhất, bắt đầu run lên cầm cập. Thạch Mục thấy thế, cắn răng một cái, thu hồi hàng rào tinh thần bảo vệ thần thức hải, đồng thời phóng xuất toàn bộ Tinh Thần lực, hóa thành một cỗ Tinh Thần lực khổng lồ giống như thực chất như dòng nước lũ hạ xuống Thú Hồn Hung Mãng ba đầu, bao phủ nó lại.
Hung Mãng ba đầu oanh một cái, thân thể tại bên trong cỗ Tinh Thần lực như nước lũ này dường như trứng gà bị nghiền nát, bao phủ, sau đó sáp nhập vào dòng chảy Tinh Thần lực, bị sáp nhập vào đồ đằng Hung mãng màu đen trên ngực Thạch Mục. Ánh mắt Viên Hầu màu xám lóe lên hung quang, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng Hi..i...iii tràn ngập thô bạo, Thạch Mục chỉ cảm thấy một cỗ sóng tinh thần khác ba động vọt tới bên trong thần thức hải của hắn, một cỗ xúc động khát máu không cách nào ức chế dâng lên từ chỗ sâu nhất trong lòng hắn, hai mắt dần dần trở nên đỏ bừng.
Nhưng vào lúc này, hào quang mặt ngoài vòng cổ cổ quái lần nữa lóe lên, ánh mắt Viên Hầu màu xám lộ vẻ sợ hãi, sau đó gào thét một tiếng, biến mất hoàn toàn trong nháy mắt, giống như chưa từng xuất hiện qua. Màu máu trong mắt Thạch Mục dần dần rút đi, thân thể ngồi bệch xuống đất, toàn thân trên dưới đầm đìa mồ hôi, không còn sót lại dù chỉ một chút khí lực.