Mục lục
Huyền Giới Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đan dược này cũng do Tần huynh luyện chế sao?” Thạch Mục hỏi.

“Ha ha, Thạch sư huynh quá đề cao tại hạ rồi. Lấy trình độ luyện đan của ta thì không cách nào luyện ra Thanh Cốt Tẩy Hồn Đan. Đan được này là thứ Tần mỗ may mắn trao đổi từ tay một vị Luyện Đan đại sư. Nếu không phải gần đây muốn mua một ít tài liệu quý hiếm nhưng lại thiếu nhiều Huyền Linh Điểm, tại hạ nhất định không bán.” Tần Thương cười khổ rồi nói.

“Có thể để tại hạ nhìn qua viên thuốc kia một chút?” Thạch Mục nói.

“Đương nhiên là không có vấn đề.” Tần Thương lấy ra một cái hồ lô màu xanh lá.

Thạch Mục tiếp nhận hồ lô thì thấy mặt ngoài vật này minh khắc từng vòng phù văn, tựa như là một kiện pháp khí đặc thù.

“Thanh Cốt Tẩy Hồn Đan cần dùng pháp tính thuộc tính Mộc để bảo trì dược tính.” Tần Thương giải thích.

Thạch Mục gật nhẹ đầu, mở hồ lô ra thì phát hiện trong đó có một viên thuốc cỡ đầu ngón tay, chung quanh tản mát quang diễm màu xanh lá như có linh tính dao động, tản mát mùi thuốc kỳ dị.

Chỉ ngửi qua một chút dược hương mà hắn đã có cảm giác thần hồn của mình được gột rửa. Đan dược này quả không hổ hai chữ “Tẩy hồn” có trong tên mình.

Thạch Mục vô cùng hài lòng. Mặc dù lần đầu nghe đến Thanh Cốt Tẩy Hồn Đan nhưng chỉ cần nhìn qua linh tính của nó, hắn biết đan dược này không phải vật thường, nhất định có nhiều ích lợi cho việc đột phá bình cảnh tu vi.

“Không biết Tần huynh ra giá bao nhiêu cho viên thuốc này?” Thạch Mục im lặng một chút rồi hỏi.

“Một ngàn cực phẩm linh thạch.” Tần Thương chần chờ một chút rồi nói.

“Tần huynh, đan dược của ngươi rất tốt nhưng muốn bỏ ra một ngàn cực phẩm linh thạch, tại hạ cũng đành bỏ qua, chỉ mua những thứ đan dược kia.” Thạch Mục lắc đầu từ chối.

Với sự giàu có của hắn, bỏ ra một ngàn cực phẩm linh thạch để mua một viên thuốc cũng có chút khó khăn.

Tần Thương tỏ vẻ lo lắng. Hiệu dụng của Thanh Cốt Tẩy Hồn Đan không hề khoa trương thế nhưng gã đã bỏ ra cái giá không nhỏ mới đổi được nó. Nếu giờ bán rẻ cho người khác không khỏi quá mức thiệt thòi.

Thời gian qua, gã đã mấy lần chào bán viên thuốc này. Đáng tiếc bởi vì quá đắt nên đều không thành công, hôm nay khó khăn lắm mới gặp được khách sộp như Thạch Mục, gã làm sao có thể bỏ qua.

“Như vậy đi, tám trăm cực phẩm Linh thạch, không thể ít hơn nữa. Đúng rồi, Tần mỗ còn có một ít Tự Linh Đan dùng để nuôi chim, giúp chúng tăng tiến thực lực nhanh chóng, xem như tặng thêm các hạ.” Tần Thương nói xong, phất tay lấy ra một bình ngọc xanh biếc, bên trong là gần trăm hạt đan dược vàng óng mang theo dược lực từ trong phát ra.

Thạch Mục ngửi qua thì không cảm thấy gì thế nhưng ánh mắt Thải Nhi lập tức sáng lên một đạo hồng quang, thân thể có chút run rẩy.

Thải Nhi liếc nhìn Thạch Mục. Tuy nó không nói gì thêm nhưng họ Thạch cảm giác được khát vọng mãnh liệt truyền tới lập tức nhíu mày, âm thầm tính toán.

“Được rồi.” Hắn cân nhắc trong chốc rồi nhẹ gật đầu.

Từ khi thu nhận Thải Nhi, ngoài việc bế quan tu luyện, hầu hết thời gian Thạch Mục đều phải bôn ba khắp nơi, chỉ cho nó ăn một ít Linh Thạch chứ không chăm chút gì nhiều, không khỏi có chút thua thiệt cho Linh cầm này. Huống hồ nếu Thải Nhi có thể gia tăng thực lực sẽ tạo thành trợ giúp rất lớn cho hắn.

Tần Thương đại hỉ, phất tay lấy ra một cái hồ lô đỏ rực như lửa. Bề mặt minh khắc vô Linh văn, tản mát một luồng chấn động không gian.

“Hồ lô này là một pháp khí trữ vật, tặng cho Thạch huynh, Dương Chi đan đều ở bên trong.” Tần Thương nói ra.

Thạch Mục tiếp nhận hồ lô đồng thời sử dụng thần thức thăm dò bên trong thì thấy năm trăm viên Dương Chi Đan tựa như vô số sâu nhỏ đỏ rực bay múa trong không gian trữ vật.

Sau đó họ Tần lại giao Tự Linh Đan cùng Thanh Cốt Tẩy Hồn Đan cho Thạch Mục. Hắn không do dự lấy ra Huyền Linh Bích, thông qua phân thân của Tháp Linh ở Tiên Dược Trai, trao trả năm trăm Huyền Linh Điểm tiếp theo lại lấy tám trăm khỏa cực phẩm linh thạch từ trữ vật giới chỉ đưa cho đối phương.

“Thạch huynh thật sự là người sảng khoái. Về sau nếu cần luyện cứ tìm đến Tần mỗ.” Tần Thương vỗ ngực cam đoan.

“Được, nếu cần, ta sẽ không khách khí.” Thạch Mục ha ha cười nói, hai bên đều vui vẻ.

Thạch Mục cũng không lưu lại quá lâu mà nhanh chóng rời đi.

“Thạch Đầu nhanh lên, cho ta một viên Tự Linh Đan.” Vừa ra khỏi Tiên Dược Trai, Thải Nhi lập tức kêu lên gấp gáp.

Thạch Mục lấy bình ngọc xanh biếc, đổ ra một viên Tự Linh Đan.

Thải Nhi nuốt lấy sau đó nhắm mắt lại, bên ngoài cơ thể hiện lên một tầng hoàng mang nhàn nhạt, khuôn mặt lộ vẻ thỏa mãn.

Có điều rất nhanh sau đó, cả người nó lập tức lảo đảo giống như say rượu.

Thạch Mục giật mình vội sử dụng thần thức thăm dò cơ thể Thải Nhi nhưng không phát hiện dị trạng nào. Con vẹt này bắt đầu ngủ say như mấy lần tiến giai trước.

Họ Thạch lập tức vui vẻ, nghĩ thầm Tự Linh Đan quả nhiên danh bất hư truyền sau đó vung tay thu hồi Thải Nhi vào túi đựng Linh Thú.

“Thạch huynh, trùng hợp như vậy, gặp ngươi ở đây!” Ngay khi Thạch Mục định rời đi, một giọng nói từ xa truyền đến.

Chỉ thấy một nam tử áo xanh đi tới, chính là Thanh Trường Thiên.

“Thì ra là Thanh huynh.” Thạch Mục không ngờ lại gặp đối phương ở đây bèn tiến đến bắt chuyện.

“Hắc hắc, ta nói Thạch huynh thật là thâm tàng bất lộ. Một lần thành danh tại thi đấu chính thức trở thành thượng vị đệ tử, tại hạ còn chưa kịp chúc mừng.” Thanh Trường Thiên nhìn qua trang phục thượng vị đệ tử trên người Thạch Mục, giọng nói có chút hâm mộ.

“Thanh huynh quá khen, tại hạ có thể tấn chức thượng vị đệ tử cũng là vận khí cho phép. Kỳ thật với thực lực của Thanh huynh nếu gặp phải đối thủ khác, giờ phút này cũng là thượng vị đệ tử rồi.” Thạch Mục cười nói.

“Ai, không nói chuyện này nữa.” Thanh Trường Thiên vội vàng lắc đầu.

“Đúng rồi, Thanh huynh đến Tiên Dược Trai là muốn mua đan dược sao?” Thạch Mục hỏi.

“Đúng vậy! Mười năm trước ta quá bỏ bê việc tu hành, sắp tới phải chấn chỉnh lại mới được! Nghe nói Triệu Tiễn đã bị Tiếp Dẫn sứ giả mang đi, e rằng nhận được ban thưởng hậu hĩnh, Thanh mỗ cũng không muốn tụt lại phía sau.” Thanh Trường Thiên đáp lại.

Thạch Mục khẽ động trong lòng. Việc Triệu Tiễn bị sứ giả Tiếp Dẫn mang đi, hắn cũng mới được biết.

“Nếu như thế, Thạch mỗ cũng không quấy rầy Thanh huynh nữa, cáo từ.” Thạch Mục chắp tay, tế ra Thanh Dực Phi Xa, bay về phía xa.

Hắn lại tới Bách Trân cốc, mua một ít tài liệu tu luyện sau đó trở về động phủ.

“Thời gian kế tiếp ta định đóng cửa tu luyện. Ngươi tự an bài công việc bên trong Linh Địa cho tốt.” Thạch Mục trở lại động phủ, lập tức gọi Tề Phong đến dặn dò.

“Vâng.” Tề Phong vội vàng đáp ứng.

“Còn nữa, gần đây Thánh Địa phát sinh một vài sự tình đặc thù, ngươi hãy thu thập toàn bộ sau này báo lại cho ta.” Thạch Mục nhớ tới sự tình Triệu Tiễn bèn nói.

“Vâng, thuộc hạ đã rõ.” Tề Phong gật đầu.

Thạch Mục khoát tay áo, Tề Phong thi lễ một cái rồi lui ra ngoài.

Thạch Mục ngồi ngay ngắn một lúc sau đó đứng lên, bay về phía xa xa.

Cũng không lâu lắm, cấm chế tại Hỏa Linh tuyền phụ cận động phủ đều được mở ra. Từng đạo cấm chế tỏa sáng rực rỡ, bao lấy toàn bộ động phủ.

Bên trong mật thất, Thạch Mục khoanh chân đả tọa, ánh mắt yên tĩnh, chậm rãi điều tức chân khí trong cơ thể. Bên cạnh là một hồ lô đỏ rực như lửa.

Tầm nửa ngày sau, tâm cảnh của hắn đã hoàn toàn bình tĩnh. Lúc này, họ Thạch giơ tay lên. Một viên Dương Chi Đan từ trong hồ lô bay vào trong miệng.

Thân thể Thạch Mục lập tức sáng lên ánh sáng màu đỏ. Một luồng nhiệt khí từ bụng truyền lên khiến cả người hắn có chút đau đớn.

Thạch Mục vừa mừng vừa sợ vội vàng vận chuyển Xích Viên Hỏa Kinh, luyện hóa dược lực. Khí nóng chung quanh cũng tập trung đến vị tri của hắn.

Ba ngày trọn vẹn trôi qua, Thạch Mục mở mắt, thần sắc lộ vẻ vui mừng.

Dương Chi Đan không hổ là đan dược đỉnh phong dành cho Địa Giai, dược lực vô cùng mạnh mẽ.

Với tiến độ này, không cần quá nhiều thời gian, tu vi của hắn sẽ đạt tới Địa Giai trung kỳ đỉnh phong.

Về phần đột phá bình cảnh hậu kỳ, hắn đã nghĩ tới vài cách, lại có Thanh Cốt Tẩy Hồn Đan trong tay, ít nhất đã có năm phần nắm chắc.

Thạch Mục trầm ngâm, vung tay lên. Trong tay hào quang rực rỡ, một khối ngọc giản xuất hiện, đúng là điển tịch Thông Thiên Thập Bát côn.

Hắn âm thầm hạ quyết tâm, ngoài lúc tu luyện sẽ dành thời gian tìm hiểu côn pháp này.

Trong lúc thi đấu, uy lực của mười tám côn đã tạo cho hắn kinh hỉ rất lớn. Nếu có thể tìm hiểu thấu triệt võ kĩ này, thực lực của hắn nhất định tiến nhanh.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã qua ba năm.

Một ngày nọ, bên cạnh động phủ tại Hỏa Linh tuyền, một nhóm người hầu đang bận rộn.

“Phủ chủ thật là khắc khổ, phần lớn thời gian đều dành cho việc bế quan tu luyện.” Một người hầu trẻ tuổi nhìn động phủ được tầng tầm cấm chế vây bọc bèn thở dài.

“Ha ha, đó là đương nhiên. Nếu Phủ chủ lười biếng như ngươi, làm sao có thể đạt tới cảnh giới hôm nay.” Một người hầu lớn tuổi cười mắng.

Người thanh niên có chút không hiểu gãi gãi đầu. Sau một khắc, ánh mắt của gã chợt ngơ ngẩn.

Chỉ thấy cấm chế xung quanh động phủ đột nhiên biến mất. Đại môn ầm ầm mở ra, một bóng người xích sắc từ đó bay lên không trung, biến mất ở phía xa xa.

Uy áp mạnh mẽ từ độn quang đó quét qua tất cả mọi người bên dưới.

“Đó là… Phủ chủ?” Người hầu trẻ tuổi há mồm kinh ngạc.

Người hầu lớn tuổi nhẹ gật đầu, ánh mắt tỏ vẻ khâm phục: Xem ra tu vi của Phủ chủ lại có bước tiến lớn.”

Những người còn lại nghe vậy đều tỏ vẻ vui mừng.

Thực lực họ Thạch càng cao, người hầu bọn họ càng có nhiều chỗ tốt.

Trong một sơn cốc cách động phủ hơn trăm dặm. Một đạo độn quang vụt tới như sao băng sau đó hạ xuống, chính là Thạch Mục.

Toàn thân hắn lúc này tỏa sáng xích quang. Khí tức tản ra mạnh hơn trước rất nhiều, đạt đến Địa giai trung kỳ đỉnh phong, chỉ cách Địa Giai hậu kỳ một bước ngắn.

Thạch Mục cau mày, đảo tay lấy ra một thanh trường côn màu đen, chính là Như Ý Tấn Thiết Côn.

Ba năm bế quan, Xích Viên Hỏa Kinh mặc dù tiến bộ rất nhiều nhưng cuối cùng chẳng biết tại sao, thủy chung vẫn không đại thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK