Phe Hung Man nghe đối phương nói như thế thì từ Tế Ti đến tộc nhân tất cả đều nhếch miệng cười khinh miệt. Rõ ràng họ đang cười bộ lạc Ô Giác yếu kém mới gặp phải tình cảnh như vậy. Hành động này hiển nhiên là cười trên nỗi đau của người khác. Sắc mặt công chúa Hỏa Vũ có chút khó coi, Thạch Mục khẽ cau mày, thoáng nhìn qua vẻ mặt lúng túng của Tế Ti bộ lạc Ô Giác rồi quay đi. Trong lòng đám người Tế Ti Viêm Nha hết sức tức giận, tuy nhiên đây không phải nơi để trách cứ bộ lạc Ô Giác. Họ trừng mắt nhìn các Dũng sĩ đồ đằng của bộ lạc Ô Giác rồi đưa ánh mắt âm trầm nhìn về phía ba tên Dũng sĩ đồ đằng của bộ lạc Liệt Xà.
Bộ lạc Ô Giác chỉ thu thập được một ít thú hồn như vậy, chênh lệch của Bình Man với Hung Man bị giảm xuống, chỉ còn nhiều hơn Hung man tám trăm thú hồn bình thường*.
thú hồn bình thường: tức là lấy thú hồn Hậu Thiên sơ kỳ làm 1 đơn vị tính toán
Nói cách khác, ba người thuộc bộ lạc Liệt Xà chỉ cần lấy ra được vài thú hồn Hậu Thiên hậu kỳ, hoặc là một cái thú hồn Hậu Thiên đại viên mãn là lập tức có thể đảo ngược tình thế. Hiện tại mọi người chỉ còn nước cầu cho ba người bộ lạc Liệt Xà thu hoạch ít đi thôi. Ba người bộ lạc Liệt Xà liếc nhìn nhau, một gã Man nhân cao gầy trên mặt lộ vẻ đắc ý, sải bước đi lên trước. Trên ngực người này có một đồ đằng cự mãng màu đỏ quấn quanh, trên mặt có vài vết sẹo, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, khí tức tỏa ra cho thấy gã là một tên dũng sĩ Hậu Thiên đại viên mãn. Gã lạnh lùng cười, gỡ Thú Hồn Túi bên hông xuống, chậm rãi giơ lên trước người, khẽ thúc giục chân khí. Sau một khắc, thú hồn hết cái này đến cái khác từ trong túi bay ra, trong nháy mắt đã bay ra hơn mười thú hồn. Trong đó bất ngờ lại có hai cái thú hồn Hậu Thiên đại viên mãn, những cái khác cũng đều là Hậu Thiên trung kỳ, hậu kỳ, về phần Hậu Thiên sơ kỳ không có một cái.
Sắc mặt mấy vị Tế Ti phe Bình man lập tức khó coi vô cùng. Riêng mười cái thú hồn này, chiến quả của phe Hung man đã vượt xa Bình man rồi. Động tác nam tử cao gầy đột nhiên dừng một chút. Tuy vậy tay hắn cũng không buông Thú Hồn Túi ra, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua chung quanh, một tay vỗ nhẹ miệng túi. Một quang cầu màu lam lớn cỡ đầu người từ trong Thú Hồn Túi bay ra, trong ánh sáng màu lam bao bọc một con sư tử nhỏ giương nanh múa vuốt giãy giụa không thôi, rõ ràng là một Thú Hồn Tiên Thiên!
"Man Đà Sư!"
Tế Ti bộ lạc Liệt Xà khẽ giật mình, sắc mặt lập tức lộ ra vẻ mừng như điên. Ngược lại với Tế Ti bộ lạc Liệt Xà, nhóm Tế Ti phe Bình man mặt xám như tro. Hai gã dũng sĩ còn lại của bộ lạc Liệt Xà trước sau lấy ra Thú Hồn Túi của mình, tuy rằng số lượng không ít nhưng giờ phút này cũng không thu hút được nhiều sự chú ý.
"Cái này...Ài...thế mạnh của chúng ta đã mất rồi!" Tế Ti bộ lạc Kim Vũ cười gượng một tiếng, lắc đầu thở dài nói.
"Còn không đến mức quá bi quan, chúng ta còn có hai người Nhân tộc chưa có kiểm kê." Tế Ti Viêm Nha hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
Mấy người khác nghe vậy giật mình, nhìn về phía Thạch Mục cùng công chúa Hỏa Vũ, trên mặt lộ ra vẻ chờ đợi, nhưng cũng không che giấu vẻ hoài nghi. So sánh với rất nhiều Man nhân cùng tiến vào cấm địa, hai Nhân tộc này xem ra quá tầm thường. Công chúa Hỏa Vũ sắc mặt hơi tái, quay đầu nhìn thoáng qua Thạch Mục. Khóe miệng khẽ nhúc nhích có vẻ muốn hỏi cái gì, bất quá vẫn không hỏi ra lời. Nàng chậm rãi đi đến Tế đàn lúc trước, lấy Thú Hồn Túi bên hông xuống. Hô hấp của Tế Ti Viêm Nha lập tức trở nên có chút dồn dập, nhìn về phía công chúa Hỏa Vũ, nhưng ánh mắt công chúa Hỏa Vũ tràn đầy vẻ buồn bã. Nàng thúc giục chân khí truyền vào Thú Hồn túi trong tay.
Phần phật!
Hai mươi mấy thú hồn nối tiếp nhau mà ra, trong đó có năm cái thú hồn Hậu Thiên đại viên mãn, thú hồn Hậu Thiên hậu kỳ cũng có mấy cái, còn lại đều là thú hồn sơ kỳ, trung kỳ. Theo thú hồn cuối cùng trong Thú Hồn Túi bay ra, trên mặt đám người Viêm Nha Tế Ti rốt cuộc lộ ra vẻ thất vọng, trong ánh mắt một tia hi vọng cuối cùng cũng tiêu tán. Thu hoạch như này vốn cũng đã cực kỳ kinh người rồi, thậm chí có thể so sánh với thu hoạch của cả một vài bộ lạc trước đó. Nhưng trong đó không có thú hồn Tiên Thiên, cuối cùng tình thế cũng không thể xoay chuyển. Về phần Thạch Mục, đám người Tế Ti Viêm Nha căn bản không có hy vọng gì, một gã tu vi Hậu Thiên trung kỳ có thể sống sót rời khỏi Bí cảnh đã coi như là một kỳ tích rồi. Mấy người thậm chí còn không có nhận ra tu vi Thạch Mục đã tinh tiến một bước, đạt đến Hậu Thiên hậu kỳ.
Ánh mắt Thạch Mục lập loè, giữ im lặng, cất bước đi ra phía trước. Vào lúc này, một hồi tiếng la từ bên Hung Man vang lên. Bình Man, kể cả công chúa Hỏa Vũ cùng Thạch Mục đều xoay người nhìn sang, hóa ra là hai người Hải Tộc cũng đang lấy thú hồn của mình ra. Lúc này, trước người Thánh Nữ Hương Châu nổi lơ lửng một quả cầu ánh sáng màu trắng sáng rực to cỡ đầu người, không ngờ lại là một thú hồn Tiên Thiên nữa! Trên mặt Thạch Mục lộ ra vẻ kinh ngạc, trong lòng không khỏi đánh giá thực lực của Hương Châu cao thêm vài phần. Thân thể Tế Ti Viêm Nha cứng đờ, lắc đầu nở nụ cười gượng. Giờ phút này, bên phe Hung man đã có hai thú hồn Tiên Thiên sơ kỳ, chút hy vọng chiến thắng cuối cùng của phe Bình man triệt để tan biến.
Tế Ti Viêm Nha trong lòng hỗn loạn trăm mối, tức giận, trống rỗng đủ loại cảm xúc. Không khí trong sơn cốc trở nên gò bó khác thường, lão muốn lập tức rời khỏi nơi này, nhưng lúc này lực ảnh hưởng của Đại Tế Ti vẫn còn, lão tự nhiên không dám tự ý rời đi. Trên mặt lão lộ ra một tia không kiên nhẫn, ánh mắt xoay chuyển, chợt lơ đãng liếc thấy Thạch Mục thân đeo một cái bao vải to đang muốn lấy thú hồn từ Thú Hồn Túi ra.
Bao vải là Thạch Mục tùy tiện bao lại, hơn nữa bởi vì quá căng nên ở một góc lộ ra một cái lỗ hở nho nhỏ. Tế Ti Viêm Nha từ góc độ này nhìn lại, có thể nhìn thấy đồ vật mờ mờ bên trong, dường như là da mãng xà, bên trên lân phiến rậm rạp mơ hồ phác hoạ một cái đồ án hỏa diễm. Tế Ti Viêm Nha khẽ giật mình, trong đầu nhớ lại sự tình của Thạch Mục mà lão biết được từ Mẫn Đồ. Lão mơ hồ nhớ rõ, sau khi Dũng sĩ đồ đằng hai phe tiến vào cấm địa Dũng Sĩ Chi Môn, có một lần Mẫn Đồ vô tình nhắc đến, Thạch Mục từng nghe ngóng tin tức về Đa Thủ Hung Mãng...Sắc mặt Tế Ti Viêm Nha bỗng thay đổi, vào lúc này, Thạch Mục vung tay lên, một đoàn quang cầu màu đen hiện ra, to cỡ quả dưa hấu, tản phát ra tầng tầng ánh sáng đen tối tăm.
"Cái đó là..."
“Mau nhìn thú hồn này!”
“Hồn lực chấn động mạnh quá, chẳng lẽ là…”
Mấy người đứng trong đám Bình Man biến sắc, nhìn qua chỗ Thạch mục hô lên. Năng lượng chấn động mãnh liệt bên cạnh Tế đàn nhanh chóng hấp dẫn ánh nhìn của mọi người. Thấy thú hồn màu đen trước người hắn, mọi người đều giật mình. Trên Tế đàn, Đại Tế Ti đang gật gù cũng hé mắt trông sang.
“Cái này… Đây chính là thú hồn Tiên Thiên trung kỳ!” Tế Ti Kim Vũ bộ lẩm bẩm.
Sau một lúc, đám Tế Ti phe Bình Man mới phản ứng lại đây, lớn tiếng cười to, vẻ mặt vui mừng như điên. Trên trời rớt xuống miếng bánh lớn đập cho đầu óc họ nhất thời trở nên mơ hồ. Công chúa Hỏa Vũ khẽ giật mình, nhìn Thạch Mục bằng ánh mắt khó tin, nửa mừng nửa lo. Bên Hung Man, sắc mặt cả lũ tuy xanh mét nhưng có không ít người vẫn giữ được nụ cười gượng trên mặt, dẫu vậy cũng không che giấu được sự thất vọng. Sự việc biến đổi quá nhanh. Mới lúc trước vẫn còn đắc chí, thắng lợi tưởng nắm chắc trong tay. Giây phút sau đã hoàn toàn đảo ngược, chỉ còn biết trơ mắt nhìn thắng lợi tuột mất. Chỉ có Hương Châu là vẫn bình tĩnh, đôi lông mày hơi nhíu lại liền giãn ra, đưa mắt nhìn Thạch Mục, ánh mắt chứa đầy kinh ngạc.
“Nếu ta không nhìn lầm, đây là thù hồn của Hung thú Hung Mãng Xà đạt tới trung kỳ. Tiểu huynh đệ Thạch Mục quả không đơn giản, thoáng chốc đã nổi tiếng rồi a!” Tế Ti Viêm Nha cười lớn mấy tiếng, sau đó, ý thức được sự thất thố của mình mới thu liễm lại.
“Viêm Nha Tế Ti quá khen rồi.” Thạch Mục lạnh nhạt đáp lời. Hắn phất tay lên, muốn thu lấy thú hồn này.
“Khoan đã!” Đúng lúc ấy, Tế Ti mắt híp Liệt Xà bộ quát lớn.
Dứt lời, hắn từ trong đám Hung Man bước ra, trên tay cầm một pháp trượng đỏ thẫm được chế tạo từ một khúc xương. Thạch Mục nghe thế thì dừng tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang lão Tế Ti mắt híp, sau đó chuyển mắt nhìn sang Viên Nha Tế Ti đang đứng bên cạnh.
“Y đạt được vinh quang hiển hách như thế, sự thực đã sờ sờ trước mắt, ngươi còn có ý gì khác?” Việc Nha Tế Ti cau mày, trừng mắt nói.
Đám Tế Ti cùng tộc nhân Bình Man xôn xao nhìn về phía Tế Ti Liệt Bộ Xà bộ, vẻ mặt khinh thường.
“Ha ha… Kết quả tỷ thí đã rõ như ban ngày. Tiểu huynh đệ Thạch Mục dũng mãnh hơn người, có thể săn được Tam Thủ Hung Mãng. Chúng ta nguyện chịu thua, không dám hai lời. Có điều…” Nói tới đây, y xoay ánh nhìn hướng về phía Thạch Mục.
“Có điều cái gì? Mau nói ra, đừng có thừa nước đục thả câu.” Tế Ti Kim Vũ thúc giục.
“Có điều… Tam Thủ Hung Mãng này không thể để y mang đi được”. Tế Tự mắt híp của Liệt Xà bộ lạnh lùng đáp.
“Cái gì?” Viêm Nha Tế Ti giật mình hỏi lại.
Thạch Mục nghe thấy thế, hai hàng lông mày cũng cau lại. Hắn đang muốn mở miệng nói gì đó thì công chúa Hỏa Vũ đã nói trước.
“Nếu ta nhớ không nhầm, lúc trước Đại Tế Ti đã đích thân đồng ý. Chỉ cần tộc chúng ta nguyện ý trả đủ tài nguyên để được tiến vào cấm địa Dũng Sĩ Chi Môn thì những thứ chúng ta đạt được ở trong ấy đều sẽ thuộc về chúng ta.”
Công chúa Hỏa Vũ chắp tay hướng lên vị trí của Đại Tế Ti trên Tế đàn, nói.
“Lời ấy không sai, nhưng Dũng Sĩ Chi Môn đối với tộc ta có ý nghĩa không như bình thường, vốn dĩ sẽ không cho phép người của Nhân tộc tiến vào. Hung thú bên trong cũng thuộc về dũng sĩ của tộc chúng ta. Hung thú đạt tới Tiên Thiên kỳ không nhiều, mỗi con đều rất trân quý. Mong rằng Công chúa điện hạ hãy giao ra, chúng ta tất nhiên vô cùng cảm kích. Về tài nguyên của hai vị giao ra khi tiến vào Bí Cảnh cũng có thể bỏ qua.” Tế Ti mắt híp của Liệt Xà bộ vừa nói, ánh mắt vừa chậm rãi đảo qua từng người có mặt, cuối cùng mới đặt lên người công chúa Hỏa Vũ.
Hắn nói xong, ba vị Tế Ti của Hung Man nhao nhao phụ họa. Bên đám Bình Man, ngoại trừ Viêm Nha Tế Ti ra, ba gã Tế Ti còn lại cũng nhăn mặt như đang bận nghĩ tới điều gì. Riêng Tế Ti của Ô Giác Bộ gật đầu nhẹ. Thạch Mục thấy vậy, sắc mặt hắn không biến đổi nhưng trong lòng thì vô cùng tức giận.
“Chuyện này…” Viêm Nha Tế Ti nhìn Thạch Mục, lại nhìn đám tộc nhân đứng quanh đang không ngừng biến sắc. Hắn cảm thấy việc này thật khó xử lý.
“Các hạ chẳng lẽ muốn dựa vào việc liên minh để áp chế, cưỡng ép chúng ta phải giao ra thú hồn hay sao?” Công chúa Hỏa Vũ đứng dậy, lạnh lùng hỏi.
“Công chúa điện hạ xin chớ hiểu lầm! Chúng ta chỉ căn cứ vào nguyên tắc để thương lượng mà thôi. Dù sao, thú hồn Tiên Thiên không có nhiều ích lợi đối với Nhân tộc các người, nhưng lại có ý nghĩa rất quan trọng với Man tộc chúng ta. Chúng ta đã muốn kết làm đồng minh, vậy cũng nên nghĩ cho đồng minh mới phải.” Tế Ti mắt híp của Liệt Xà bộ từ tốn đáp.
“Chúng ta là con dân của Man Thần, lời nói ra sao có thể lật lọng?”. Đúng lúc ấy, trên Tế đàn, tiếng nói của Đại Tế Ti đã chậm rãi vang lên.
“Vâng”. Hắn vừa dứt lời, đám người phía dưới liền đồng loạt nói.
“Đại Tế Ti, chuyện này…” Tế Ti mắt híp của Liệt Xà bộ biến sắc, cố vớt vát.
Không chờ hắn nói hết, Tất Lực Cách đã run run rẩy rẩy đứng lên, gọi hai gã Tế Ti cấp thấp trên Tế đàn lại hỏi. “Được rồi, lượng thú hồn của hai bên đã thống kê xong hết rồi chứ?”