Mục lục
Huyền Giới Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy chục chùm tia sáng màu xanh đánh vào trên đại trận phòng ngự, hà quang đại trận đen trắng liên tục chấn động, nhanh chóng mờ đi, dường như sắp tiêu tán.

- Tộc trưởng, tiếp tục như vậy, nếu để cho những súc sinh này lại công kích, chỉ sợ Lưỡng Nghi Huyền Quang trận chống đỡ không được bao lâu.

Cô gái che mặt kia lo lắng nói.

Đại hán Hoàng Tu sắc mặt khó coi.

Cổ Man tộc sau khi chia tay cùng hai tộc khác, một đường cướp đoạt các loại thiên tài địa bảo trong bí cảnh, cũng được thuận lợi, thu hoạch khá lớn.

Tuy gặp phải yêu thú một số nơi, nhưng bằng vào thực lực của bọn họ, đều giải quyết thuận lợi, hành sự dần dần ngạo nghễ lên, không còn cẩn thận như trước đó.

Phúc họa tương y, danh ngôn thật là chí lý.

Trong khi bọn họ tìm tòi bảo vật ở dãy núi này, vô ý chọc giận đám yêu cầm đáng sợ trong núi, bị truy sát một đường đến đây.

May mắn trên người bọn họ mang theo một số khí cụ trận pháp, vội vàng bố trí một đại trận, nhưng chống đỡ không được bao lâu.

Tình huống trước mắt, đại hán Hoàng Tu làm sao không biết, nhưng trong lúc nhất thời, hắn cũng nghĩ không ra cách phá vây nào tốt.

Tình huống hiện tại, muốn bảo vệ tất cả mọi người toàn thân thối lui, dường như không có khả năng rồi, duy nhất một biện pháp có thể, là để cho một số người đóng vai trò mồi, liều chết ngăn cản những yêu cầm, tranh thủ một số sinh cơ vì những người khác.

Khóe mắt đại hán Hoàng Tu co giật, Cổ Man tộc hiện giờ đã nhân khẩu điêu linh, chẳng lẽ hôm nay còn phải hy sinh một ít tộc nhân.

- Tộc trưởng, ta đến giữ những súc sinh này, các ngươi dẫn theo những người khác đi mau!

Thanh niên tiêm chủy bên cạnh đại hán Hoàng Tu lóe ánh mắt lên, bỗng nhiên thả người bay tới đám quái điểu giữa không trung.

- Tân Lực, mau trở lại, chớ để bị kích động!

Đại hán Hoàng Tu kinh hãi, cả kinh kêu lên.

Nhưng đã trễ rồi, thanh niên đã bay ra đại trận.

Ánh sáng đỏ lưu động quanh thân thanh niên, giống như là hỏa diễm, trong ngọn lửa nổi lên hư ảnh một vị Viên Hầu màu đỏ, hai tay đấm ngực, giơ thẳng lên trời hú dài.

Hư ảnh Viên Hầu màu đỏ nhoáng lên một cái, dung nhập vào thân thể thanh niên.

Hình thể hắn điên cuồng tăng lên kịch liệt, trong nháy mắt biến thành một con Kình Thiên cự viên to cao trăm trượng, trên người mọc một lớp lông màu đỏ mượt mà rất đẹp, hai mắt màu vàng vô cùng chói mắt, hai quả đấm to lớn chủy đả ngực, trong miệng phát ra hú dài cuồn cuộn, thoáng như một loạt Kinh Lôi.

Một cổ uy áp vô cùng cuồng bạo tản khai, khí tức Kình Thiên Xích Viên tản ra bất ngờ tăng mạnh, gần như đạt đến Thần cảnh hậu kỳ.

Kình Thiên Xích Viên há to cái miệng ra, một đạo hỏa diễm rực rỡ từ trong miệng bắn ra, vừa ngưng tụ lại biến thành một trường côn đỏ, linh quang lóng lánh như hỏa diễm.

Con vượn khoát tay, nắm lấy trường côn đỏ, hỏa quang trên người và ánh sáng chói lọi của trường côn đỏ đồng thời căng ra, khí tức tiếp tục phồng lớn lên, dường như yêu ma tuyệt thế hàng lâm.

Kình Thiên Xích Viên đánh một con quái điểu xanh, vèo một tiếng liền đến trước mặt hắn, kéo ra khỏi từng đạo tàn ảnh, tốc độ mau kinh người, hoàn toàn không tương xứng cùng thân hình khổng lồ của nó.

Cánh tay cự viên vừa động, trường côn hóa thành một đạo tàn ảnh, hung hăng đánh xuống.

Phịch một tiếng!

Quái điểu xanh không kịp hét thảm được tiếng nào, liền bị trường côn đánh nát thân thể.

Kình Thiên Xích Viên không mảy may dừng lại, thân hình nhoáng lên lần nữa, đánh tới một con quái điểu xanh khác ở gần đấy.

Đồng thời, kim quang trong mắt đại thịnh, hai chùm tia sáng màu vàng từ bên trong bắn ra, đánh vào hai con quái điểu xanh ở hai hướng.

Ầm!

Hỏa diễm trường côn lần nữa đánh chết quái điểu, hai đạo kim quang cũng bắn trúng chuẩn xác hai quái điểu xanh.

Trên người quái điểu ầm một tiếng, dấy lên hỏa diễm màu vàng, trong mấy hơi thở, hai đầu quái điểu liền không còn hài cốt, biến thành tro bụi.

Kình Thiên Xích Viên đại triển thần uy, tung hoành đám quái điểu xanh tan tác, ngắn ngủi mấy hơi thở, bảy tám con quái điểu xanh liền bỏ mình, quả thật uy thế có một không hai, cho dù Thần cảnh hậu kỳ chưa chắc có thể làm được như vậy.

Trận hình mà quái điểu xanh bay múa xoay quanh, có chút hỗn loạn lên.

Nhưng để làm được những việc trên, Kình Thiên Xích Viên cũng bỏ ra cái giá phải trả không nhỏ, da lông trên người nhiều chỗ bị thương, máu tươi lũ lượt tuôn ra, nhiễm đỏ nửa người.

Linh quang màu vàng trong mắt nó mờ đi rất nhiều, hiển nhiên tiêu hao chân khí rất lớn, tốc độ thân hình rõ ràng chậm lại.

Trong trận pháp giữa khe núi, đại hán Hoàng Tu cắn chặt răng nanh, hai tay nắm chắc thành quyền, tròng trắng mắt hơi mang đỏ.

Dù sao hắn cũng là trưởng bộ tộc, vô cùng quyết định, chợt cắn răng, phất tay tế ra một tiểu Phàm pháp bảo màu trắng, biến thành mảng lớn bạch quang dạng bụi nước tán phát, bao phủ tất cả mọi người.

- Tộc trưởng! Chúng ta thật bỏ qua Tân Lực, một mình chạy trốn?

Cô gái che mặt kia gấp giọng hỏi.

- Hết thảy đều là vì tộc quần!

Đại hán Hoàng Tu khẽ trầm mặc một chút, sau đó trầm giọng nói một câu.

Cô gái che mặt muốn nói cái gì nữa, nhìn từng người từng người Cổ Man tộc trẻ phía sau lưng, trầm mặc lại.

Đại hán Hoàng Tu phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, hà quang chung quanh trận pháp đen trắng đột nhiên sáng ngời, chôn vùi thân hình tất cả mọi người, từ bên ngoài không thấy được tình huống trong hà quang.

- Dát!

Giữa không trung, hai mắt con yêu cầm màu đen Thần cảnh hậu kỳ như điện, nhìn chằm chằm tình huống trong khe núi, mắt thấy cảnh này, mở miệng phát ra một tiếng kêu lạnh như băng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK