Đêm, tiên động phủ.
Một thân ảnh màu xanh đứng giữa không trung bên trên. Người nọ nhìn lên bầu trời rồi bất chợt duỗi tay. Một đạo lam quang lóe lên, Thạch Mục cùng Thiên Âm Xá Nữ đã bị mang đến bên trong động phủ. Trong lúc hoảng hốt, Thạch Mục đang muốn nói chuyện chợt thấy bóng người màu xanh lộ vẻ tựa tiếu phi tiếu liền nhớ ra người này là ai. Thiên Âm Xá Nữ ở bên thấy vậy cả kinh thốt lên:
“Thượng tiên, người mang chúng ta đến đây không biết có chuyện gì dặn dò?”
Bóng người màu xanh không vội trả lời, trước tiên cao thấp đánh giá thiếu nữ trước mặt một lúc, đến khi khuôn mặt của nàng đỏ bừng mới cười khẽ một tiếng rồi nói:
“Không cần lo lắng. Ta cùng với hai ngươi có thể xem là đồng tông. Trường Sinh cô đơn lạnh lẽo, đặc biệt mời hai ngươi đến đây nói chuyện.”
Hai người Thạch Mục nghe vậy mới dần bình tĩnh hơn chút bèn chắp tay đáp lời:
“Chúc mừng tiền bối, tiên phúc vĩnh hưởng.”
Bóng người màu xanh cười đáp:
“Nhìn hai người các ngươi thần tình nở rộ, mặt mày hiện xuân hẳn là gặp được chuyện gì tốt lành? Xấu tốt cũng là đồng tông, ra có chút đồ xem như ra mắt.”
Thiên Âm Xá Nữ thoáng lộ vẻ xấu hổ, đảo mắt liếc nhìn Thạch Mục một cách khinh bỉ rồi nói:
“Tạ thượng tiên, người hãy hỏi hắn có thể tiến giai Tiên Thiên được không!”
Thạch Mục tỏ vẻ bất đắc dĩ, tiến lên phía trước cung kính nói ra:
“Thượng tiên, tuy tốc độ tu luyện của ta khá nhanh nhưng gần đây gặp phải phiền toái, phải đến Man tộc một lần, khiến cho thời cơ tiến giai Tiên Thiên bị trì hoãn.”
“Phiền toái?” Bóng người màu xanh nhướng mày hỏi lại. “Như thế nào? Thạch Mục ngươi thân mang dị huyết, còn có phiền toái gì không giải quyết được hay sao?”
Không đợi Thạch Mục trả lời, Thiên Âm Xá Nữ bên cạnh đã lên tiếng giễu cợt:
“Trong lúc quần nhau với một tiểu tử Man tộc, hắn không cẩn thận dính phải Vạn Kiếp Thi Hồn Chú nên lúc này mới tốn thời gian đến man tộc tìm biện pháp giải trừ. Chờ hắn cầu hôn không biết năm nào tháng nào.”
Thạch Mục tỏ vẻ ủy khuất:
“Ta đây không phải đi Man tộc tìm cách phá giải sao. Sau đó lập tức tiến cấp Tiên Thiên, ta liền…”
Thiên Âm Xá Nữ:
“Ngươi chính là muốn đi tìm Kim Tiểu Thoa càng mau càng tốt, ta sớm đã nhìn ra các ngươi vốn có tư tình!”
Thạch Mục vội la lên:
“Nàng hiểu lầm rồi, ta bị ép buộc!”
Thiên Âm Xá Nữ tỏ vẻ tức giận:
“Ép buộc? Nói vậy thiếu nữ Man tộc kia là ai? Nàng ép buộc ngươi sao? Ngươi cho ta là đồ ngốc đấy hả?”
Thạch Mục nhất thời không cách nào giải thích bèn chắp tay nói với bóng người màu xanh:
“Một lời khó nói hết, làm phiền thượng tiên giúp ta.”
Bóng người kia khẽ híp hai mắt, dù muốn tương trợ nhưng nhất thời không có cách nào hiểu rõ gút mắc giữa Thạch Mục cùng ba cô gái kia, sau một thoáng suy nghĩ bèn lấy ra một vật rồi nói:
“Cầm lấy vật này, nhất định có thể giúp ngươi một tay, coi như đồng tông giúp nhau một lần.”
Thạch Mục đưa tay nhân lấy, đang muốn nói lời cảm ơn đã thấy trời đất quay cuồng, cùng Thiên Âm Xá Nữ về tới Đông Châu!
Sau một lúc quan sát vẫn không nhân ra vật đang cầm là Pháp bảo gì bèn hỏi:
“Đây là thứ gì?”
Thiên Âm Xá Nữ nhăn mặt:
“Đồ ngốc, thứ này chính là nguyệt phiếu. Nhanh đến Qidian tìm gặp Vong Ngữ, nói lão giải quyết tốc độ tiến giai của ngươi, bỏ thói thay đổi thất thường.”
Thạch Mục:
“Ách (⊙o⊙)…”
Tại tiên giới, bóng người màu xanh xoay lại, không ngờ chính là Hàn Lập đã sớm phi thăng!