Thạch Mục trợn mắt há hốc mồm nhìn hết thảy trước mắt. Hắn hiện không cách nào điều khiển thân thể của mình, tình trạng y hệt như lúc tu luyện trong mộng. Nhưng đúng vào lúc này, ở một bên cánh rừng chợt vang lên tiếng "Xoạt xoạt", một cánh tay Khô Lâu chống trên mặt đất chui ra, tiếp đó một cái đầu lâu cũng theo đó hiện ra, hồn hoả màu xanh lập loè trong hai hốc mắt, đúng là Yên La. Giờ phút này nó chỉ còn lại cái đầu lâu với một nửa lồng ngực dính liền cánh tay phải, những bộ phận thân thể khác đã không cánh mà bay. Ánh trăng chiếu rọi lên thân thể tàn phá của nó làm ánh lên bạch quang lóng lánh.
Yên La nhìn Thạch Mục biến thành Bạch Viên, hồn hoả màu xanh nhạt trong hốc mắt nó rung động kịch liệt. Ngay sau đó, một màn quỷ dị xuất hiện!
Yên La chống một tay xuống đất, bắt đầu cố gắng bò về phía Bạch Viên! Chẳng qua là tốc độ không nhanh, bò cả buổi mới được hơn nửa trượng.
Đối với cử động của Yên La, Tam Thủ Hung Mãng cùng màu trắng Cự Viên, thậm chí đến cả Thạch Mục cũng không có chú ý tới. Lúc này thân thể Tam Thủ Hung Mãng liền bay nhào đến, còn cách Cự Viên mấy trượng thì dừng lại. Hai cặp mắt rắn trên hai cái đầu còn lại lộ ra thần sắc kinh nghi kiêng kỵ. Giờ phút này toàn thân Cự Viên màu trắng tản mát ra một cỗ khí tức kinh người, hoàn toàn không thua kém gì Tam Thủ Hung Mãng. Cự Viên chậm rãi quay người lại, cặp mắt khỉ cực lớn như chuông đồng lộ ra hung quang, nhìn chằm chằm Tam Thủ Hung Mãng.
Gào!
Cự Viên màu trắng hai tay đấm mạnh lên lồng ngực, hai chân giẫm một cái làm thân thể cao lớn đột nhiên nhảy vọt lên, bổ nhào về phía con rắn ba đầu. Một cặp cự trảo sắc bén chộp về cái đầu rắn ở chính giữa. Tam Thủ Hung Mãng ngỡ ngàng, dường như không ngờ đến con khỉ bự này nói đánh liền đánh, khiến động tác của nó chậm hơn một nhịp, tuy đã kiệt lực né được trảo đầu tiên nhưng không né được cái thứ hai, đầu rắn ở chính giữa thoáng cái bị cào trúng. Trên cái đầu rắn lập tức bị cào ra ba miệng vết thương sâu hoắm, vảy rắn vốn cứng cáp nay nhao nhao vỡ vụn, máu tươi chảy như xối. Hai cái đầu rắn kinh nộ, đầu rắn phía bên phải dùng thế sét đánh không kịp bưng tai há miệng đớp tới, ngoan tuyệt làm ra phản kích. Cự Viên màu trắng lại không hề e sợ, hai cánh tay khỉ xù lông vừa thô vừa to bay múa, nhấc lên trận trận trảo mang, đáp trả quyết liệt.
Hai con cự thú cấp độ Tiên Thiên hùng hổ lao vào nhau cấu xé, làm xung quanh nổi lên một cỗ cương phong rào rạt. Yên La vừa mới bò tới rìa chiến trường liền đã bị cỗ cương phong này thổi bay đi ra ngoài, lăn lộn vài vòng giữa không trung rồi rớt xuống cách đó hơn mười trượng. Chẳng qua nó vừa rớt xuống đất xong lại lập tức ngóc đầu lên, dùng cánh tay phải chống đẩy mặt đất, tiếp tục kiên trì bò về phía Cự Viên màu trắng. Cự Viên màu trắng thừa dịp hai cái đầu rắn sơ sẩy lúc vặn mình, đột nhiên nhảy dựng lên, song trảo cào vào hư không một cái, hai bộ móng vuốt nhọn hoắt loé lên.
Huyết quang phụt ra!
Tuy Hung Mãng liều mạng trốn tránh nhưng trảo ảnh gần như đã theo sát mà đến, cào mù một con mắt trên cái đầu rắn chính giữa. Tam Thủ Hung Mãng rú lên một tiếng đau đớn, cái đầu rắn phía bên phải lập tức cuồng nộ phản kích, ngoác to miệng, cắn phập lên cánh tay trái xù lông còn chưa kịp rút về của Cự Viên, hung hăng cắn, xé. Một cỗ khí đen từ răng nanh của nó phun ra, xâm nhập vào trong da thịt Cự Viên, chẳng qua chỉ lan tràn ra một mảng nhỏ trên cánh tay trái Cự Viên rồi ngừng lại.
Tam Thủ Hung Mãng cả kinh, kịch độc - đòn sát thủ của nó vậy mà lại vô dụng với Cự Viên! Nhưng dù có như vậy thì nó vẫn không muốn nhả ra, lại cắn càng chặt hơn, muốn xé rách cánh tay trái Cự Viên xuống. Cự Viên màu trắng bị đau, cánh tay phải siết lại thành quyền, điên cuồng đấm lên cái đầu rắn bên phải muốn cho nó nhả ra, thanh âm va chạm "rầm rầm" vang lên, ong hết cả màng nhĩ. Mà cái đầu rắn bên phải thì lì lợm đến cùng, hai mắt rắn biến thành màu đỏ tươi, ngoạm chặt tay trái Cự Viên làm sao cũng không chịu nhả ra. Trong khi đó cái đầu chính giữa đã hồi thần trở lại, con mắt còn lại loé lên hung quang, há mồm phun ra một mảng lớn sương độc tanh hôi, đánh úp về phía mặt Cự Viên. Mà Cự Viên màu trắng thì hồn nhiên không thèm để ý đến, cánh tay phải của nó đột nhiên chộp một phát liền bắt lấy cái đầu rắn bên phải, móng vuốt sắc nhọn đâm thật sâu vào trong thịt rắn. Bạch Viên gầm lên một tiếng giận dữ, hai tay bứt mạnh một cái.
Phốc!
Không ngờ Bạch Viên lại cứng rắn kéo cái đầu rắn bên phải ra, chẳng qua trên tay trái nó cũng để lại hai cái lỗ máu sâu hoắm, da thịt be bét, máu tươi ọc ọc chảy. Lúc này thân hình của Cự Viên màu trắng đang bị bao phủ trong màn sương độc nhưng nó có vẻ vẫn tỉnh bơ, gầm rú một tiếng, ngoác mồm, một ngụm cắn lên cái cổ của đầu rắn bên phải. Răng nhọn cực lớn lại trắng hếu cắm sâu vào da thịt con rắn, nó vậy mà đang ừng ực uống máu rắn. Hai cái đầu của Hung Mãng cùng lúc gào thét lên đau đớn. Thân rắn tráng kiện bỗng nhiên cuộn lại, quấn lên người Cự Viên, mạnh mẽ siết chặt lại, mà cái đầu rắn chính giữa cũng bắt đầu cắn xé điên cuồng thân thể Cự Viên.
Cự Viên không chút nào để ý, màu đỏ máu trong hai mắt càng lúc càng đậm, miệng to nghiến càng thêm chặt. Thạch Mục chứng kiến trước mắt hết thảy, nội tâm rung động không thôi, lại không thể động đậy chút nào. Rừng rậm chung quanh bị cương phong tạo ra khi hai con hung thú điên cuồng quần ẩu nhau huỷ diệt trơ trụi, mười trượng xung quanh gần như bị san thành đất bằng. Yên La mấy lần có ý đồ tiến tới gần nhưng đều bị cuồng phong thổi bay đi. Sau nhiều lần thất bại nó dường như cũng chấp nhận sự thật rằng hiện tại không cách nào đến gần Bạch Viên, đành tạm từ bỏ tiếp cận. Cánh tay phải của nó chống lên đầu lâu, từ xa trông lại Cự Viên màu trắng, hồn hoả trong hốc mắt nhảy lên.
Một tiếng xé rách "Xoẹtt..Rẹt" trầm đục truyền ra!
Cự Viên màu trắng vô cùng hung ác, không ngờ chỉ dựa vào hàm răng đã cắn đứt cái cổ của đầu rắn bên phải. Tiếp đó hai tay nó lại dùng lực, cứng rắn vặn đứt đầu rắn. Đầu rắn như khối cự thạch ầm ầm rơi xuống đất. Lông trắng bên miệng Bạch Viên nhuộm đầy máu rắn đỏ tươi, thân thể trên dưới bị hung mãng cắn xé ra từng cái lỗ hổng, máu tươi đầy người. Thoạt nhìn trông nó như một con hung thú tới từ địa ngục, cực kỳ đáng sợ dữ tợn.
Tam Thủ Hung Mãng đã mất hai đầu, nguyên khí tổn thương nghiêm trọng, huyết vụ bên ngoài thân thể dần mỏng đi một tầng. Đầu rắn ở giữa còn lại cuối cùng bắt đầu lộ ra vẻ sợ hãi, "Vèo" một tiếng thân rắn chợt buông lỏng Cự Viên ra, quay người chạy thục mạng về huyệt động lúc trước. Nhưng nó chỉ chạy được mấy trượng, thân thể đang chạy loạn xạ bỗng chốc phần đuôi rắn bị hai tay Cự Viên giữ chặt. Tam Thủ Hung Mãng kinh hãi, thân rắn vặn vẹo, muốn thoát ra khỏi trói buộc của Cự Viên, đáng tiếc đôi tay to lớn của Cự Viên giống như hai gọng kìm, hung mãng không cách nào giãy thoát nổi. Cự Viên màu trắng rống to một tiếng, vận sức lên hai tay, quơ loạn thân thể khổng lồ của Tam Thủ Hung Mãng, hung hang đập xuống đất.
Phanh!
Tam Thủ Hung Mãng thân thể giống như là roi da trong tay Cự Viên, dập mạnh lên mặt đất, phát ra trầm đục cực lớn. Đầu rắn còn sót lại bị nện lên mặt đất một lúc thì hôn mê. Không đợi nó khôi phục ý thức, Cự Viên điên cuồng vung vẩy hai cánh tay, nhất thân thể Tam Thủ Hung Mãng lên, hung hăng đánh lên mặt đất, có lúc lại hướng chung quanh rừng rậm, vách núi vung mạnh. Thân hình hung mãng nằm trong tay Cự Viên màu trắng trong tay dường như bị múa thành một đám ảo ảnh.
Rầm rầm rầm!
Tiếng va đập vang lên như mưa, trong nháy mắt đã có mấy mươi lần. Mặt đất bị nện ra một đám hố to, phương viên tầm hơn mười trượng xung quanh khu rừng rậm gần như bị san bằng, trên vách núi gần đó cũng dính đầy máu rắn, vảy rắn văng khắp nơi, cảnh tượng huyết tinh vô cùng. Lúc đầu Tam Thủ Hung Mãng còn muốn chống cự, tuy nhiên thân gặp phải trùng kích từ những lần va chạm kịch liệt liên tiếp như vậy chống cự ngày càng yếu đi, đến cuối cùng thân thể như mềm nhũn ra không còn chút khí tức nào.
"Phanh" một tiếng vang thật lớn!
Màu trắng Cự Viên đột nhiên vung mạnh tay, thân thể hung mãng bị hung hăng đập mạnh lên vách đá hơi nghiên gần đó, mảng lớn núi đá bị va chạm chấn động gây ra sạt lỡ, đầu rắn cắm vào bên trong vách núi, nhất thời không rơi xuống. Cự Viên rống to một tiếng, hai tay đột nhiên buông đuôi rắn ra, cả thân thể như cuồng phong bão táp lao đi, trong chớp mắt đã xuất hiện trước vách núi, nắm quyền màu trắng to tướng hung hăng đánh lên đầu rắn đang cắm trên vách núi, đánh cho đầu rắn cắm càng sâu vào vách núi. Cự Viên giống như điên cuồng, hai nắm đấm thay nhau đánh, mỗi một quyền đều đánh vào cái đầu giữa của Tam Thủ Hung Mãng, liên tiếp đánh hai ba mươi quyền mới dừng lại. Vách núi lắc lư kịch liệt, mảng lớn núi đá bị đánh sập, núi đá rơi xuống nện lên người Cự Viên liền bị bắn ra, không tạo thành chút tổn thương với hắn. Lúc này đầu rắn chính giữa của Tam Thủ Hung Mãng gần như bị đánh thành thịt vụn, thân rắn treo trên vách núi đá. Trong mắt Cự Viên màu trắng chợt lóe sáng, nó há to miệng phun ra một mảnh sáng màu bạc, chui vào trong cơ thể hung mãng. Sau một khắc, một quả cầu ánh sáng màu đen bị ánh sáng bạc bao phủ kéo ra, bên trong có thể thấy mờ mờ một con Tam Thủ Hung Mãng thu nhỏ. Quả cầu ánh sáng màu đen liều mạng giãy giụa muốn thoát khỏi giam cầm, đáng tiếc không có bất kỳ tác dụng gì, quả cầu bị Cự Viên há miệng nuốt vào. Cự Viên màu trắng ngước mặt nhìn trời thét lên một tiếng, hai nắm tay hung hăng nện vài cái lên ngực, thần thái trong mắt chợt tiêu tán, thân thể cực lớn giống như một tòa núi lớn ầm ầm ngã về sau.
Thạch Mục như một người đứng quan sát "Chính mình" đánh chết một đầu hung thú Tiên Thiên trung kỳ, trong nội tâm đang hết sức hoảng sợ, thần thức dần mê muội đi, lần nữa lâm vào mê man. Trong cơ thể Cự Viên màu trắng lần nữa vang lên một hồi tiếng dày đặc khớp xương nổ đì đùng, thân thể khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ lại, sau mấy hơi thở hóa lại thành Thạch Mục, quần áo trên người toàn bộ rách nát, nằm trên mặt đất không nhúc nhích Chung quanh khôi phục bình tĩnh, tuy nhiên một mảnh chiến trường có thể xem như bằng chứng cho trận đấu thảm thiết vừa rồi. Vào lúc này, một hồi âm thanh ầm ầm vang lên, một mảnh cành lá trên mặt đất bị vén ra, một bộ xương khô bị tàn phá nhiều chỗ xuất hiện, đúng là Yên La.
Hồn hỏa trong hốc mắt Yên La lập loè, một cánh tay chống lấy thân thể, nhanh chóng bò tới chỗ Thạch Mục. Sau một lát, rốt cục nó đã bò tới bên cạnh Thạch Mục, kinh ngạc nhìn khuôn mặt Thạch Mục, hồn hỏa run run, dường như đang ngẫm nghĩ. Do dự một chút, Yên La chợt nâng cánh tay phải lên, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Thạch Mục rồi lập tức lại thu tay về. Hồn hỏa trong mắt nó hiện ra một tia nghi hoặc, một lát sau, hồn hỏa run run lại khôi phục bộ dáng trước khi đến bên Thạch Mục. Vào thời khắc này, ánh mắt Yên La chợt lóe lên một cái, dường như cảm ứng được cái gì, quay đầu nhìn về một chỗ cách đó không xa, chỗ đó có một cái túi da màu đỏ như máu, đúng là túi đựng Thú Hồn. Yên La nhanh chóng bò tới, nắm lấy túi da, hồn hỏa đột nhiên run rẩy dữ dội, tay phải kéo một sợi dây trên Thú Hồn Túi ra, nó há miệng phát ra lực hút. Từng đoàn từng đoàn quang cầu từ trong Thú Hồn Túi bay ra, một đoàn lại tiếp một đoàn bay vào trong miệng Yên La bị hắn nuốt xuống như trường kình hấp thủy*.
trường kình hấp thủy*: Cá voi uống nước( mỗ thấy để như vậy nghe cho nó hoành tráng)
Theo số lượng lớn thú hồn bị thôn phệ, hồn hỏa trong hốc mắt hắn cũng dần chuyển từ màu xanh nhạt sang xanh đậm, màu sắc càng ngày càng đậm, so sánh với kia trước ngưng thực thêm vài phần. Trọn vẹn mười mấy hơi thở, toàn bộ thú hồn bên trong Thú Hồn Túi đã bị Yên La nuốt mất, lúc này hồn hỏa trong hốc mắt Yên La cũng hoàn toàn chuyển sang màu xanh đậm, mơ hồ còn tản ra ánh sáng xanh lam sáng quắc. Sau một khắc, nó ngửa đầu gào thét, cánh tay phải khẽ động, một mảng lớn xương vỡ từ một thân cây đổ cách đó không xa bay ra, quanh thân hắn có hắc khí lượn lờ, liền nối lên trên người của nó. Trong nháy mắt, Yên La thân hình tàn tạ liền khôi phục như lúc ban đầu, tuy nhiên trên cốt cách xuất hiện rất nhiều đường nứt. Yên La quay đầu liếc nhìn Thạch Mục còn hôn mê, trên người nổi lên ánh sáng đen, lập tức thân thể bao bọc vào trong đó, biến mất vô tung. Túi đựng Thú Hồn trống rỗng tức thì lạch cạch một tiếng rơi xuống bênh cạnh Thạch Mục đang hôn mê bất tỉnh.