Trong mắt đại hán mặt vàng hiện lên vẻ cười gằn, đồ đằng độc hạt trên cánh tay trái lập tức sáng rực lên, tiếp theo đó cả cánh tay trái nhanh chóng kéo dài thành một cái đuôi bọ cạp đỏ thẫm dài hơn trượng, còn cánh tay phải tức thì hóa thành một cái càng bọ cạp thật lớn, toàn thân thì được bao trùm bởi một lớp giáp xác màu đỏ thắm.
Bỗng cánh tay phải của gã nắm lại, cái càng bọ cạp cực lớn kẹp vào không trung, một cơn sóng khí màu đỏ lửa theo đó lan ra, đập vào bóng roi màu đen đang đánh tới.
"Ầm rầm rầm" một hồi tiếng động lớn vang lên.
Một quả cầu ánh sáng gồm hai màu đen đỏ đan xen nhau sinh ra tại nơi va chạm, chân khí cuồng bạo chấn động tản ra tứ phía. Bên trong quang cầu đột nhiên truyền đến tiếng xùy xùy. Chợt một mảng sáng màu đỏ lóe lên, chính là cánh tay trái đã hóa thành đuôi bọ cạp của đại hán mặt vàng quét tới đỉnh đầu Kim Tiểu Trâm, hung hăng đâm xuống.
Kim Tiểu Thoa thấy thế nhưng không thèm để ý, không né không tránh, cổ tay run lên, trường tiên ngăm đen thoáng một phát hóa thành hơn mười đạo ảo ảnh ập tới đại hán mặt vàng.
Đuôi bọ cạp đỏ thẫm phát ra tiếng gió rít, đâm lên người Kim Tiểu Thoa, kết quả quanh thân nàng lưu chuyển ánh sáng vàng, móc câu ở đuôi bò cạp cũng không biết như thế nào lại bị lệch hướng đâm vào không trung. Đại hán mặt vàng giật mình, mắt thấy bóng roi đã đến sát người đành phải dùng càng bọ cạp ở cánh tay phải ngăn cản.
Cùng lúc đó, hai mươi mấy tên dũng sĩ Hậu Thiên Man tộc, đã tiến lên đánh thành một đoàn với đám người Thạch Mục. Tu vi của những dũng sĩ đồ đằng này cũng không kém, phần lớn ở cảnh giới trung, hậu kỳ. Cả bọn sau khi nhao nhao thúc giục trạng thái hóa thú, bên ngoài thân liền sinh ra giáp xác cứng rắn màu đỏ, hai tay hóa thành một đôi càng to lớn, bóng đỏ chớp động, tiếng xé gió vù vù. Mà bọn người Thạch Mục, thân là bốn đệ tử xếp hạng cao nhất cấp Giáp của Hắc Ma Môn, lấy ít đấu nhiều cũng không khó khăn gì mấy.
Thạch Mục không có lấy đoản côn sau lưng ra, hắn khẽ thúc giục pháp lực, Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay bỗng nhiên hóa thành mười ba lưỡi đao ánh sáng màu đỏ, mang theo mây lửa cuồn cuộn, chém tới hai vị dũng sĩ đồ đằng đứng hai bên trái phải. Đao quang chuyển động bên trong hỏa vân, liền chém hai người đối phương thành mấy đoạn, miệng vết thương cực kỳ bằng phẳng, sạm đen, nửa giọt máu tươi cũng không có chảy ra.
Giáp xác màu đỏ gặp Vẫn Thiết Hắc Đao lại như tờ giấy mỏng manh!
Bên kia, Mạc Ninh, Bạch Thủy Tú, Tiền Hùng, ba người một đối một cũng đã giết được một tên Man tộc.
Bóng roi trong tay Kim Tiểu Thoa trùng trùng điệp điệp, như một tấm lưới lớn màu đen, bao phủ đại hán mặt vàng vào bên trong. Đại hán mặt vàng cũng không cam chịu yếu thế, hai tay một càng một móc câu, có công có thủ, có thể dài có thể ngắn, vận chuyển chân khí, đấu với Kim Tiểu Thoa không phân trên dưới.
Nhưng vào lúc này, dị biến phát sinh!
Sau lưng Kim Tiểu Thoa có bóng đỏ nhoáng lên, hóa ra là con Hạt Vĩ Thú khổng lồ kia chẳng biết từ lúc nào đã lặn xuống rồi nhào tới sau lưng, khói độc màu xanh lá trong miệng cuồn cuộn như muốn phụt ra ngoài, đồng thời móc câu độc ờ phần đuôi cũng dùng một góc độ cực kỳ xảo trá, từ phía dưới đâm tới Kim Tiểu Thoa. Lúc này, sắc mặt đại hán mặt vàng lại càng dữ tợn hơn, tốc độ đánh của gã bỗng nhiên tăng nhanh, để cho Kim Tiểu Thoa cả kinh, căn bản không thể tránh né!
Ngay tại thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, một bóng đen thật dài từ bên cạnh bay tới, đập cái bụp lên đầu Hạt Vĩ Thú. Một cỗ man lực tràn trề trực tiếp đánh bay con bọ cạp ra xa, một đống trắng đỏ bầy nhầy vươn vãi giữa không trung.
Hạt Vĩ Thú thình lình bị một đòn này đánh cho vỡ óc chết tại chỗ!
Nóng đen này chính là sợi Lưu Tinh Chuỳ loại nhỏ mà Thạch Mục một mực thắt ở bên hông.
Kim Tiểu Thoa trải qua một trận sợ bóng sợ gió, chân mày lá liễu dựng ngược lên, tay trái khẽ run, một tia sáng đen bay ra, vừa lóe lên đã đến trước mặt đai hán mặt vàng. Đồng tử đại hán mặt vàng co rụt lại, từ cái càng lớn bên tay phải bắn ra một tấm phù lục da thú màu đỏ, hỏa quang lóe lên, quanh thân lập tức xuất hiện một tầng hào quang màu đỏ, một mực bảo hộ hắn bên trong đó. Sau một khắc, tia sáng đen nổ tung, biến thành một đám mây đen lớn hơn một trượng, trong mây đen có tiếng nổ vang đì đùng, một tia chớp màu trắng to bằng ngón tay bắn ra, đánh lên trên màn hào quang màu đỏ, chỗ bị đánh trúng rung rung lắc lư không thôi.
Đại hán mặt vàng biến sắc, trong lúc đang muốn làm ra hành động khác thì trong mây đen bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ vang liên tiếp, một đạo tiếp một đạo tia chớp màu trắng liên tiếp rơi xuống, đánh cho màn hào quang màu đỏ lập loè bất định, ảm đạm vô quang, màn hào quang này mắt thấy đã sắp tắt!
Đại hán mặt vàng rút cuộc lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn lại lấy ra một cái phù lục da thú màu đen khác, còn chưa kịp sử dụng, trường tiên màu đen đã giống như ma quỷ, đánh lên màn hào quang màu đỏ.
"Ầm" một tiếng trầm đục vang lên!
Màn hào quang màu đỏ ầm ầm tán loạn, ngay sau đó một tia sét trực tiếp đánh xuống đầu đại hán mặt vàng, đầu lâu hắn như dưa hấu vỡ, nổ tứ tung, sau đó thi thể không đầu quơ quơ vài cái rồi ngã xuống.
Cùng lúc đó, đám dũng sĩ đồ đằng ác chiến với bọn Thạch Mục cũng đã chết gần nửa, mắt thấy đại hán mặt vàng vừa chết, trên mặt cả đám nhao nhao lộ ra vẻ hoảng sợ, liền bỏ chạy tứ tán. Mọi người tự nhiên sẽ không để cho những người này như nguyện, chỉ mất thời gian một nén nhang, những Hậu Thiên Man tộc này đã bị làm thịt không còn.
"Kim sư thúc, chúng ta giết hết những Man nhân này, có khi nào lại khơi mào tranh chấp giữa hai tộc Nhân Man không?" Bạch Thủy Tú đứng ở bên cạnh đống lửa, nhìn đầy đất đều là thi thể, hỏi.
Trên mặt Mạc Ninh cùng Tiền Hùng cũng xuất hiện vài phần bất an, chỉ có Thạch Mục sờ sờ lên cằm, mặt lộ vẻ do dự, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Hừ, việc này vốn chính là bọn hắn ra tay trước, không trách được chúng ta hạ thủ không lưu tình! Dù có làm ầm ĩ lên, cứ để cho mấy lão già của liên minh đau đầu đi, dù sao chúng ta chiếm lý, chúng ta chỉ cần quản tốt chính mình là được rồi." Kim Tiểu Trâm hừ lạnh một tiếng, tỉnh như sáo nói.
"Chúng ta có khả năng đã bị người theo dõi. Theo ta thấy, lộ tuyến tiếp theo tốt nhất là nên đổi lại một chút cho chắc." Nhưng vào lúc này, thanh âm Thạch Mục bỗng nhiên vang lên.
Lời vừa nói ra, đám người Mạc Ninh nhao nhao cả kinh, ánh mắt cùng chuyển hướng Thạch Mục. Kim Tiểu Thoa đồng dạng cũng chuyển đôi mắt đẹp nhìn về phía Thạch Mục, giống như đang chờ hắn giải thích tiếp.
"Nếu ta đoán không nhầm thì những người này là tộc nhân của bộ lạc Xích Hạt, Hung Man. Bộ lạc này tuy không phải là một trong tám đại bộ lạc của Man tộc nhưng cũng là một chi nhánh của Xích Vĩ bộ. Đám Hung Man từ trước đến giờ đều rất căm thù bảy phái Nhân tộc chúng ta. Tuy đã có minh ước ước thúc không cho bọn chúng xâm nhập lãnh thổ ba nước nhưng hôm nay chúng ta thân ở Man hoang, bọn chúng chắc gì sẽ giữ lời." Sắc mặt Thạch Mục ngưng trọng nói ra.
"Vậy theo ý kiến của ngươi, tiếp theo chúng ta nên đi từ đâu thì mới thoả đáng?" Kim Tiểu Thoa hỏi.
"Chúng ta tiến về phía trước, đi theo hướng Tây Bắc khoảng trên dưới nửa tháng thì sẽ đến một chỗ gọi là sơn mạch Hắc Thạch. Sau đó xuôi theo sơn mạch này, một đường đi về phía Tây. Tuy rằng phải đi đường vòng xa một chút nhưng sơn mạch Hắc Thạch tiếp giáp với địa phận Bình Man, bình thường Hung Man sẽ không tới gần, an toàn rất nhiều." Thạch Mục suy nghĩ một chút, rồi nói như vậy.
"Vậy cứ quyết định như thế, đi thôi." Kim Tiểu Thoa không chút nghĩ ngợi nói thẳng.
Ba người Mạc Ninh nghe vậy nhìn nhau một cái, hiển nhiên cũng không biết sơn mạch Hắc Thạch là chỗ nào, nhưng nếu Kim Tiểu Thoa đã đồng ý, bọn họ tự nhiên sẽ không nhiều lời. Ánh mắt Thạch Mục khẽ nhúc nhích, hắn lựa chọn con đường này, thứ nhất đúng là vì trốn tránh sự quấy rầy của Hung Man, dù sao hắn cũng đã kết cừu oán không nhỏ với bốn bộ Hung Man, nhất là bộ lạc Liệt Xà. Thứ hai, thì là vì ở phía Tây Bắc Hoang Nguyên Man tộc, sơn mạch Hắc Thạch là một sơn mạch cực lớn, nối ngang hai bờ Đông Tây, chỗ đó cũng có không ít các núi lửa đã tắt, Linh khí thuộc tính Hoả tương đối dồi dào. Những ngày này, mỗi khi rạng sáng, ở thời điểm ánh sáng mặt trời mới lên, hắn liền tu luyện Hấp Nhật Thức, buổi tối tuỳ theo tình huống mà tu luyện Xích Viên Hỏa Kinh hay Thôn Nguyệt Thức. Khí phôi trong cơ thể dần vững chắc, đạt đến trạng thái bão hòa, tùy thời có thể đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên. Hắn đang tìm một chỗ nào mà giống như Hắc Viêm Cốc ở trong môn.
Trong thời gian tiếp theo, đoàn người một đường chạy về hướng Tây Bắc, đúng là không gặp lại đám Hung Man hay bầy Hung thú tập kích gì nữa.
Nửa tháng sau, bọn hắn tiến nhập vào một mảnh sơn mạch màu đen cực lớn. Đập vào trong mắt, bất kể là núi đá hay đất đai đều là một màu đen thùi. Nơi đây cũng rất hoang vu, không hề có thảm thực vật, y hệt như những địa phương khác trong Hoang Nguyên Man tộc. Hơn nữa, bên trong sơn mạch, khắp các nơi đều có dấu vết bị đào móc qua.
"Hắc hắc, nơi đây chính là sơn mạch Hắc Thạch? Quả nhiên tên sao thì bộ dáng vậy." Tiền Hùng nhìn thoáng qua chung quanh, ngữ điệu mang theo châm chọc nói.
"Chớ nói nhảm, đi vào nhanh một chút đi." Kim Tiểu Thoa trừng Tiền Hùng một cái, nói.
Tiền Hùng nghe vậy, cái cổ to mập rụt rụt lại, mấy người lập tức cũng không dám ừ hử thêm gì nữa, tranh thủ thời gian tiến vào sơn mạch. Kỳ thật trong Hoang Nguyên Man tộc, địa thế đa phần là nhấp nhô, ngựa bình thường vốn không có bao nhiêu tác dụng. Nay đã tiến vào sơn mạch, ngựa càng trơ nên vô dụng, bọn họ đành phải bỏ ngựa, xuống đi bộ.
"Đừng nhìn chỗ này hoang vu liền chủ quan, sơn mạch Hắc Thạch có vài lần bị tao ngộ thiên tai, làm nơi đây sản sinh ra rất nhiều Hung thú độc trùng." Thạch Mục vừa đi, vừa ở một bên nhắc nhở.
Ba người Mạc Ninh nghe vậy liền khẽ rùng mình, chăm chú cẩn thận nhìn về phía chung quanh. Thạch Mục cũng không để đám Hung thú độc trùng này trong lòng, trên người hắn có khí tức của Tam Thủ Hung Mãng, đám độc trùng tránh còn không kịp chứ nói gì đến nhào lên. Anh Vũ Thải Nhi thì ngược lại, trên cả chặng đường nó luôn không hào hứng, nhưng khi tiến vào sơn mạch rồi thì tinh thần lại trở nên sáng láng. Không ngừng bay lên đậu xuống ở phụ cận chung quanh, có khi còn chộp một ít độc trùng, chơi đến phấn khởi.
"Con Anh Vũ kia của ngươi đúng là có chút đặc biệt, rất ít Linh sủng có thể có linh trí đạt đến trình độ này." Kim Tiểu Thoa nhìn xem Thải Nhi đang bay tới bay lui ở phụ cận, nói với Thạch Mục.
"Lại để cho Kim sư thúc chê cười rồi, nó chẳng qua chỉ là một con chim om sòm thôi. Nếu không phải nó có chút năng lực dò xét, ta cũng không dẫn nó theo làm gì." Thạch Mục khẽ cười nói.
Kết quả một giây sau, sắc mặt hắn liền đột nhiên biến đổi.
Kể từ khi tiến vào sơn mạch, hắn liền thúc giục khả năng cùng chung thị giác với Anh Vũ. Thông qua con mắt của Anh Vũ, hắn thấy bầu trời phía xa bỗng ẩn ẩn xuất hiện một mảng mây đen, đang lướt nhanh về phía bên này.
"Làm sao vậy?" Kim Tiểu Thoa chú ý tới thần sắc của Thạch Mục, hỏi.
"Có bão cát, mau tìm một chỗ sơn động tránh gió trốn đi!" Thạch Mục lớn tiếng nói.
Đám người Kim Tiểu Thoa nghe vậy, biến sắc. Cũng may, khắp nơi trong sơn mạch Hắc Thạch đều có sơn động. Đoàn người rất nhanh tìm được một sơn động tránh gió gần đó, chui vào. Anh Vũ Thải Nhi tự nhiên cũng được Thạch Mục gọi về.
Thế tới của bão cát thật nhanh, đoàn người mới núp đi không bao lâu thì bão cát đã hung hãn rít gào đổ ập tới. Trong lúc nhất thời, cát bụi dấy lên bốn phía, che kín bầu trời, khung cảnh bên ngoài như hoàng hôn đến, trở nên lờ mờ không thấy rõ. Gió lốc cuốn theo vô số hòn đá, đập lên vách núi, phát ra từng tiếng nổ vang như sấm đánh. Dưới uy thế của trời đất, dù là núi đá cực lớn cũng phải run lên từng đợt.