Nhìn thấy cảnh Hắc Bạch luân chuyển qua lại, đôi mắt Thạch Mục sáng lên, trong lòng chợt thấy sáng tỏ những nghi hoặc lúc trước.
"Tay phải nắm giữ Âm mà tay trái điều khiển Dương, Âm Dương Nhị Khí từ xung đột trở thành bão hòa."
Mấu chốt của Cửu Chuyển Huyền Công Đệ Tam Chuyển là Âm Dương điều hòa, thông hiểu đạo lí.
Điều này không phải là lực lượng Chí Âm Chí Dương đạt trạng thái cân bằng tĩnh mà hắn vẫn nghĩ, nên đây chính là nguyên nhân làm cho hắn thất bại nhiều lần.
Lực lượng Chí Âm Chí Dương giao hội nơi đan điền khí phủ, không có cách nào ép buộc chúng phải dung hợp lẫn nhau được. Nhưng nếu thuận theo tự nhiên, dẫn dắt hai lực lượng thẩm thấu, giao hòa, chuyển hóa lẫn nhau, đạt tới một loại động thái cân bằng vi diệu thì mới là đạo lý chân chính.
Một khiếu thông tức thì trăm khiếu thông, nỗi lo lắng không thể dung hợp lực lượng Chí Âm Chí Dương khi trước lập tức biến mất sạch.
Lúc này, chỉ thấy hai đầu Cẩm Ngư đen trắng trên đỉnh đầu Thạch Mục đang chậm rãi xoay tròn.
Thạch Mục nhắm hai mắt, tay trái trên tay phải, tạo thành hai luồng hào quang đen trắng, một trước một sau rượt đuổi theo ba trăm sáu lăm huyệt khiếu trong cơ thể.
Khi hai đầu Cẩm Ngư bơi hết một vòng, hào quang đen trắng trên người Thạch Mục lại thay đổi một lần, cuối cùng về tới đan điền, tạo thành một màn sương mù hai màu thấm vào bên trong.
Tiếp đó, hai đầu Cẩm Ngư tiếp tục chuyển động, hào quang đen trắng từ hai tay hắn lại chạy ra, men theo các huyệt khiếu trong cơ thể.
Mà nương theo hai cỗ lực lượng Chí Âm Chí Dương luân chuyển, Thạch Mục càng cảm giác được bản thân cường đại hơn, cảm giác nóng bỏng và lạnh buốt nơi hai tay cũng mãnh liệt hơn.
Thạch Mục hơi thả lỏng, hai đầu Cẩm Ngư kia cũng bơi chậm hơn. Thấy thế, Thạch Mục giật mình, vội vàng tập trung chú ý, ngưng thần chia tách lực lượng Âm Dương, để cho hai đầu Cẩm Ngư dẫn dắt chạy như cũ.
...
Thời gian trôi mau, chớp mắt đã qua ba năm.
Trong phủ đệ của Thạch Mục, mấy tên mặc quần áo và trang sức quản sự đang vây một nam tử trung niên mập mạp đội mũ đen vào giữa, thần sắc tràn đầy vẻ bất an.
"Tề đại quản sự, Phủ chủ đã ba năm chưa từng lộ diện, nay ngay cả Thải gia cũng không biết tung tích, đầy tớ đều có chút bất an. Vậy không biết ngài có biết Phủ chủ đi đâu không?" Một gã quản sự hỏi.
Tề Phong hơi mất tự nhiên kéo kéo cãi mũ trên đỉnh đầu, bất mãn nói:
"Đương nhiên là Phủ chủ đại nhân đang bế quan tu luyện. Trước giờ chuyện này không phải chưa từng xảy ra, có cái gì đáng ngạc nhiên ư?"
"Trước kia Thải gia còn tại, thỉnh thoảng ngài còn truyền đạt lại lời của Phủ chủ, nhưng giờ Thải gia không có ở đây, mọi người lại là người mới, khó tránh khỏi..." Tên quản sự kia còn chưa nói hết đã bị Tề Phong khoát tay cắt ngang.
"Vài ngày trước Phủ chủ đã truyền tin hỏi ta về việc thu hoạch tại Linh Địa đấy. Các ngươi chỉ cần làm tốt chuyện của bản thân thôi, bằng không chờ khi Phủ chủ trở về, xem các ngươi trả lời như thế nào!" Tề Phong cao giọng, vẻ giận dữ trách.
"Phủ chủ đã truyền tin trở lại? Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, chúng ta đều yên tâm." Mấy tên quản sự kia vui mừng nói.
Đợi mọi người đi rồi, sắc mặt Tề Phong lập tức trầm xuống, lo lắng nhìn về phía xa.
...
"Bành!"
Tại tầng hai của Thánh Địa, trong một sơn cốc vắng vẻ, trung tâm của một thác nước lớn chợt bắn ra một luồng nước lớn.
"Vèo" một tiếng!
Một thân ảnh to lớn bay ra, mang theo hai đạo hỏa dực, dừng lại giữa không trung, chính là Thạch Mục.
Hắn mặc một thân trường bào xanh, giơ hai tay lên, mặt mũi tràn đầy vẻ vui mừng.
Chỉ thấy nơi bàn tay trái kéo tới cánh tay đều tản ra hào quang trắng xóa, giống như tinh thạch long lanh mỹ lệ, còn tay phải lại tản ra hào quang đen kịt, giống như huyền thiết cứng rắn khó có thể phá vỡ. Hai tay hắn nắm thành quyền chạm vào nhau, tức thì truyền ra những tiếng Ầm ầm. Mà trên hai cánh tay là một loại đường vân phức tạp, giống như hai đầu Chương Ngư đang bơi lội. Tay trái của hắn là đường vân màu đen, tay phải là đường vân trắng, giống như trong ta có ngươi, trong ngươi có ta của đạo Âm Dương vậy.
Bế quan ba năm, cuối cùng Cửu Chuyển Huyền Công tầng thứ ba của Thạch Mục đã đạt tiểu thành.
Lúc này, nơi đan điền của hắn đang tràn đầy chân khí, chúng đang chậm rãi lưu động theo một quy luật nào đó.
Thạch Mục chỉ khẽ động, đường vân phức tạp nơi hai tay đã sáng lên, tia sáng đen trắng lập tức lan lên hai vai rồi rời đi.
"Bá" một tiếng!
Hỏa Dực đỏ thẫm sau lưng dần bị luồng sáng hai màu trắng đen bao phủ, cánh trái dần biến thành màu trắng muốt, cánh phải lại nhuộm màu đen kịt, bên trên còn tản ra sương khói mờ mịt.
Thạch Mục chợt xoay người lại, hai cánh bỗng vung lên.
Một tiếng "Hây dô" vang lên.
Giữa không trung liền hiện ra mấy đạo tàn ảnh, trong nháy mắt, thân ảnh của hắn đã xuất hiện cách đó mấy dặm.
Thạch Mục đứng trên không trung, quay đầu lại nhìn vị trí vừa rồi của bản thân, thì chỉ thấy thác nước khi nãy chỉ còn một điểm nhỏ, trong lòng thấy vô cùng vui vẻ.
Tốc độ này của hắn đã nhanh hơn trước kia khi chỉ dung nhập một luồng Chí Dương Chi Lực rất nhiều, đây chắc đã gần so với Thuấn di, xem ra hiện giờ dưới cấp Thánh Giai khó có thể có người đuổi kịp hắn.
Có điều khi xưa hắn còn có thể dùng Xích Diễm Lực để che giấu Huyền Công Nhất Chuyển Chí Dương Chi Lực, lại thêm việc công pháp Chí Dương kia chỉ là một môn Huyền Công nên cũng không bại lộ việc tu luyện Huyền Công của mình. Nhưng hiện giờ, sau khi Âm Dương dung hợp tạo thành Hắc Bạch Hỏa Dực thì hắn không thể che đậy lực lượng Chí Âm Chí Dương được nữa.
Nhưng dù thế thì việc có thêm một thủ đoạn bảo vệ tính mạng vẫn luôn là việc tốt.
Nghĩ tới đây, hắn khẽ động, hai cánh sau lưng lập tức run lên, lao nhanh về vùng đất trống bao la phía trước.
Ước chừng một phút đồng hồ sau, tốc độ của Thạch Mục giảm đi, hỏa dực sau lưng lại chuyển sang màu đỏ thẫm, thân hình cũng dần hạ xuống.
Không ngờ Hắc Bạch Hỏa Dực này tốc độ nhanh nhưng lại hao tổn chân khí đến vậy, với chân khí hiện giờ của Thạch Mục chỉ đủ dùng đến đây mà thôi.
Hắn dừng lại trên một ngọn núi không người, khoanh chân ngồi xuống, bố trí qua loa rồi lấy một viên Cực Phẩm Linh Thạch ra hấp thu.
Hắn nhắm mắt điều tức một chút, vẻ mệt mỏi dần tản đi, tới khi tinh thần thoải mái mới dừng lại.
Thạch Mục khẽ điểm mũi chân, cả người liền bay lên không trung, đạp lên một đám mây. Tiếp đó đôi mắt hắn sáng lên, hai tay nắm lại, hai đạo quang mang đen trắng bắn ra, tạo thành một luồng khi đen trắng luân chuyển trong lòng bàn tay.
Thạch Mục nắm chặt tay, bóp chặt luồng khí kia, tiếp đó bước tới một bước, hai tay vung lên, màn sương mù liền bay ra.
Chỉ thấy sương mù vừa thoát khỏi khống chế của hắn liền xoay tít, hóa thành một quả cầu khói đen rắng, đập mạnh xuống đỉnh núi.
Thạch Mục nhìn theo quả cầu kia, thân hình hơi run, suýt nữa đã rơi xuống.
Chỉ một cú đánh, hắn liền cảm giác chân khí trong cơ thể cạn kiệt, toàn bộ đều bị chuyển hóa thành lực lượng Âm Dương, hào quang nơi hai tay mất đi, hiện ra một đôi tay trắng nõn như cũ.
Đúng lúc này, nơi đan điền của Thạch Mục chợt xuất hiện một dòng khí hỗn độn, chúng tản ra, ngấm vào tứ chi bách hải, làm cảm giác mệt mỏi của hắn bớt đi nhiều.
Tiếp đó hắn vội vàng lấy ra hai viên đan dược khôi phục, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm quả cầu kia.
Chỉ thấy quả cầu hai màu kia bay trong không trung không tạo ra chút tiếng động nào, thậm chí ngay cả một tia chân khí cũng không có, thoạt nhìn tựa như một quả cầu bay hơi nhanh chứ không mang chút sát thương nào.
Thạch Mục hiểu rõ, đó là do bên trong lực lượng Chí Âm Chí Dương đã đạt trạng thái cân bằng nên không chút nào bị lộ ra.
Hắn nhìn vào ngọn núi phía xa, trong lòng khẽ động.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn.
Quả cầu đập vào ngọn núi, tạo ra một tiếng nổ lớn, vô số cây cối loạn thạch bay ra, cả ngọn núi chấn động kịch liệt.
Mà nơi quả cầu rơi xuống, bụi mù tràn ngập, tạo thành một vòng xoáy hỗn độn xoay tít, những cây cối và đất đá rơi vào trong lập tức bị nghiền thành bột phấn.
Ngay sau đó, trên ngọn núi không ngừng truyền ra những tiếng ầm ầm, từng mảng đất đá lớn sụt xuống, dần chìm vào trong vòng xoáy khổng lồ ấy.
Không chỉ như thế, những tảng đá lớn xung quanh cũng như bị một hấp lực nào đó, dần bay về hướng chính giữa vòng xoáy.
Lúc này, màn sương mù kia dường như biến thành một đầu Cự thú đang giương miệng nuốt đất đá xung quanh vào.
Khắp nơi xung quanh đều bị cát bụi bao phủ, thoạt nhìn tựa như tận thế.
Một lát sau, khi ngay cả những cát bụi kia cũng bị vòng xoáy hút vào, không gian mới dần trở lại yên tĩnh.
Thạch Mục nhìn cảnh tượng trước mắt, kinh ngạc tới không khép miệng lại được, một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Nơi đây vốn dĩ có một tòa núi khổng lồ, vậy mà giờ này không còn thấy gì nữa. Mà vị trí lúc đầu chỉ còn lại một lỗ hổng cực lớn sâu hơn một trượng.
Hắn chợt cảm thấy may mắn, may mà mình đi tới đây mới thử uy lực của Âm Dương Hỗn Độn, nếu không động tĩnh lớn như thế thật khó để không có người biết được.
Mà dù có như thế, hắn cũng không dám ở lâu, vội vung đôi Hỏa Dực lên, lao nhanh trở về.
Một lát sau, hắn mới trở về động quật sau thác nước mà lúc trước vẫn bế quan, khoanh chân ngồi xuống, vội lấy Linh Thạch ra khôi phục chân khí trong cơ thể.
Gần nửa ngày sau, hắn mới khoan thai mở mắt, chân khí trong cơ thể cuối cùng cũng khôi phục. Nhưng hắn cũng chưa đứng lên, mà tiếp tục vận chuyển Xích Viên Hỏa Kinh, trên người lập tức tản ra những luồng ánh sáng đỏ rực. Luồng sáng này cũng không chói mắt mà chỉ ôn hòa mượt mà, làm người ta có cảm giác thoải mái.
Mà nói tiếp, trong ba năm này, ngoài việc nghiên cứu Cửu Chuyển Huyền Công Đệ Tam Chuyển, hắn cũng không gián đoạn tu luyện Xích Viên Hỏa Kinh, thế nên hiện giờ hắn đã lĩnh ngộ gần hết công pháp tầng mười hai, nâng tu vi bản thân lên gần mức Địa Giai đỉnh phong.
Thạch Mục âm thầm gật đầu, tốc độ tu luyện như thế này vẫn làm hắn thấy hài lòng.