"Ồ, không nghĩ tới Thạch đại ca ngươi..." Sau khi hai người ngồi xuống, Chung Tú mới chú ý tới khí tức biến hoá trên người Thạch Mục, không khỏi nhẹ ồ lên một tiếng.
"Lần này vào Man Hoang một đường đi về phía Tây, trên đường đi xác thực gặp một ít kỳ ngộ khiến ta may mắn ngưng tụ được Khí Phủ. Lại nói, xem ra lần này Chung cô nương bế quan cũng có chút thuận lợi." Thạch Mục cười nói.
"Cái này còn phải cảm ơn Thanh Minh Quả mà Thạch đại ca đưa cho ta đó. Phải rồi, tại sao Thạch đại ca lại đến thành Thiên Ngu vậy? Theo ta được biết, Hắc Ma Môn là chi nhánh của Thiên Ma Tông ở Đại Tần Quốc. Tuy thực lực của Thạch đại ca cường đại nhưng cũng không cách nào tham gia Đại hội Thăng Tiên mà?" Chung Tú gật gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi.
"Ta đến để tìm người." Thạch Mục do dự một chút, nói.
Nét mặt tươi cười của Chung Tú hơi hơi ngưng lại, nàng là một cô gái cực kỳ thông minh.
"Ừ nhỉ, hôm nay Thạch đại ca đã đạt được mong muốn. Lần này tới là để tìm Tây Môn Tuyết của Thiên Âm Tông sao?" Nàng hỏi.
Thạch Mục chần chừ một chút, nhẹ gật đầu.
"Tuy ta và Tây Môn Tuyết sư tỷ không phải đồng môn, nhưng nhắc tới cũng thật khéo, đại khái khoảng bảy tám ngày trước, ta đã từng nhìn thấy nàng một lần." Chung Tú hít một hơi thật dài, nhìn thẳng vào mắt Thạch Mục, nói.
"Thật sao?! Nàng hiện tại ở nơi nào?" Thạch Mục cả kinh, vùng đứng lên, hai tay không tự chủ được cầm chặt lấy hai tay Chung Tú, hỏi.
Hai tay bị nắm lấy khiến gò má Chung Tú nổi lên hai rặng mây đỏ. Nhưng nàng không để ý chút nào, chỉ im lặng nhìn Thạch Mục.
"Thật có lỗi, ta có chút kích động." Thạch Mục bỗng nhiên bừng tỉnh, vội vàng buông tay Chung Tú ra.
"Không có việc gì." Chung Tú cúi đầu, thì thào nói một câu.
"Ta cũng chỉ gặp Tây Môn Tuyết sư tỷ một lần vào ngày hôm đó thôi. Nàng khác với ta, dường như rất được người trong Thông Thiên Tiên Giáo coi trọng. Hiện đã được đón vào trong phân giáo của Thông Thiên Tiên Giáo tại thành Thiên Ngu bế quan rồi. Nghe nói Đại hội lần này, cơ hội nàng được lựa chọn là rất lớn." Hơi dừng một chút, nàng lại tiếp tục nói.
Thạch Mục nghe như vậy, thần sắc trở nên có chút ảm đạm. Tuy mới vào thành Thiên Ngu chưa được vài ngày, nhưng Thạch Mục cũng hiểu rõ ít nhiều một vài tình huống nơi đây. Thành Thiên Ngu mặc dù là Đô thành của Vương triều Lục Sơn nhưng tổng đàn của Thông Thiên Tiên Giáo cũng không nằm ở chỗ này. Tại đây chỉ có một phân giáo, và Đại điển Thăng Tiên đúng là được tổ chức tại phân giáo này. Theo ngày cử hành Đại điển càng lúc càng đến gần, rất nhiều đại nhân vật trong Tiên Giáo, bao gồm cả Giáo chủ cũng đã tới trong thành. Người có thể được triệu tập đến phân giáo bế quan, đều là người được Tiên Giáo coi trọng.
Tây Môn Tuyết thiên tư trác tuyệt, chỉ sợ chính như Chung Tú nói. Thạch Mục lắc đầu, thần sắc lại trở nên càng kiên định. Vô luận như thế nào, trước khi Đại hội Thăng Tiên diễn ra, hắn phải đi gặp Tây Môn Tuyết một lần mới được. Nếu hôm nay đã biết nàng ấy ở đâu rồi thì mọi việc sẽ dễ xử lý hơn nhiều.
"Chung cô nương, đa tạ ngươi đã báo cho ta biết." Thạch Mục nói.
"Chẳng lẽ Thạch đại ca đang muốn đi phân giáo trong thành tìm Tây Môn Tuyết sao? Xin thứ cho ta nói thẳng, chỉ sợ là không được." Chung Tú lắc đầu, nói.
"Vì cái gì?" Thạch Mục hỏi.
"Ba ngày sau là ngày tổ chức Đại hội Nghênh Tiên, từ nay cho đến đó phân giáo đề phòng rất sâm nghiêm, người ngoài cơ bản không cách nào tới gần. Thạch đại ca muốn gặp Tây Môn Tuyết sư tỷ, e rằng phải chờ qua Đại hội Nghênh Tiên mới có cơ hội." Chung Tú nói.
"Đại hội Nghênh Tiên?" Thạch Mục khẽ giật mình.
"Thạch đại ca chưa nghe nói gì sao? Ba ngày sau, Thông Thiên Tiên Giáo sẽ có hai vị Tiên Nhân đã phi thăng đến Tiên Giới hàng lâm. Thông Thiên Tiên Giáo vì nghênh đón hai vị Tiên Nhân, mới cố ý cử hành Đại hội Nghênh Tiên này." Chung Tú nói.
"Tiên Nhân hàng lâm!" Thạch Mục nghe vậy thì kinh hãi.
Lời đồn về Tiên Giới luôn luôn hư vô mờ mịt. Tuy nghe nói đệ tử ưu tú được tuyển ra từ kỳ Đại hội Thăng Tiên trước đều đã phi thăng lên Tiên Giới, nhưng cũng chẳng có ai là chứng kiến tận mắt cả. Lại không nghĩ tới, lần này có thể gặp gỡ Tiên Nhân hạ phàm.
"Xem bộ dạng Thạch đại ca có vẻ cũng hứng thú với Đại hội Nghênh Tiên này? Không bằng cùng đi xem một chút với ta nhé? Nghe nói qua nhiều năm như vậy đây vẫn là lần đầu tiên có Tiên Nhân hàng lâm xuống đó. Quan lại quyền quý trong thành tuy cũng nhận được một phần thiếp mời, có thể đến tham gia Đại hội nhưng chỉ được đứng ngoài quan sát thôi. Hơn nữa còn phải giao nộp một lượng Linh Thạch xa xỉ mới được cho vào. Mà đệ tử tham gia Đại hội Thăng Tiên lần này có thể tiến vào nội trường để quan sát." Chung Tú mời nói.
"Tốt, vậy phiền toái Chung cô nương rồi." Thạch Mục suy nghĩ một chút, đáp ứng nói.
Chung Tú nghe vậy, tự nhiên cười một tiếng, nhan sắc mỹ lệ vô song như hoa bách hợp nở rộ, khiến trái tim Thạch Mục không tự chủ được nhảy mạnh lên một cái.
"Đúng rồi, đa tạ ngươi đã phái người đưa Vẫn Thiết tới cho ta." Thạch Mục ho nhẹ, vội vàng dời đi chủ đề.
"Ta cũng là ngẫu nhiên được đến tông môn cho một khối kim loại kỳ dị như vậy, giữ lại cũng không biết dùng vào gì. Lại nhớ tới ngày đó huynh tới thăm ta, thanh Hắc Đao của huynh hình như cũng có chất liệu giống vậy nên mới phái người đưa qua. Huynh thích là tốt rồi." Lông mi thật dài của Chung Tú khẽ chớp, nói.
Thạch Mục nghe đến đó, trong lòng có chút cảm động. Đôi mắt Chung Tú long lanh ngấn nước, nhìn qua Thạch Mục. Trái tim họ Thạch lại đập mạnh, có chút trốn tránh ánh mắt nàng. Vào thời khắc này, một tràng tiếng vỗ cánh "Phạch phạch" truyền đến. Thải Nhi từ một căn phòng sát bên phòng khách bay ra, đậu xuống bên trên một cái giá gỗ nhỏ cách hai người không xa. Không biết nó đã đột nhập vào buồng trong từ khi nào, Thạch Mục và Chung Tú đều không có chú ý tới.
"Thải Nhi, ngươi chạy vào phòng của Chung cô nương làm cái gì?" Thạch Mục xoay chuyển ánh mắt, khiển trách.
Vừa rồi lúc vào cửa hắn có thấy thoáng qua bài trí trong căn phòng đó, hẳn là phòng ngủ của Chung Tú.
"Ta đi tìm chút gì để ăn. Từ khi đi theo ngươi, ta lúc nào cũng bữa no bữa đói, chưa bao giờ được ăn qua một bữa nào thật ngon cả. Vừa rồi tại tửu lâu thật vất vả có được dĩa quả hạch, kết quả còn chưa ăn được mấy miếng, đã bị ngươi kéo đi rồi." Thải Nhi dùng một loại ánh mắt hết sức tội nghiệp lên án Thạch Mục, nói.
"Đây là Linh sủng của Thạch đại ca sao? Có thể mở miệng nói chuyện à, thật sự là lanh lợi đáng yêu." Chung Tú nhìn thấy Thải Nhi, khóe miệng lộ ra vui vẻ, nói.
"Vị tỷ tỷ này cũng hệt như bước ra từ trong tranh vậy, thật xinh đẹp!" Thải Nhi xoay xoay chân, quay người về phía Chung Tú, có chút nịnh nọt nói.
"Tiểu Anh Vũ, ngươi là gọi Thải Nhi à? Vừa vặn, ta có chút quả tươi đấy. Để ta lấy cho ngươi nếm thử." Đôi má Chung Tú hơi đỏ lên, đứng dậy, nhẹ nhàng đi vào buồng trong. Không lâu sau, nàng cầm một cái bao nhỏ đi ra.
Nàng từ trong bao nhặt ra mấy viên quả hạch màu đỏ, đặt lên mặt bàn. Thải Nhi thấy thế mắt liền sáng lên, lập tức vỗ cánh nhào đi qua, ngậm một quả trong mồm, cắn vỡ, nuốt cái ực.
"Ăn ngon!" Hai mắt Thải Nhi tỏa ánh sáng, gục đầu mổ lia lịa, lớn tiếng tán thưởng.
"Con chim ngu xuẩn này đã nói nhiều lại còn tham ăn, để cho Chung cô nương chê cười rồi." Thạch Mục có chút bất đắc dĩ cười cười, nói.
"Nào có, Thạch đại ca quá lo lắng rồi, con Tiểu Anh Vũ này rất đáng yêu." Chung Tú cười nói.
Thạch Mục đang muốn nói cái gì nữa, khoé mắt bỗng liếc đến một màn, sắc mặt chợt biến đổi. Thải Nhi vài ngụm đã ăn xong những quả màu đỏ kia, liền bắt đầu lục tìm cái bao nhỏ của Chung Tú, từ trong đó khẽ lăn ra một viên Linh Thạch hạ phẩm màu đỏ. Nó nhìn nhìn Linh Thạch, chợt há miệng, nuốt cái ực.
"Thải Nhi, ngươi đang ăn cái gì đấy?" Thạch Mục chú ý tới cử động của Thải Nhi, nhưng đã muộn, Linh Thạch đã bị nó nuốt xuống.
Chung Tú cũng chú ý tới một màn này, vẻ mặt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc. Linh sủng ăn Linh Thạch? Nàng thế nhưng chưa từng nghe nói qua. Thải Nhi phẩy phẩy hai cánh, trên người chợt dâng lên một vầng sáng đỏ, sau một lát ánh sáng mới tắt đi, trên người nó liền nhiều ra một dúm lông màu đỏ không dễ thấy.
"Ăn no rồi... Ợ!" Nó đánh nấc cụt một cái, vui sướng kêu một tiếng, sau đó bay đến trên bờ vai Thạch Mục ngồi chồm hổm xuống.
"Thải Nhi, ngươi..." Kinh hãi trong mắt Thạch Mục thu đi, hỏi nó.
"Chẳng qua là ăn hết một viên Linh Thạch thôi mà, có cái gì ngạc nhiên đâu." Thải Nhi tùy ý nói.
Đuôi lông mày Thạch Mục khẽ nhướng lên, nhớ tới khi còn ở trong huyệt động dưới mặt đất sơn mạch Hắc Thạch, Thải Nhi cũng nuốt qua vài con cá do Hỏa Nguyên Tinh biến thành. Dường như khi đó nó cũng không có việc gì, trong lòng thoáng buông lỏng. Hắn nhìn Thải Nhi một cái, con Anh Vũ om sòm này, xem ra cũng có không ít bí mật giấu hắn đây.
"Chung cô nương, con Anh Vũ ngốc này tham ăn vô cùng, xin hãy tha lỗi." Thạch Mục từ bên trong Trần Miểu Giới lấy ra một viên Linh Thạch hạ phẩm thuộc tính Hoả, đặt ở trên mặt bàn.
"Thạch đại ca khách khí." Chung Tú khoát khoát tay, ánh mắt nhìn Thải Nhi pha thêm vài phần hứng thú.
"Chung cô nương, hôm nay ta liền cáo từ trước, ba ngày sau ta sẽ đến tìm ngươi." Thạch Mục đứng lên, cáo từ nói.
Trong mắt Chung Tú hiện lên một tia không nỡ, nhưng vẫn đứng dậy tiễn Thạch Mục ra ngoài.
"Đúng rồi, Thạch đại ca hiện đang ở nơi nào? Nếu ta thăm dò được chút gì về Tây Môn Tuyết sư tỷ, ta có thể tới báo cho ngươi biết." Chung Tú nghĩ tới điều gì bèn hỏi.
Ánh mắt Thạch Mục khẽ động, nói vị trí khách sạn mình đang ở cho Chung Tú.
"Tỷ tỷ xinh đẹp yên tâm đi, ba ngày sau ta sẽ nhìn chằm chằm vào Thạch Đầu, nhắc hắn tới." Thải Nhi kêu lên.
"Lắm mồm." Thạch Mục gõ đầu Anh Vũ, lên tiếng chào Chung Tú rồi quay người rời đi.
Dõi theo thân ảnh Thạch Mục mãi cho đến khi hắn biến mất tại phía xa, Chung Tú mới đóng đại môn lại, về tới trong phòng, trên mặt lộ ra vài phần nhảy nhót. Đột nhiên, ánh mắt nàng chuyển đến trên bàn, lập tức bước nhanh tới, cầm lấy viên Linh Thạch hạ phẩm thuộc tính Hỏa mà vừa nãy Thạch Mục đưa trả, sau khi vuốt ve vài cái mới nắm lại bằng cả hai tay, áp vào trong ngực, nhắm hai mắt lại.
"Sư tôn, đệ tử có khả năng phải phụ mong đợi của người rồi! Nhưng lần Đại hội này, Tú Nhi tất nhiên sẽ cố gắng lấy được một cái thứ tự tốt, giành một phần ban thưởng tốt cho sư môn." Sau một lúc lâu, nàng mới lẩm bẩm nói.
Sáng sớm ba ngày hôm sau, Thạch Mục liền đi ra khỏi khách sạn đang ở, đi đến dịch quán chỗ Chung Tú. Dòng người trên đường phố rõ ràng ít đi rất nhiều. Tin tức về Đại hội Nghênh Tiên là nửa công khai, mấy ngày nay đã sớm lan truyền khắp thành Thiên Ngu. Hầu như tất cả mọi người đều muốn thấy phong thái của Tiên Nhân trong truyền thuyết, nên kết thành tốp năm tốp ba nhao nhao đổ hết về phân giáo Thông Thiên Tiên Giáo ở thành Tây.
"Thạch Đầu, ngươi đi nhanh một chút, đến lúc đó mới có vị trí tốt." Thải Nhi hối nói.
"Ngươi cũng cảm thấy hứng thú với Tiên Nhân?" Thạch Mục vẫn không nhanh không chậm đi tới.
Hiện tại trong lòng hắn tràn đầy sự tình về Tây Môn Tuyết, đối với cái Đại hội Nghênh Tiên này cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi.