Mục lục
Huyền Giới Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"A! A!"

Hai tiếng kêu thảm thiết hầu như truyền ra cùng một lúc, hai tên đệ tử Minh Nguyệt Giáo có thực lực hơi yếu bị bóng kiếm đánh trúng, ngã vào trong vũng máu.

Thực lực hai người khác mạnh mẽ hơn, nhao nhao thúc giục Pháp Khí Phù Lục trong tay ngăn cản lại, bất chấp thương thế bỏ chạy về phía xa.

Vụt vụt!

Hai đạo tiễn quang màu đen chợt lóe lên, lần này cả hai không tránh được, thân thể bị Thứu Vĩ Tiễn xỏ xuyên qua, đóng đinh trên mặt đất, vùng vẫy một lát, đã không còn thở.

Ba người Man tộc kinh hãi nhìn Thạch Mục, nãy giờ hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, vậy mà đã có năm tên giáo đồ Minh Nguyệt Giáo có thực lực không kém bị hắn đánh chết trong nháy mắt, đến trở tay cũng không kịp.

Thạch Mục với thần sắc hờ hững, cho bọn hắn một loại cảm giác cao thâm mạt trắc.

"Đa tạ các hạ giúp đỡ, chúng ta cảm ơn vô cùng." Hai trung niên Man tộc giờ phút này đã giải trừ biến thân đồ đằng, xoa tay lên ngực, thi lễ với Thạch Mục một cái.

"Mấy vị không cần phải khách khí, chỉ là tiện tay mà thôi." Thạch Mục nói ra.

Bên kia, thiếu nữ áo lục giãy giụa cố gắng đứng lên, chẳng qua nàng vốn bị trúng một mũi châm âm độc của thanh niên cao gầy Minh Nguyệt Giáo, giờ phút này khó mà có thể nhúc nhích được.

"Thiếu chủ, ngươi cảm thấy thế nào?"

Hai gã trung niên Man tộc cả kinh, vội vàng đến bên cạnh nàng.

Thạch Mục liếc nhìn thiếu nữ áo lục, lập tức thả ra thần thức quét qua thi thể thanh niên cao gầy, ánh mắt rơi vào trên tay trái của gã, trên đó đeo một cái Giới Chỉ màu xám.

Thạch Mục tháo Giới Chỉ ra, thăm dò thần thức vào trong, sau một lát vung tay lên, từ trong đó lấy một cái bình ngọc màu trắng ra, mở nắp bình ngửi sơ qua, gật đầu nhẹ, đi ra phía trước, đưa cái chai cho thiếu nữ áo lục, nói:

"Đây chắc là đan dược giải độc, ngươi ăn vào đi."

"Đa tạ công tử!" Thiếu nữ áo lục nhẹ giọng đa tạ một câu, dùng cánh tay suy yếu vô lực miễn cưỡng cầm lấy bình ngọc, lấy ra một viên đan dược ăn vào.

Thạch Mục đi đến bên cạnh bốn thi thể đệ tử Minh Nguyệt Giáo khác, lột sạch tài vật trên người họ, đồng thời thu hai mũi Thứu Vĩ Tiễn về.

Điều làm cho hắn tương đối giật mình chính là, năm tên đệ tử Minh Nguyệt Giáo, mỗi người đều có một chiếc nhẫn trữ vật. Chẳng qua không gian bên trong cũng không lớn, chỉ chừng hơn một trượng. Nhưng trong đó lại có rất nhiều Linh Thạch, mỗi người đều có trên dưới hai ba vạn. Các loại Linh thảo, khoáng thạch khác cũng có một chút.

"Tài nguyên trên Đại lục Tây Hạ không ngờ lại phong phú đến như vậy!" Trong lòng Thạch Mục âm thầm sợ hãi thán phục.

Thiếu nữ áo lục giờ phút này đã đứng lên, âm độc trong cơ thể xem ra đã giải được gần hết.

"Đa tạ công tử cứu giúp, nếu không hậu quả ba chúng ta ra sao khó lòng tưởng tượng nổi." Thiếu nữ áo lục thi lễ với Thạch Mục một cái.

"Việc nhỏ mà thôi." Thạch Mục tùy ý nói một câu, ánh mắt tức thì nhìn về bốn phía chung quanh.

Chung quanh đây mọc đầy cây ăn qủa màu đỏ, trong đó có không ít cây đã kết ra trái màu đỏ tản mát hào quang mê người.

"Công tử muốn hái một ít Hỏa Nguyên Đào Quả sao?" Thiếu nữ áo lục nhìn cử động của Thạch Mục, đôi mắt đẹp chớp lên, hỏi.

"Đúng vậy, loại quả này có trợ giúp cho việc tu luyện của ta. Chẳng qua vừa rồi nghe các ngươi nói chuyện với những tên Minh Nguyệt Giáo kia thì những cây ăn quả này tựa hồ là vật của bộ tộc các ngươi?" Thạch Mục hỏi.

"Không sao, công tử mới rồi đã cứu chúng ta, tùy tiện hái một ít đi. Những Hỏa Nguyên Đào Quả này là Linh quả thuộc tính Dương, đối với người tu luyện công pháp thuộc tính Dương thì nó đúng là là Linh dược thượng hạng, có thể tăng Chân khí trong cơ thể trên diện rộng." Thiếu nữ áo lục nói.

Giờ phút này sắc mặt hai trung niên nam tử phía sau nàng biến hóa, vừa muốn mở miệng, lại bị thiếu nữ áo lục đưa tay ngăn cản.

"Thì ra là thế, như vậy xin đa tạ." Thạch Mục khẽ nở nụ cười, nhanh chóng chạy đến bên cạnh một thân cây lớn, hái lấy Hỏa Nguyên Đào Quả mọc trên đó.

Hắn hái liền một lèo bốn năm mươi trái, một mảng cây ăn quả gần đó cũng bị hắn hái sạch sẽ, lúc này mới chịu dừng tay lại.

Hai trung niên Man tộc nhìn xem nhánh cây trụi lủi, vẻ mặt phiền muộn. Trên mặt thiếu nữ áo lục lại luôn giữ vẻ mỉm cười.

"Bao nhiêu đây là đủ rồi sao?" Thiếu nữ áo lục hỏi.

"Ta đã hái được không ít, đủ cho ta dùng trong một thời gian." Thạch Mục cười nói.

Thiếu nữ áo lục đưa mắt nhìn Thạch Mục, đôi má ửng đỏ, bộ dạng muốn nói lại thôi.

"Xin hỏi đại danh của vị công tử này? Chúng ta chính là tộc nhân của Cự Mộc bộ lạc ở phụ cận." Trung niên tóc xám nhìn thấy thần sắc của thiếu nữ áo lục, tiến lên trước một bước, hỏi.

"Tại hạ Mục Thạch, đến từ Liệt Xà Bộ, ngẫu nhiên đi qua nơi đây thôi." Thạch Mục nói qua, quần áo trước ngực hơi hơi hé ra, lộ ra một góc đồ đằng trên ngực.

"Liệt Xà Bộ!" Trên mặt hai trung niên Man tộc cả kinh, liếc nhau một cái.

Thạch Mục đem thần sắc của hai người để vào trong mắt, những ý niệm trong nội tâm bắt đầu chuyển động.

"Nguyên lai là Mục công tử, tiểu nữ Lục Đường, chính là con gái của tộc trưởng bộ lạc Cự Mộc ." Thiếu nữ áo lục ngược lại không lộ ra thần sắc gì khác thường, nói ra.

"Mục công tử nếu không phải vội vã lên đường, không ngại đến tiểu tộc ngồi một lát, để cho tiểu nữ làm tròn trách nhiệm của chủ nhân vùng đất này." Thần sắc thiếu nữ có chút ngượng ngùng tỏ lời mời.

"Thiếu chủ, Liệt Xà Bộ là hung man, mời hắn đi vào trong tộc, chỉ sợ..." Trung niên tóc xám Man tộc sắc mặt thay đổi thoáng một phát, nhẹ nhàng nói.

"Không sao, việc này ta sẽ nói rõ với phụ thân đại nhân." Thiếu nữ nói ra.

Tuy hai người nói chuyện nhỏ giọng, nhưng không thoát khỏi lỗ tai của Thạch Mục.

"Nếu Lục Đường thiếu chủ đã có lời mời, tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh." Ý niệm trong đầu hắn chuyển động, nói.

Vô luận như thế nào, đây là một cơ hội tốt để tìm hiểu tình huống của Tây Hạ Đại Lục, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua.

"Mục công tử, mời." ánh mắt thiếu nữ áo lục lộ ra vẻ vui mừng, dẫn đầu đi ra ngoài cốc.

Thạch Mục cất bước đi theo.

Một đoàn người rất nhanh đi ra khỏi cốc, chứng kiến thi thể của thụ nhân, sắc mặt ba người thiếu nữ áo lục cả kinh.

"La Toa Thụ Yêu!"

Lục Đường nhìn thoáng qua Thạch Mục, hỏi:

"Mục công tử, La Toa Thụ Yêu này là ngươi giết hay sao?"

"Đúng vậy." Thạch Mục không phủ nhận.

Thiếu nữ áo lục chậm rãi gật đầu, đôi mi thanh tú nhíu lại, cùng hai người khác liếc mắt nhìn lẫn nhau.

"Làm sao vậy, chẳng lẽ giết Thụ Yêu này, sẽ có phiền toái gì?" Thạch Mục hỏi.

"Cũng không phải, chẳng qua những La Toa Thụ Yêu này luôn luôn sinh hoạt tại trong sơn mạch Đông Hách, không nghĩ tới nó lại xuất hiện ở chỗ này, có chút kỳ quái." Thiếu nữ áo lục vội vàng nói.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, trong lòng tuy rất muốn biết thêm về La Toa Thụ Yêu nhưng giờ phút này cảm thấy bất tiện đặt câu hỏi.

Bốn người tiếp tục đi về phía trước. Sau nửa canh giờ, một nhóm bốn người tới trước một thôn xóm xây dựa lưng vào núi.

Hầu hết kiến trúc trong thôn xóm đều xây dựng bằng gỗ, nhưng cũng không có chút cảm giác cũ nát nào, ngược lại có loại hàm súc thú vị đặc thù.

Vị trí ở giữa thôn xóm có một gốc cây cổ thụ khổng lồ, to hơn cây cối chung quanh rất nhiều. Nó mơ hồ tản mát ra quang mang màu lục.

Bên ngoài thôn xóm có một vòng tường vây bằng gỗ, phía trên có tuần tra trông coi.

Từ bên ngoài nhìn vào, bộ lạc này cũng không lớn, tối đa chỉ có chừng hơn ngàn người.

Bốn người vừa tới cửa ra vào bộ lạc, đã gặp được mấy người trước mặt, cầm đầu chính là một nam tử trung niên thân hình cao lớn uy nghiêm, sắc mặt nghiêm nghị.

Đuôi lông mày Thạch Mục nhảy lên, người trung niên Man tộc này có khí tức thật khổng lồ, đúng là một cường giả địa giai sơ kỳ, những kẻ bên cạnh gã cũng đều có tu vi Tiên Thiên.

Hắn âm thầm cảm thán, nhìn bộ dạng của Cự Mộc bộ lạc chỉ là một tiểu bộ lạc mà thôi. Nhưng kể cả có như vậy, nơi đây cũng có cấp Địa giai. Xem ra Linh khí của Đại lục Tây Hạ nồng đậm, có ích lợi không nhỏ với sự tu luyện của võ giả.

Người trung niên uy nghiêm nhìn bốn người, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó ánh mắt rất nhanh nhìn về phía Thạch Mục, người xa lạ trong bốn người.

Thạch Mục trong lòng rùng mình, bất quá khí tức không loạn chút nào.

Ánh mắt trung niên nhân uy nghiêm lộ ra một tia kinh ngạc.

"Phụ thân đại nhân." Thiếu nữ áo lục chứng kiến trung niên nhân uy nghiêm liền chạy chậm tới nghênh đón.

"Tộc trưởng!" Hai trung niên Man tộc bên cạnh vội vàng thi lễ một cái.

"Cho các ngươi đi dò xét lãnh địa, vì sao muộn như vậy mới về tới?" Trung niên nhân nhìn thiếu nữ áo lục, thần sắc uy nghiêm nhu hòa vài phần, ngữ khí hơi có vẻ trách cứ mà hỏi.

"Phụ thân, thời điểm chúng ta đi dò xét lãnh địa, gặp người của Minh Nguyệt Giáo tập kích, thiếu chút nữa chết trên tay bọn hắn." Thiếu nữ áo lục kể lại đơn giản việc mình bị người của Minh Nguyệt Giáo vây công.

"Khốn nạn! Những tên Minh Nguyệt Giáo kia thật không ngờ kiêu ngạo đến như vậy!" Sau khi nghe xong, trung niên nhân liền giận dữ.

Mấy người Cự Mộc tộc bên cạnh cũng lộ ra thần sắc phẫn nộ.

"Vốn nhi nữ đã không cách nào may mắn thoát khỏi, là vị Mục công tử của Liệt Xà Bộ này đã cứu chúng ta, giết chết năm tên đệ tử Minh Nguyệt Giáo." Thiếu nữ áo lục chỉ ngón tay về phía Thạch Mục.

Ánh mắt Trung niên Man tộc khi nghe được ba người thiếu nữ là do Thạch Mục cứu thì trở nên ôn hòa, bất quá nghe được ba chữ "Liệt Xà Bộ" , thần sắc lập tức lại trầm xuống.

Thần sắc của mấy người bên cạnh hắn nhìn về phía Thạch Mục, cũng xuất hiện thêm vài phần đề phòng.

"Tại hạ Mục Thạch, bái kiến Cự Mộc tộc trưởng." Thạch Mục chắp tay nói.

"Nguyên lai là Mục công tử, đa tạ các hạ cứu được ba người tiểu nữ." Dù miệng nói cảm ơn nhưng thần sắc của trung niên nhân lại không có chút ôn hòa vui vẻ nào, ngược lại tỏ ra kiêng kị cùng đề phòng hơn nữa.

"Mọi người vốn thuộc đồng tộc, tiện tay mà thôi." Thạch Mục nói ra.

"Liệt Xà Bộ là đại tộc thô bạo hung ác, không biết Mục công tử đến cái địa phương nhỏ bé vắng vẻ này của chúng ta có phải… " Trung niên nhân uy nghiêm hỏi.

"Tại hạ trên đường du lịch đến tận đây, bởi vì bị mất phương hướng, đi bậy đi bạ thế nào lại đi tới nơi này." Thạch Mục nói ra.

"A, nguyên lai là du lịch đến tận đây."

Ánh mắt trung niên nhân uy nghiêm lộ ra một tia tiếu ý, thần sắc rõ ràng hiện lên hai chữ không tin, sau khi dừng lại một chút, tiếp tục nói:

"Tuy Mục công tử đã cứu được ba người tiểu nữ nhưng tộc Cự Mộc ta lại lệ thuộc vào Bình Man. Thật sự không thích hợp cho người Hung Man như các hạ đến làm khách trong tộc, kính xin các hạ thông cảm."

Sắc mặt Thạch Mục khẽ biến, trong lòng lại là khẽ thở dài.

Vốn còn định nhân cơ hội này tìm hiểu thoáng qua một ít tin tức của Tây Hạ Đại Lục, hiện tại xem ra là không được rồi.

"Nếu như thế, tại hạ xin phép cáo từ." Hắn gật nhẹ đầu với thiếu nữ áo lục, quay người rời đi.

"Phụ thân, Mục công tử đã cứu con một mạng, chẳng lẽ tộc Cự Mộc chúng ta lại đối đãi với ân nhân cứu mạng như thế này sao?" Thiếu nữ nhìn Thạch Mục đi xa, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc lo lắng, dậm chân nói.

"Đây là tộc quy! Không đến lượt ngươi tới chất vấn! Ngươi biết rõ người nọ là Hung Man, còn đưa hắn về trong tộc, việc này đã xúc phạm giới luật của Cự Mộc nhất tộc, ta phạt ngươi đi tông miếu quỳ kinh một đêm, coi như là khiển trách." Trung niên nhân uy nghiêm hừ một tiếng, phất tay áo đi vào trong bộ lạc.

Trên mặt thiếu nữ áo lục lộ ra thần sắc tức giận, quay đầu nhìn về phía phương hướng Thạch Mục bỏ đi, chỉ thấy chỗ đó đã không còn bóng người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK