"Thạch huynh, ngươi thấy thế nào?" Công chúa Hỏa Vũ thấy Thạch Mục còn chần chờ liền hỏi, có chút ẩn ý nàng đã động tâm với kế hoạch này.
"Công chúa điện hạ quyết định là được, tại hạ sẽ không có ý kiến gì." Thạch Mục gật đầu nói.
Hắn vốn muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ lại phương hướng đi tới băng động cũng vô tình trùng với hướng đi đến hang ổ của Đa Thủ Hung Mãng trên bản đồ, nếu đi tới băng động rồi đến hang rắn cũng không tính là đường vòng, vậy cũng nên đi cùng bọn Ma Lãng qua đó.
Dù sao bản thân cũng đang ở khu vực trung bộ, có hai cường giả Hậu Thiên Đại viên mãn dẫn đường, trước làm quen hoàn cảnh một chút, so với chính mình tự hành động rõ ràng ổn hơn không ít. Nếu có thể thuận tiện đạt được một phần Thanh Minh Quả tự nhiên là rất tốt.
"Vậy chúng ta đi cùng hai vị." Hỏa Vũ công chúa lạnh nhạt nói.
"Tốt, việc này không nên chậm trễ, chúng ta lên đường ngay đi!" Ma Lãng mắt thấy hai người đồng ý vui vẻ nói.
Thời gian sau đó, bốn người làm chút chuẩn bị, rồi theo địa đồ da thú trong tay Kim Hoảng hướng phía Tuyết Phong mà đi.
Thạch Mục có chút ngoài dự đoán, địa hình khu vực trung bộ thường xuyên thay đổi, còn trống trải bao la, trên đường đi trừ một ít hung thú cấp Hậu Thiên qua lại, cũng không có gặp phải hung thú cấp Tiên Thiên ngăn trở. Theo lời nói của Ma Lãng, đây là vì hung thú cấp Tiên Thiên dù ở cấm địa trung tâm cũng thuộc về tồn tại đỉnh cao, số lượng cũng không nhiều lắm, mỗi con lại có khu vực hoạt động riêng, cả bọn chỉ cần tận lục không đi trêu chọc chúng là được. Về phần một ít hung thú cấp Hậu Thiên, trước sự hợp sức của bốn người, mặc dù không thể tránh đi cũng không sợ gì hung thú cấp bậc này.
Gần nửa ngày sau, bên dưới một ngọn núi.
Thạch Mục nhìn qua cửa động lớn chừng một trượng ở trước mặt, sắc mặt hết sức bình tĩnh. Nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một tia thận trọng. Bên trong huyệt động tối đen không biết sâu bao nhiêu, dù bên ngoài trời nắng chang chang nhưng chỗ cửa động vẫn có thể cảm nhận được từng đợt khí lạnh.
"Chính là chỗ này, chúng ta vào thôi." Ma Lãng nói một tiếng, liền không chút do dự đi vào, Kim Hoảng không nói gì theo sát phía sau.
Thạch Mục cùng Hỏa Vũ công chúa thấy vậy, liếc mắt nhìn nhau, cũng bước theo vào trong huyệt động. Vừa tiến vào trong động, sắc mặt Thạch Mục liền biến hóa. Nếu như nói vừa rồi ở bên ngoài chỉ cảm nhận thấy từng đợt khí lạnh. Hiện tại tức thì như tiến vào một cái hầm băng, khí lạnh rét buốt thấu xương từ chung quanh ập lại nhóm người Thạch Mục, nhanh chóng chui vào cơ thể từng người.
Thạch Mục rùng mình một cái, vận chuyển chân khí trong cơ thể chống lại giá lạnh. Sau một khắc, một luồng năng lượng âm hàn từ đan điền họ Thạch lập tức lưu chuyển toàn thân khiến hàn khí bên ngoài xâm nhập vào cơ thể lập tức bị ngăn trở giúp thân thể không còn một chút cảm giác lạnh giá. Thạch Mục khẽ giật mình, sau đó lập tức hiểu được. Đây hẳn là thành quả thu được khi tích tụ lực lượng âm hàn trong lúc tu luyện Thoát Thai Quyết. Âm thầm buông lỏng, hắn đưa mắt dò xét bốn phía, phát hiện bên trên vách đá chung quanh kết một tầng băng dày đặc. Dưới ánh sáng của bó đuốc chiếu lên vách băng, một mảng ánh sáng long lanh óng ánh phản xạ ra ngoài hướng vách băng khác chiếu qua, rồi từ các vách băng đó lại phản xạ ra mảng ánh sáng khác. Theo sự hướng dẫn của hai người Ma Lãng, mọi người đi trong huyệt động quanh quẹo một hồi, rốt cục một phút đồng hồ sau, cả bọn đi tới một không gian cực lớn giống như là cung điện Thủy Tinh .
Toàn bộ không gian này lớn khoảng mấy trăm trượng. Hoàn toàn tầng tầng băng tinh tạo thành, khắp nơi rơi tán hằng hà các khối băng đủ loại hình dạng. Trong không gian, bên trong bao bọc của mấy khối băng cực lớn, có một cây ăn quả màu bạc cao mấy trượng lộ ra thập phần bắt mắt, cạnh bên cây ăn quả là một cái hàn đàm diện tích hai ba trượng, lúc này bên trên đã bao trùm tầng băng mỏng. Bên trên cây ăn quả màu bạc, một mảnh lá cây cũng không có, chỉ là bên trên cành cây trụi lủi kia, treo lủng lẳng năm quả màu xanh lớn cỡ nắm tay, có ánh sáng lấp lóe, xem ra không phải là vật bình thường.
Thạch Mục nhìn chằm chằm vào thứ trái cây màu xanh này, trong lòng không khỏi chấn động. Bất quá khi ánh mắt hắn rơi vào hàn đàm tĩnh lặng phía trước cây ăn quả, hai mắt không khỏi híp lại. Lúc này, Hỏa Vũ công chúa và ba người không hẹn mà cùng dừng bước. Nhìn qua cây ăn quả màu bạc kia, ánh mắt Ma Lãng và Kim Hoảng không chút e dè lộ ra ánh mắt nồng nhiệt, Hỏa Vũ công chúa coi như rụt rè, bất quá cũng không che dấu ý muốn hái lấy thứ quả kia.
"Chúng ta trước hãy quan sát một chút đã."
Ma Lãng thu lại ánh mắt, nhỏ giọng nói một câu, liền lấy đại phủ màu xanh từ phía sau lưng xuống, trên mặt tràn đầy vẻ cảnh giác đi lên phía trước. Ma Lãng tuy cao lớn, nhưng lại có thể di chuyển một cách nhẹ nhàng hết sức thần kỳ, mỗi lúc đi vài bước, sẽ dừng lại dò xét khắp nơi một lần, sau khi xác nhận không có gì khác thường, mới tiếp tục đi phía trước. Cả không gian hoàn toàn yên tĩnh, nếu như không phải hai người Ma Lãng từng xác nhận nơi này có một con Hậu Thiên Đại viên mãn Băng Tinh Hạt bảo vệ Linh Thụ, Thạch Mục còn muốn hoài nghi tại đây có hay không có hung thú. Một lát sau, vị trí của Ma Lãng bây giờ đã cách hàn đàm chưa tới ba mươi trượng. Y trốn ở sau một khối băng nham* cực lớn, đánh giá khắp nơi một hồi, cuối cùng ánh mắt rơi vào bên trên hàn đàm, sau khi suy nghĩ một chút, trịnh trọng khoát tay, hướng phía sau lưng làm một cái dấu tay kì quái.
( băng nham: đá băng, kiểu như băng lâu năm tích tụ thành cục đá ấy)
Ba người Thạch Mục thấy vậy, lúc này mới hướng phía Ma Lãng rón ra rón rén đi tới. Ba người cũng ngừng lại phía sau băng nham mà Ma Lãng đang nấp, đều từ trong người lấy ra một cái lệnh kỳ* tam giác làm từ da thú màu đen.
( lệnh kỳ: vật dùng để bày trận, bên trên có khắc phù văn. hình dáng thì là một mảnh vải, da thú,... hình tam giác cân cạnh đáy của tam giác cân đó sẽ gắn vào một cán ngắn làm bằng gổ hoặc kim loại,...
Trung tâm lệnh kỳ co vẽ một con nhện màu trắng rất sống động, thoạt nhìn hết sức dữ tợn và đáng sợ.
"Băng Tinh Hạt có lẽ đang bên trong hàn đàm, ta sẽ dụ con bò cạp này ra, đến lúc đó các ngươi toàn lực vây khốn nó, sau khi ta hái được Thanh Minh Quả, thì lập tức rút lui theo đường cũ." Ma Lãng nhẹ giọng phân phó nói.
Ba người Thạch Mục nghe vậy, khẽ gật đầu rồi hướng hàn đàm đi đến một cái yên lặng cố hết sức không gây ra tiếng động, phân biệt trốn ở sau ba khối băng nham, mơ hồ hình thành thế vây kín đối với hàn đàm. Tiếp theo ba người cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu tươi lên trên lệnh kỳ* trong tay, con nhện trắng cùng vu văn trên lệnh kỳ lập tức biến thành đỏ như máu, phảng phất như sống lại, chậm rãi nhúc nhích.
( Nguyên văn là thú kỳ, nhưng bên trên đã gọi là lệnh kỳ rồi nên ghi lệnh kỳ cho đồng bộ)
--Phun máu lên con nhện màu trắng xong nói nó biến thành đỏ như máu :))
Cả ba vận chuyển Chân khí, trong miệng Huyết sắc Tri Chu* trên mặt cờ đột nhiên phun ra vô số tơ nhện trong suốt, tụ tập bên trên hàn đàm, hình thành một tấm lưới lớn trong suốt. Sau đó ánh sáng lóe lên, tấm lưới theo đó lăng không biến mất không thấy đâu nữa.
(Tri chu: nhện)
Ma Lãng thấy vậy khẽ gật đầu, bên ngoài cơ thể dâng lên ánh sáng màu xanh, thân hình lóe lên một cái, phóng tới vị trí thân cây màu bạc, chỉ mấy hơi thở đã đến bên dưới gốc cây. Y đạp mạnh hai chân một cái, cả người bật lên như khỉ đánh tới cây ăn quả màu bạc. Nhấp nhô mấy cái, Ma Lãng đã khéo léo đáp lên một nhánh cây trưởng thành to cỡ cánh tay. Linh quang chớp động, một khỏa Thanh Minh Quả đong đưa cách đó không xa. Ma Lãng quét mắt nhìn hàn đàm. Hít sâu một hơi, tại trên nhánh cây đi về phía trước vài bước. Xoay người cẩn thận bắt lấy khỏa Thanh Minh Quả, nhẹ nhàng kéo một phát muốn hái xuống. Bọn Thạch Mục thấy vậy, không khỏi hô hấp gấp rút hơn, nhìn chằm chằm vào trong hàn đàm.
Đúng lúc này, dị biến nổi lên!
Chỉ nghe một tiếng "Rắc"!
Ngay tại sau lưng cây ăn quả màu bạc, một khối băng lớn trông hết sức bình thường đột nhiên phát nổ. Một đạo ánh sáng trắng từ trong đống vụn băng bay đầy trời lóe lên. Mục tiêu chính là Ma Lãng. Ánh sáng trắng này tốc độ cực nhanh, thẳng đến trước người Ma Lãng, bọn người Thạch Mục mới thấy rõ hóa ra là một cây băng tinh toàn thân óng ánh giống như vĩ câu cực lớn*!
( vĩ câu: cái đuôi bò cạp ấy)
Đồng tử Ma Lãng co rụt lại, lúc này muốn tránh đã không kịp nữa rồi, cự phủ trên tay phải y đột nhiên sáng lên một tầng ánh sáng xanh, hóa thành một mảnh phủ ảnh màu xanh, nghênh hướng vĩ câu cực lớn kia.
Phanh!
Sau một hồi nổ mạnh, phủ ảnh tán loạn biến mất. Thanh sắc Cự Phủ trong tay Ma Lãng bị đánh bay, thân hình tức thì bị một cỗ man lực* chấn bay ngược ra, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi.
(man lực: sức mạnh vật lý thuần túy, không có pháp thuật gì khác hỗ trợ)
Nhưng vào lúc này, chỗ khối băng cực lớn lúc trước. Mặt ngoài một khối băng lớn nhất xuất hiện một mảnh sương mù màu trắng, trong sương mù có ánh sáng chớp động, hiện ra một con bò cạp khổng lồ to chừng năm sáu trượng. Toàn thân óng ánh long lanh, quả thực giống như là một bức tượng băng hình bò cạp!
Chính là Băng Tinh Hạt!
Vừa xuất hiện, Băng Tinh Hạt liền nhảy lên, đồng thời miệng mở lớn, một mảnh khí lạnh màu trắng cuồn cuộn bay ra.
"Tiên Thiên. . ."
Lời nói Ma Lãng còn chưa dứt. Thân thể đã bị khí lạnh màu trắng bao phủ, cánh tay đang muốn nâng lên đột nhiên dừng một chút, ánh sáng xanh bên ngoài cơ thể nhanh chóng ảm đạm xuống, một tầng băng sương* màu trắng hiện lên.
(băng sương: hình như giống tuyết trong ngăn đá tủ lạnh ấy)
Khí lạnh đậm đặc nhanh chóng lập tức biến hắn thành một băng nhân, sau đó từ trên không trung rơi xuống. Băng Tinh Hạt gào thét lao tới, vĩ câu run lên, một đạo ánh sáng trắng lướt qua.
"Ba" một tiếng giòn vang.
Ma Lãng còn chưa kịp rơi xuống mặt đất, liền bị đánh trúng chia năm xẻ bảy. Thanh Minh Quả mà y hái xuống trước khi chết, vẫn đang còn nắm trong mảnh vỡ vốn là cánh tay đã bị đóng băng trùng hợp rơi gần tảng băng nơi Kim Hoảng ẩn núp. Hết thảy mọi chuyện xảy ra như điện quang hỏa thạch, tựa như chỉ mất thời gian một nháy mắt, Ma Lãng Đồ Đằng dũng sĩ Hậu Thiên Đại viên mãn của Thanh Nha tộc, đã chết tại chỗ. Chứng kiến cảnh này, ba người Thạch Mục có chút giật mình. Băng Tinh Hạt ẩn thân bên trong khối băng không ngờ đã tiến cấp tới Tiên Thiên. Phối hợp với môi trường hiện tại, thực lực thật sự của nó e rằng đã tiếp cận cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ rồi!
Trong khi cả ba còn đang bàng hoàng, Băng Tinh Hạt đột nhiên nhảy lên lần nữa, lăng không quay tít một vòng, mảng lớn khí lạnh lập tức lan ra.
Xuy xuy chi!
Một mảng băng cầu cỡ nắm tay nhanh chóng phun ra bốn phương tám hướng. Bang bang, băng nham xung quanh sau khi bị băng cầu chạm phải, nhao nhao nổ tung. Đột nhiên, ba đạo nhân ảnh phân biệt từ ba khối băng nham chung quanh dường như đồng thời một nhảy lên, ngay sau đó, băng nham ba người vốn đang ẩn núp liền bị mấy viên băng cầu rơi xuống, trực tiếp nổ ra.
Thạch Mục cùng công chúa Hỏa Vũ vừa hiện thân, vội vàng thúc giục vũ khí trong tay đánh tan vụn băng đang lao tới, không nói hai lời quay người bỏ chạy thục mạng về hướng cửa động. Chỉ có Kim Hoảng trong mắt hiện lên vẻ do dự, nhận luân hình tròn trong tay che ở trước người, vô số khí nhọn hình lưỡi dao bay múa, đánh tan vụn băng đầy trời. Nhưng y không lùi mà tiến về phía trước gần hơn vài phần, tới chỗ mảnh vỡ cánh tay của Ma Lãng đang nắm giữ Thanh Minh Quả cách đó không xa, xoay người chụp tới, ý đồ thu lấy Thanh Minh Quả về tay. Nhưng vào lúc này, theo một tiếng gào rú, mảng lớn băng cầu xen lẫn một mảnh sương lạnh hướng đỉnh đầu Kim Hoảng mà đánh xuống, khiến y căn bản không kịp trách né, chỉ còn cách lấy cứng đối cứng với Băng Tinh Hạt. Kim Hoảng trên mặt ửng hồng, cắn răng một cái, ngón tay giật lấy cái Kim Vũ Mão trên đầu, trong miệng khẽ niệm một chú ngữ.
Phốc!
Kim Vũ Mão vỡ vụn phát ra ánh sáng vàng chói lòa!
Lông vũ lốm đốm phát ra ánh sáng vàng bao phủ cả người Kim Hoảng vào trong. Rất nhanh, bên ngoài cơ thể y hình thành một đạo hư ảnh quái điểu kim sắc hóa thành một đạo tàn ảnh màu vàng, bỏ chạy về phía lối vào ban nãy. Kim quang rất nhanh liền bay qua đầu Thạch Mục và công chúa Hỏa Vũ!
"Không tốt!" Hỏa Vũ thấy thế, trong mắt lóe lên vẻ kinh nộ.
Bí thuật Kim Hoảng thúc giục này, hiển nhiên đã sớm giữ để cướp lấy linh quả, cũng bỏ lại hai người làm đệm lưng, giúp gã cầm chân Băng Tinh Hạt. Giờ phút này Thạch Mục cùng công chúa Hỏa Vũ sóng vai mà chạy, hai người cách cửa động cũng không quá năm mươi trượng rồi, vừa liếc nhìn kim quang xẹt qua đầu, sắc mặt cũng nhanh chóng biến hóa. Đột nhiên, hắn đưa tay ôm một bên bờ eo nhỏ nhắn của công chúa Hỏa Vũ khiến nàng cả kinh, đang muốn mở miệng nói cái gì đó. Sau một khắc, một tấm phù lục da thú màu đen trong tay họ Thạch đã được phát động, sau lưng hắn bỗng nhiên xuất hiện hư ảnh một đôi cánh, bao bọc lấy hai người bay thẳng lên trời.
Tiếng xé gió xuy xuy vừa vang lên, mảng lớn băng nhọn đã nhao nhao phóng tới.
Một hồi âm thanh như mưa rơi vang lên!
Phạm vi hơn mười trượng nơi hai người vừa đứng bất ngờ bị chằng chịt băng nhọn đâm tới, nếu như hai người còn ở mặt đất, chỉ sợ căn bản không thể nào thoát khỏi!