“Công chúa điện hạ, Đại Tế Ti bận rộn nhiều việc, tạm thời không thể nào đón tiếp các ngươi được. Chi bằng hai vị theo ta đến Thanh Nha điện đợi vài ngày được không?” Ô Lan quay đầu nhìn công chúa Hỏa Vũ mời.
“Đa Tạ Ô Lan đại nhân, đã vậy thì ta cung kính không bằng tuân lệnh rồi.” Công chúa Hỏa Vũ khẽ mỉm cười đồng ý.
Ô Lan thu hồi bạch ngọc lệnh bài rồi quay người đi trước dẫn đường, Thạch Mục và Hỏa Vũ công chúa theo sát phía sau, nhanh chóng biến mất tại sâu trong quân doanh. Một lát sau, ba người đi đến một con đường lớn, toàn bộ đều được làm từ đá nham thạch màu trắng dẫn lên trên núi. Công chúa Hỏa Vũ cưỡi ngựa Man nhưng vẫn thấp hơn Ô Lan không ít. Thạch Mục thì ngồi trên Tứ Bất Tượng, đi theo sau lưng công chúa, vừa đi vừa xem xét khung cảnh xung quanh.
“Hôm nay may mà có Ô Lan đại nhân kịp thời giúp đỡ, thật cám ơn người. Nếu không có người thì kết cục thật không thể tưởng tượng được.” Công chúa Hỏa Vũ chắp tay cám ơn Ô Lan.
“Công chúa điện hạ không cần khách sáo như vậy, ta chỉ làm theo mệnh lệnh cấp trên thôi.” Ô Lan xua tay nói.
“Xin hỏi đại nhân làm theo mệnh lệnh của ai vậy?” Công chúa Hỏa Vũ bình thản hỏi.
“Ha ha, tất nhiên là Viêm Nha đại nhân Tế Ti của bộ lạc Thanh Nha rồi.” Ô Lan cười đáp lại.
Công chúa nghe vậy cũng không có chút ngạc nhiên nào. Bên trong Man tộc, Hung Man và Bình Man trước giờ luôn bất hòa, lúc nãy vì thấy được vòng cổ Thanh Nha trên ngực của đối phương nên mới đoán ra được người này thuộc về bộ lạc Bình Man. Một khắc đồng hồ sau, dưới sự hướng dẫn của Ô Lan, hai người Thạch Mục đi đến một sân lớn giữa sườn núi, chỗ này có một tòa cung điện màu xanh nhỏ. Thạch Mục và Hỏa Vũ công chúa được Ô Lan dẫn đi sâu vào bên trong cung điện, thú cưỡi của hai người bị giữ lại bên ngoài, để người hầu trong cung điện chăm sóc. Bên trong đại sảnh của cung điện màu xanh, một lão Tế Ti gầy gò mặc áo bào màu xanh ngồi ngay chính giữa vị trí trung tâm, một khí tức dạt dào vô tận như biển cả từ lão giả tỏa ra làm cho hai người vừa bước vào đại sảnh đã phải rùng mình.
“Hỏa Vũ nước Đại Tề bái kiến Tế Ti Viêm Nha đại nhân, cảm ơn ngài đã phái người tới giải vây cho ta.” Công chúa Hỏa Vũ tiến lên trước, một tay đặt trước ngực khom người cúi chào theo nghi lẽ của người Man.
Thạch Mục cũng học theo công chúa Hỏa Vũ, tay trái đặt lên ngực thi lễ một cái. Ô Lan thì trực tiếp bước đến, đưa lệnh bài của công chúa Hỏa Vũ cho Tế Ti Viêm Nha, sau đó cung kính đứng ở sau lưng ông ta.
“Công chúa không cần khách khí, mời hai vị ngồi. Lão phu làm như vậy thật ra cũng chỉ vì hy vọng âm mưu của Hung Man và Hải tộc không thành hiện thực được thôi.” Tế Ti Viêm Nha không hề để ý tới lệnh bài trong tay mà khẽ đưa tay mời hai người ngồi xuống rồi mỉm cười nói.
“Hải tộc?” Công chúa Đại Tề nghe vậy thì nhíu đôi lông mày lại giật mình thốt lên.
“Có lẽ công chúa không biết. Bảy ngày trước, Thánh nữ mới nổi của Hải tộc là Hương Châu mang theo một đội nhân mã đến Bạch Mã Sơn. Nàng ta đại diện cho Hải tộc mời tộc của ta cùng liên thủ đối phó với Nhân tộc. Chính vì vậy tám vị Tế Ti của tám bộ lạc lớn mới được Đại Tế Ti triệu tập đến đây cùng bàn bạc về việc này.” Tế Ti Viêm Nha lại nói ra một tin tức giật gân.
Sắc mặt công chúa Hỏa Vũ biến đổi không ngừng. Hải tộc mà hợp tác với Man tộc thì ba quốc gia sẽ bị địch nhân vây công hai mặt tạo nên tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
“Viêm Nha đại nhân, dựa vào quan hệ của quý bộ lạc và Hải tộc có lẽ là không chấp nhân việc này?” Ngay lập tức công chúa liền trấn tĩnh lại, mắt phượng chớp lên trực tiếp hỏi.
“Ha ha, không ngờ công chúa cũng biết được nhiều như vậy. Không sai, bộ bạc Thanh Nha chúng ta là một trong bốn bộ lạc lớn của Bình Man, cùng với ba bộ lạc khác nhiều đời đều định cư ở gần Đông Hải, thù hận của chúng ta và Hải tộc rất sâu, hiển nhiên là không muốn kết minh với bọn chúng.” Tế Ti Viêm Nha nhìn thoáng qua công chúa Hỏa Vũ khẽ khen ngợi, giải thích.
“Xin hỏi Tế Ti đại nhân, Đại Tế Ti của quý tộc có quan điểm như thế nào về việc liên minh với Hải tộc?” Công chúa Đại Tề suy nghĩ một lá rồi lên tiếng hỏi thăm.
“Bốn bộ lạc Hung Man chủ trương liên minh với Hải Tộc, còn bốn bộ Bình Man chúng ta thì lại bác bỏ ý kiến này, Đại Tế Ti nhất thơi chưa đưa ra được quyết định. Ha ha, xem ra hôm nay công chúa tới rất đúng lúc.” Vị Tế Ti già cười nói.
"Đa tạ Tế Ti đại nhân đã coi trọng, tiểu nữ nhất định cố hết sức." Hỏa Vũ công chúa mừng rỡ, vội vàng chắp tay thi lễ nói.
"Công chúa, sứ đoàn của các ngươi chỉ có hai người thôi sao?" Viêm Nha Tế Ti liếc nhìn Thạch Mục, khẽ suy nghĩ một chút rồi hỏi.
"Cũng không phải chỉ hai người, chuyện này phải kể lại từ lúc chúng ta xuất phát ở thủ đô Đại Tề..." Trừ chuyện về Thạch Mục, công chúa Hỏa Vũ không giấu giếm bất cứ gì đem chuyện sứ đoàn gặp phải nói lại một lần, đặc biệt là kẻ gần như diệt toàn bộ sứ đoàn, tên cường giả Địa giai của Hải tộc kia. Sau khi nghe xong, Viêm Nha Tế Ti khẽ cau mày, trầm mặc không nói.
"Công chúa, cao thủ Địa giai của Hải tộc mà ngươi nói ngược lại có điểm giống với đệ nhất dũng sĩ Kim Cổ của Liệt Xà Bộ, binh khí của hắn là Minh Xà Tiên*, nên võ đạo pháp tướng** hắn ngưng tụ chính là Thanh Minh Hải Xà." Một lúc sau, Viêm Nha Tế Ti đem phỏng đoán của mình nói ra.
(Tiên: roi. Võ đạo pháp tướng: chắc sì-kiu của cường giả Địa Giai)
Thạch Mục cùng công chúa Hỏa Vũ nghe vậy liếc nhau một cái, trong lòng cả hai có chút sợ hãi, nghĩ đến một màn xung đột lúc dưới núi thật khiến lạnh người.
"Đúng rồi, trong cơ thể ngươi còn lưu lại một tia Thanh Minh chân khí, tuy tạm thời bị ngươi áp chế, nhưng cứ thế mãi, cuối cùng sẽ thành tai hoạ ngầm không nhỏ. Lão phu nơi này có một quả Mặc Âm Đan, có thể trợ giúp triệt để loại bỏ Thanh Minh chân khí trong người ngươi." Viêm Nha Tế Ti lật tay xuất ra một cái hộp gỗ, hướng hỏa vũ công chúa đưa tới.
"Đa tạ Tế Ti đại nhân!" Hỏa Vũ công chúa sắc mặt vui mừng, vội vàng đứng dậy nhận lấy hộp gỗ.
Hỏa Vũ công chúa cùng Viêm Nha Tế Ti nói chuyện một lúc nữa rồi cùng Thạch Mục đứng dậy cáo từ. Sau khi ra đại sảnh, một gã nô bộc dẫn hai người đến hai gian thạch thất kế nhau trong cung điện nghỉ ngơi.
...
Thạch Mục đi quanh thạch thất một vòng, khu vực một dặm quanh đây có tổng cộng ba gian phòng, diện tích khá lớn, trang trí cũng khá tinh xảo, xem ra đây hẳn là nơi tiếp đãi khách quý.
Cộc, cộc!
Một hồi tiếng gõ cửa vang lên.
Thạch Mục mở cửa phòng, hóa ra Điền Hỏa Vũ đang đứng ngoài cửa.
"Công chúa Hỏa Vũ, mời vào." Thạch Mục mỉm cười, mời nàng vào phòng.
"Ta nói nhiều lần rồi Thạch huynh cứ gọi ta Hỏa Vũ là được, không cần xưng hô công chúa." Hỏa Vũ trừng Thạch Mục, bất đắc dĩ nói.
Thạch Mục đóng cửa phòng, mĩm cười không nói.( đóng cửa mưu đồ gì mà cười cười không nói đây – Bonze)
Hai người tới phòng khách trong thạch thất ngồi xuống, cả hai đều thu lại dáng vẻ tươi cười, nhất thời không nói gì.
"Không ngờ lúc này Hải Tộc cũng đến Bạch Mã Thánh Sơn, lần này hội đàm kết minh chỉ sợ không dễ dàng như chúng ta nghĩ." Hỏa Vũ công chúa trên mặt lộ ra vẻ uể oải, than nhẹ một tiếng nói.
Hải Tộc lần này cũng xâm nhập Man Hoang, không chỉ đến Thánh Sơn trước bọn Thạch Mục bảy ngày, chiếm trước tiên cơ, mà đối phương còn có Thánh Nữ trong tộc dẫn đội, thực lực cùng khí thế hết sức khoa trương. Trong khi phía Nhân tộc chỉ có hai người Hỏa Vũ cùng Thạch Mục, không khỏi có chút thế đơn lực cô rồi. Trước mặc kệ Man tộc ủng hộ phe nào, so sánh thực lực hai bên một cách tương đối, phía Nhân tộc đã ở hoàn cảnh xấu, cũng khó trách Hỏa Vũ tỏ ra uể oải.
"Theo lời nói của Viêm Nha Tế ti, có vẻ nội bộ Man tộc vẫn còn bàn luận việc này, chúng ta cũng chưa phải hoàn toàn không có cơ hội." Thạch Mục nhìn nàng rồi khuyên.
"Hy vọng như thế." Hỏa Vũ nghe vậy nhẹ gật đầu, sắc mặt bớt đi vẻ uể oải.
"Vì tình hình hội đàm có chút phức tạp, nên dù ta việc đáp ứng Thạch huynh hướng Đại Tế Ti yêu cầu bí thuật Đồ Đằng của bộ lạc Liệt Xà, chỉ sợ phải tạm thời gác lại một thời gian. Bất quá ta tất nhiên sẽ tại thời điểm thích hợp, nói lại việc này với Đại Tế Ti." Trong ánh mắt Hỏa Vũ hiện lên một tia áy náy, rồi lập tức cam đoan nói.
"Công chúa nhớ kỹ là được, đợi lát nữa hội đàm có kết quả rồi hãy nói việc này cũng không muộn." Thạch Mục mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
"Thạch huynh yên tâm, Hỏa Vũ nói là làm, chuyện đã đáp ứng nhất định sẽ làm được." Hỏa Vũ công chúa nhẹ nhàng thở ra.
"Vậy ta phải đa tạ công chúa rồi." Thạch Mục gật đầu nói.
Hỏa Vũ công chúa không có nán lại thạch thất quá lâu, rất nhanh liền rời đi, thần sắc có chút vội vàng.
Thạch Mục tiễn Hỏa Vũ công chúa, về tới phòng ngủ ngồi xuống. Hiện trong mắt người ngoài, thân phận hắn chẳng qua chỉ là một gã hộ vệ của Hoả Vũ, sự tình liên quan đến hội đàm hắn tất nhiên không giúp được gì. Hơn nữa, lúc này trên Thánh sơn còn có người của bộ lạc Liệt Xà, trong lòng hắn có kiêng kỵ, càng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thạch Mục cởi quần áo ra, đồ đằng cự mãng trước ngực hiện bị một tầng ánh sáng nhạt màu lam bao phủ, đồ đằng cự mãng cũng không có bất kỳ động tĩnh gì. Mắt thấy cảnh này, trong lòng hắn nhẹ nhàng thở ra. Từ tình huống trước lúc lên núi đến xem, kẻ thuộc bộ lạc Liệt Xà kia nhất định vẫn chưa phát hiện ra trớ chú đồ đằng trên người hắn. Xem ra tác dụng che đậy trớ chú đồ đằng của tinh huyết Độc Giác Khôi Xà không tệ.
(Độc Giác Khôi Xà: rắn cạp nong một sừng ở những chương trước)
Thạch Mục mặc quần áo vào, trên mặt cũng không có bất kỳ vẻ buông lỏng nào. Trong những ngày kế tiếp, hành động của công chúa Hỏa Vũ có chút trở nên thần bí. Nàng hầu như cả ngày không ở đây, thường xuyên cùng một vài nhân vật trọng yếu của Bình Man gặp mặt, rất ít xuất hiện trước mắt Thạch Mục. Riêng Thạch Mục mấy ngày nay đều ở nguyên tại chỗ ở, cơ bản là không đi ra ngoài. Ngoại trừ mấy tên nô bộc Man tộc chuyên hầu hạ sinh hoạt hàng ngày cho hắn ra thì còn chưa từng gặp ai khác. Ba ngày thời gian lặng lẽ trôi qua trong chớp mắt, toàn bộ Thánh sơn nhìn như hết thảy bình tĩnh, không có bất kỳ dị trạng phát sinh. Thạch Mục dần dần yên tâm, từ chỗ ở đi ra. Chung quanh đại điện hắn và Hoả Vũ ở gần như không có hộ vệ, khắp nơi vắng vẻ không thấy một bóng người. Thạch Mục rất nhanh đi tới cửa đại điện, đang chuẩn bị bước ra ngoài thì:
"A, ngươi là Thạch dũng sĩ của sứ đoàn Nhân tộc phải không?" Một giọng nói trẻ tuổi từ bên cạnh truyền đến.
Thạch Mục quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từ bên cạnh đại điện đi tới một thanh niên Man tộc mặc trường bào Tế tự màu xanh, mặt đầy tươi cười.
"Ta là Thạch Mục, các hạ là?" Thạch Mục nhíu lông mày lại, hỏi.
"Ha ha, ta là Mẫn Đồ, Tế ti cấp thấp của bộ lạc Thanh Nha. Viêm Nha đại nhân biết Thạch Mục dũng sĩ muốn ra ngoài thăm thú Thánh sơn nên phái ta đến dẫn đường cho ngươi. Trên Thánh sơn có nhiều chỗ cấm người ngoài xâm nhập, có chỗ còn bày xuống Vu trận, lỡ mà bước vào thì sẽ gặp nguy hiểm không nhỏ đó." Thần tình của Mẫn Đồ có chút nghiêm túc, trịnh trọng nói ra.
Thạch Mục trong lòng cả kinh, không ngờ hành tung của hắn liên tục bị người theo dõi, hắn còn không phát hiện chút nào.
"Thì ra là như vậy, vậy xin làm phiền Mẫn Đồ huynh. Tại hạ sớm đã nghe nói về phong cảnh của Thánh sơn, đang muốn nơi nơi du lãm một phen đây." Trên mặt Thạch Mục không thay đổi chút nào, cười nhạt nói.
Đôi mắt hắn loé lên kim mang, nhìn quét qua chung quanh. Chợt thân thể hắn hơi hơi chấn động một cái, ánh mắt nhanh chóng liếc đến một góc trên trần nhà. Trên vách tường chỗ đó khảm một khối Tinh Thạch màu đen, to cỡ nắm đấm. Tinh Thạch tản mát ra quầng sáng rất nhạt, còn có một cỗ Pháp lực chấn động mơ hồ. Nếu không phải có lực lượng của cặp mắt này, hắn căn bản là không chú ý tới.
"Thì ra là dùng cái này để theo dõi sao..." Thạch Mục nhủ thầm, trong lòng ngược lại thở ra một hơi.
"Thạch Mục dũng sĩ không cần phải khách khí." Mẫn Đồ nghe Thạch Mục nói vậy, ánh mắt hơi hơi sáng lên một cái, đi đầu ở phía trước dẫn đường.
Mẫn Đồ tựa hồ có chút hứng thú đối với Thạch Mục, thái độ gã phi thường tốt, gần như là nhiệt tình mang theo Thạch Mục đi du lãm mọi nơi. Kiến trúc thần điện trên Thánh sơn tràn đầy phong cách thô khoáng hào phóng của Man tộc, khác biệt rất lớn với kiến trúc của Nhân tộc, cũng tự có nét đặc sắc riêng. Mẫn Đồ vừa dẫn Thạch Mục du lãm, vừa giới thiệu cho Thạch Mục nghe điển cố của từng toà đại điện, kiến trúc, thậm chí sự tích của từng bộ bích hoạ*.
(bích hoạ: tranh được vẽ hoặc khắc lên tường)
Đối với một ít chuyện của Nhân tộc, Mẫn Đồ dường như cũng vô cùng tò mò, thỉnh thoảng hỏi thăm Thạch Mục. Trong lòng Thạch Mục tự có tính toán riêng, họ Mẫn hỏi gì hắn liền đáp nấy, khiến hảo cảm của Mẫn Đồ với Thạch Mục tăng nhiều.