Mục lục
Huyền Giới Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trên đuôi rắn xuất hiện hiện vô số vết thương màu đen do bị thiêu đốt khiến lớp vảy nhiều nơi cũng bị rách bươm. Đau nhức kịch liệt tựa hồ đã kích phát hung tính của hắc xà, lưỡi rắn thò ra thụt vào phát ra âm thanh tê tê…eeee, thân rắn khẽ quấn quanh cành cây sau đó thình lình phóng tới vị trí của Thạch Mục. Đúng vào lúc này, đại thụ gần đó lóe lên lục quang, vài sợi dây leo vừa thô vừa to phóng ra như thiểm điện, quấn quanh một liền chói chặt hắc xà đến mức không thể cục cựa. Lúc này, mắt rắn lộ ra vẻ kinh hoảng y như người ta, nó ra sức giãy giụa khiến cho không ít dây leo lập tức bị giật đứt. Số còn lại thoạt nhìn không thể kiên trì thêm được quá lâu.

“Thạch đại ca, động thủ!”

Một tiếng kêu khẽ truyền ra từ rừng cây gần đó, rõ ràng là thanh âm của Kha Nhi. Thân hình Thạch Mục lập tức bắn ra, trong chớp mắt vọt tới trước người hắc xà. Cánh tay khẽ động khiến thân đao rực lửa bỗng dưng trở nên mờ ảo, huyễn hóa thành mười ba đạo đao mang đỏ rực!

“Trảm!”

Hắn quát khẽ một tiếng. Mười ba đạo đao mang hợp lại thành một đao chém uy dũng, bổ xuống bảy vị trí yếu hại trên người hắc xà với tốc độ nhanh đến chóng mặt.

Xoạt xoạt!

Đại thụ mà hắc xà quấn quanh liền bị chặt đứt, ầm ầm rơi xuống mặt đất. Những nơi vết đao đi qua đều để lưu lại vết tích cháy khét đen xì. Thân rắn cũng bị chém thành hai đoạn lăn xuống mặt đất, điên cuồng vặn vẹo một hồi rồi dần dần bất động. Thạch Mục thấy vậy bèn thở ra một hơi. Thân thể hắc xà vô cùng cứng cỏi, tốc độ lại cực nhanh. Nếu không có hắc đao Vẫn Thiết mang thuộc tính Hỏa vừa vặn khắc chế vài phần, lại thêm Kha Nhi xuất hiện kịp thời, nơi này tránh không được còn có một trận ác chiến. Cũng vào lúc này, một tiếng “Rắc” nhỏ vang lên, một viên Hỏa linh thạch bên trên hắc đao Vẫn Thiết thình lình vỡ vụn. Thạch Mục nhíu mày, thở dài. Vừa rồi cưỡng ép tăng cường uy lực cho đao pháp, rốt cuộc đã khiến linh lực bên trong Linh thạch trở nên cạn kiệt. Giờ phút này trên người họ Thạch đã không còn Linh thạch thuộc tính Hỏa, cũng may cường địch trước mắt đã bị tru sát. Sau khi tra đao vào bao, hắn mới đưa mắt nhìn sang khu rừng bên cạnh. Lúc này, hai bóng người thon thả đi ra, chính là Kha Nhi cùng nữ đệ tử của Thiên Âm Tông.

“Kha Nhi sư muội, đa tạ xuất thủ tương trợ.” Thạch Mục chắp tay với Kha Nhi rồi lại gật đầu với nữ tử kia xem như chào hỏi.

“Thạch đại ca, ta biết ngươi sẽ bình an trở về. Đúng rồi, tình hình cứ điểm bên kia thế nào?” Thần sắc Kha Nhi có chút tái nhợt nhưng nét mặt mang theo vài phần mừng rỡ.

“Không nên nhắc đến chuyện đốt cháy lương thảo làm gì, cứ điểm đằng đó xuất hiện cao thủ Tiên Thiên của Man tộc tọa trấn, chúng ta làm sao còn nghĩ đến việc hoàn thành nhiệm vụ, lập tức quay đầu bỏ chạy.” Thạch Mục cười khổ kể lại.

“Cao thủ Tiên Thiên!” Kha Nhi cùng nữ tử Thiên Âm Tông nghe vậy đều biến sắc.

“Có lẽ tin tức liên minh thu được đã gặp vấn đề gì đó. Hắc xà này chính là sủng vật người kia nuôi dưỡng.” Thạch Mục thở dài nói tiếp.

“Còn những người khác… Chẳng lẽ?” Kha Nhi cả kinh.

“Lúc ấy chúng ta thừa dịp đối phương còn chưa nhận ra liền chia nhau bỏ chạy. Ta cũng không biết những người kia có thể trốn được hay không, chỉ sợ hy vọng sống sót cũng không quá lớn.” Thạch Mục lắc đầu trả lời.

“Nếu như hắc xà này là sủng vật đối phương nuôi dưỡng, chúng ta càng phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây!” Nữ tử Thiên Âm Tông vốn đang im lặng bỗng dưng tỏ vẻ gấp gáp.

“Kỳ sư tỷ, có gì nguy hiểm sao?” Kha Nhi thấy vậy lập tức cả kinh.

Thạch Mục cũng khẽ giật mình nhìn về phía cô gái kia.

“Ta từng nghe gia sư nói qua phương pháp nuôi dưỡng Yêu thú của Man tộc. Sủng vật cùng chủ nhân tựa hồ tồn tại mối liên hệ đặc thù nào đó. Một khi Yêu thú tử vong, chủ nhân của nó dù đang ở cách xa trăm dặm cũng lập tức biết được, theo đó nhanh chóng tìm đến tận nơi.” Nữ tử Thiên Âm Tông trầm giọng nói ra.

“Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này!” Thạch Mục tỏ vẻ hốt hoảng.

Kha Nhi cùng nữ tử họ Kỳ tự nhiên không có ý kiến thế nhưng ngay khi ba người đang muốn khởi hành, một luồng sát khí lạnh lẽo bỗng nhiên từ khu rừng phía sau bộc phát, nhằm thẳng đến vị trí của họ. Thạch Mục xoay người lại nhanh như chớp, “Xoẹt” một tiếng, rút ra Vẫn Thạch Hắc Đao, chắn ngang trước ngươi. Hai người Kha Nhi cũng như gặp phải cường địch. Một người nhanh chóng giơ lên pháp trượng, người còn lại tức thì rút ra một thanh mảnh kiếm. Bóng người lóe lên, một thân ảnh đen kịt theo đó xuất hiện, chính là nam tử áo đen kia, trên tay y còn có đồ vật gì đó màu lam lớn cỡ đầu người.

Thạch Mục đưa mắt nhìn qua, nội tâm lập tức trầm xuống!

Trong tay đối phương không ngờ chính là thủ cấp của Bạch Ngọc Tu, lại bị một loại băng tinh màu lam đông kết lại, thần sắc trước khi chết còn nguyên vẻ sợ hãi cùng không cam lòng. Hai mắt trừng trừng, chỉ là không còn chút sinh khí nào nữa. Hai cô gái kia thấy vậy, sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch. Nam tử áo đen nhìn hắc xà bị chém thành hai đoạn trên mặt đất, khuôn mặt lập tức hiện vẻ đau lòng, năm ngón tay theo đó bắt đầu dùng lực.

Một tiếng “Phanh” giòn vang!

Thủ cấp của Bạch Ngọc Tu cùng băng đá bao quanh lập tức bị bóp nát thành mảnh vụn, rơi đầy xuống đất.

“Rất tốt, không thể ngờ được ta đã nhìn sai. Giết đi Linh sủng của ta, các ngươi cũng chôn cùng nó một thể!” Nam tử áo đen nhìn về phía ba người Thạch Mục tiếp đó cất giọng âm lãnh.

Họ Thạch như bị độc xà nhìn thẳng, không khỏi rùng mình một cái, lập tức vận chuyển Thiên Tượng Công đến cực hạn mới khiến cảm giác khó chịu dịu đi vài phần nhưng rồi không chút do thấp giọng nói với hai cô gái bên cạnh:

“Nhanh, chia nhau ra trốn, thoát được người nào hay người đó.”

Kha Nhi còn chút do dự nhưng nữ tử họ Kỳ đã không nói hai lời kéo nàng về phía sau.

“Bây giờ còn muốn đi, nằm mơ! Hôm nay các ngươi đều phải đền mạng cho Linh sủng của ta!”

Nam tử áo đen cười lạnh một tiếng. Thân thể tỏa sáng hào quang u lam, một chưởng chém ra, chân khí Tiên Thiên bàng bạc ngưng tụ thành cự chưởng màu lam lớn hơn một trượng chụp xuống ba người họ Thạch không khí gần đó bỗng nhiên trở nên đặc quánh lại. Áp lực tựa núi cao đè ép từ bốn phương tám hướng vây kín cả ba vào trong. Thạch Mục chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân cuồn cuộn, như muốn chảy ngược về tim. Khí kình hộ thể dưới tác dụng của đại lực liền trở nên mong manh như giấy mỏng. Nội tâm của hắn hoảng hốt, chân khí trong cơ thể vận chuyển đến cực hạn. Thân thể bỗng nhiên bành trướng vài phần, pháp lực cùng chân khí đều cuồn cuộn tuôn vào hắc đao Vẫn Thiết.

Oanh!

Thân đao dấy lên hỏa diễm hừng hực, bốc cao hơn thước. Thạch Mục trừng to hai mắt, hét lớn một tiếng. Một đao bổ ra mang theo hỏa quang chói mắt nghênh tiếp cự chưởng đang lao xuống.

Một tiếng vang thật lớn!

Ánh lửa trên thân hắc đao Vẫn Thiết hoàn toàn tiêu tán, Thạch Mục há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Thân thể bị phản lực hất văng về sau mấy trượng, lúc này khó khăn lắm mới có thể đứng vững trở lại. Tuy rằng họ Thạch nỗ lực tiếp được kích này nhưng Kha Nhi và nữ tử họ Kỳ lại không may mắn thoát khỏi, bị cự chưởng màu lam vỗ trúng, thân thể lập tức văng xa chừng hơn mười trượng, sống chết không rõ. Nhìn thấy cảnh này, hắn khẽ nheo mắt. Thân thể không hề động đậy.

“Có thể tiếp được một kích của ta, coi như có chút bổn sự.”

Nam tử áo đen thấy vậy không khỏi lộ vẻ kinh ngạc nhưng sau một tiếng cười lạnh, y lại lần nữa tung quyền. Thạch Mục cắn răng một cái, ánh mắt lóe lên ánh nhìn tàn khốc. Hai tay đang đặt sau lưng đột nhiên ném ra. Chỉ thấy một đạo đao quang màu bạc xoay tròn, lao tới quyền ảnh màu lam. Gần như cùng lúc, thân thể của hắn khẽ đảo, lao vào rừng cây bên cạnh. Nam tử áo đen nhìn thấy cử động của Thạch Mục không khỏi nhướng mày. Nhưng đúng lúc này, đao quang màu bạc đã chạm phải quyền ảnh của y.

“Ầm ầm” một tiếng vang thật lớn.

Loan đao màu bạc đột nhiên hóa thành ánh sáng đỏ tím chói mắt giống như mặt trời thu nhỏ thình lình nổ tung mang theo sóng lửa cực nóng ào ra mãnh liệt, nuốt trọn quyền ảnh màu lam trong nháy mắt. Tiếp đó, một cỗ man lực mang theo sóng nhiệt lan tỏa bốn phía lập tức đẩy lùi nam tử áo đen về sau. Trong chốc lát bụi đất tung bay, cánh tay của nam tử Man tộc không ngờ cũng bị cháy xém đôi chút. Uy lực tự bạo của đao mang vừa rồi không ngờ chẳng kém một kích của võ giả Tiên Thiên là bao. Điều này khiến y vừa sợ vừa giận. Sau khi khẽ quát một câu “Muốn chết”, trong tay lóe lên hồng quang, một chiếc bao tay xanh đậm xuất hiện tung ra một quyền hung bạo.

Chỉ thấy một đạo quyền ảnh gần như thực chất lao nhanh về phía Thạch Mục, tốc độ nhanh đến khó tin trong chớp mắt đã đến trước người hắn. Họ Thạch đại biến sắc mặt, căn bản không thể phản ứng kịp nữa đành phải cắn răng giương cao Vẫn Thạch Hắc Đao che chắn trước người. Quyền ảnh màu lam hung hắn nện lên người Thạch Mục khiến thân thể của hắn như bị sét đánh, thoạt nhìn y hệt một chiếc bao rách bị hất văng thật xa, liên tiếp xô ngã vài gốc đại thụ mới nặng nề đáp xuống mặt đất. Hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi, xương cốt trên người không biết đã gãy bao nhiêu. Nếu không nhờ vào thân thể mạnh mẽ, họ Thạch lúc này chỉ sợ đã đi bán muối từ sớm. Có điều xương cốt toàn thân đều vỡ, tuy rằng không chết nhưng cũng không khiến hắn trong nhất thời không cách nào nhúc nhích mảy may. Bóng người hoa lên, nam tử áo đen vô thanh vô tức xuất hiện trước người Thạch Mục. Ánh mắt dữ tợn, nắm đấm lần nữa nhấc lên. Họ Thạch cười khổ một tiếng rồi cũng đành chậm rãi nhắm chặt hai mắt.

Đúng lúc này, tiếng xé gió vang lên!

Đỉnh đầu nam tử áo đen chợt lóe lên, một đóa băng hoa màu trắng theo đó hiện ra, xoay tròn rồi thình lình ập xuống khiến y không khỏi giật mình. Bàn chân giẫm mạnh, toàn thân giống như chim lớn lướt ra mấy trượng.

“Kẻ nào lén lén lút lút ở đó!” Nam tử áo đen ánh mắt như điện, nhìn khắp mọi nơi rồi nghiêm nghị quát lớn.

Chung quanh không có hồi âm, chỉ có bạch quang chớp động liên tục mang theo vô số băng hoa hiển hiện như mưa tên bắn về phía y. Sắc mặt nam tử áo đen ngưng trọng hẳn lên. Toàn thân đại phóng lam quang, cánh tay run lên bắn ra một quyền xanh thẳm, đối chọi với thế rơi của băng hoa.

Ầm!

Hai luồng ánh sáng một lam một trắng ầm ầm chạm vào nhau khiến cho hàn ý rét buốt thấu xương bộc phát, dẫn đến rừng cây gần đó đều bị phủ lên một tầng sương trắng nhàn nhạt. Nam tử áo đen kêu lên một tiếng buồn bực giống như ăn phải thiệt thòi nho nhỏ rồi lui về sau một bước. Thạch Mục đang nằm trên mặt đất nhìn thấy băng hoa màu trắng giữa không trung, thân thể có chút chấn động, nội tâm giống như hải triều xô sóng đánh lên tâm tình mãnh liệt khiến hắn bất chấp đau đớn kịch liệt khắp người, giãy giụa gắng ngẩng đầu lên. Chỉ thấy sau một tiếng “Ầm ầm” trong rừng, một thiếu nữ áo trắng chân trần như tinh linh chậm rãi đi ra. Tay ngọc thon thon nắm chặt một thanh đoản xích bạch ngọc, chung quanh lượn lờ sương trắng nhè nhẹ. Họ Thạch phút chốc trở nên si ngốc. Ánh mắt tựa hồ đã bị thiếu nữ chân trần hút lấy, không có cách nào di dời mảy may.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK