Thạch Mục và Hỏa Vũ rời khỏi hang động rồi cùng đồng hành đi về phương bắc. Bằng vào thực lực của hai người, chỉ cần không gặp phải hung thú Tiên Thiên hay là đàn thú lớn thì hoàn toàn không có chút nguy hiểm nào. Hai ngày sau, hai người đi đến một con sông lớn, mặt sông trải rộng đến vài chục trượng, tiếng sóng vỗ ầm ầm như tiếng sấm.
“Con sông này là một trong những cấm địa của Dũng Sĩ Chi Môn có tên là Dũng Sĩ Chi Hà* phải không? Vượt qua sông này đến bờ bên kia đã là khu vực thuộc về cấm địa trung tâm rồi.” Thạch Mục nhìn dòng sông rộng lớn phía trước, hào quang trong mắt sáng lên, mở miệng nói.
*Dũng Sĩ Chi Hà: tên của con sông thôi, Hà= sông.
Phía bên kia bờ chính là mục đích chuyến đi lần này của hắn. Thế nhưng con sông này lại khiến cho hắn mơ hồ có cảm giác nguy hiểm. Có lẽ muốn vượt sông không phải là chuyện dễ dàng gì.
“Đúng vậy, Tế Ti Viêm Nha từng nói, con sông này từ thời kỳ Thượng cổ đã bị một vị đại năng của Man tộc bày ra cấm chế, những hung thú bên kia bờ sông đã đạt đến Tiên Thiên thì không thể nào vượt sông qua đây được, chẳng biết có thật không nữa.” Công chúa Hỏa Vũ nhìn về phía con sông, giọng điệu lạnh nhạt vang lên.
Ánh mắt Thạch Mục khẽ động, lông mày hắn nhăn lại, quay đầu nhìn xa về phía bên trái, kim quang trong mắt hiện lên. Phía xa bên tay trái có một đoàn người tầm năm sáu bóng người đang di chuyển về phía này. Khuôn mặt công chúa Hỏa Vũ khẽ biến đổi, tay cầm kiếm siết lại, tay kia thì giấu trong tay áo.
“Không sao, là người của bộ lạc Bình Man.” Kim quang trong mắt Thạch Mục tản đi, nhẹ giọng nói.
Công chúa Hỏa Vũ lộ vẻ kinh ngạc nhìn Thạch Mục, công pháp nàng tu luyện có khả năng giúp cho thị lực tăng lên nhưng với khoảng cách xa như vậy cũng không thể thấy rõ người tới là ai, vậy mà Thạch Mục lại thấy được. Nàng liếc nhìn Thạch Mục, muốn xem xem hắn là thần thánh phương nào. Từ lúc gặp Thánh Nữ của Hải tộc đến giờ, nàng cảm thấy người thanh niên này tuy chỉ ngang tuổi nàng nhưng trên người ẩn chứa rất nhiều bí mật, khiến nàng không cách nào nhìn rõ được hắn.
Không lâu sau, đoàn người kia dần đi tới chỗ họ. Sắc mặt công chúa Hỏa Vũ thả lỏng ra, đúng như Thạch Mục nói, người đến đều thuộc bộ tộc Bình Man. Dẫn đầu là hai người, một tầm ba mươi tuổi, bận trang phục của bộ lạc Thanh Nha, người còn lại ở trần, trên đầu đội một mũ kết bằng lông vũ màu vàng chói, đây chính là ký hiệu của bộ lạc Kim Vũ, một trong bốn bộ lạc lớn nhất của Bình Man. Khí tức của họ cho thấy đây là hai cường giả Hậu Thiên đại viên mãn. Những người còn lại kém hơn một chút, đều có thực lực Hậu Thiên hậu kỳ, xem ra Thạch Mục là người yếu nhất trong đây, chỉ đạt đến Hậu Thiên trung kỳ mà thôi.
“Hóa ra là bằng hữu Nhân tộc.” Từ xa, vị thanh niên của Thanh Nha bộ đã lộ ra nụ cười chào hỏi thân thiết.
“Ma Lãng huynh.” Công chúa Hỏa Vũ nhoẻn miệng cười đáp lễ.
Thạch Mục đứng phía sau công chúa nửa bước cũng lộ ra vẻ tươi cười. Khi tới Thánh Sơn, họ Thạch và công chúa Hỏa Vũ đều lưu lại bộ lạc Thanh Nha, cũng khá quen biết tộc nhân ở đó. Người gọi là Ma Lãng này hắn từng gặp một hai lần.
“Để ta giới thiệu cho hai vị một chút, đây chính là Kim Hoảng huynh, tới từ bộ lạc Kim Vũ bộ lạc” Ma Lãng cười haha, chỉ về phía người đội mũ lông chim giới thiệu.
Tính cách người này có vẻ trầm mặc ít nói, trên mặt luôn có vẻ lãnh đạm, chỉ gật đầu với công chúa và Thạch Mục xem như chào hỏi rồi không nói thêm gì.
“Hân hạnh được biết Kim huynh.” Hỏa Vũ không để ý với vẻ lạnh nhạt của Kim Hoảng, miệng cười thân ái.
Ánh mắt Thạch Mục quét qua phía sau lưng Kim Hoảng, ở đấy có đang đeo một cái nhận luân* hình tròn lớn màu vàng, lưỡi có hình răng cưa sắc bén tản ra hàn khí bức người.
Nhận luân: tựa như lưỡi cưa hình tròn nhưng ở giữa thì trống, chỉ có một thanh nối ở giữa để cầm.
Trong lòng Thạch Mục thầm kinh ngạc, có thể thấy được trên Nhận luân lớn này có khắc Vu văn, hiển nhiên là một kiện Vu khí, hơn nữa đẳng cấp không hề thấp, tuyệt đối là thứ vũ khí giết người như ngóe. Thạch Mục nhìn có chút xuất thần, làm Kim Hoảng cảm nhận được gì đó liền quay đầu lại nhìn xem. Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, tâm thần Thạch Mục thoáng chấn động, hai mắt cảm giác có chút đau đớn, biểu cảm trên mặt lại không thay đổi chút nào. Thạch Mục lộ ra vẻ tươi cười, gật đầu với Kim Hoảng gật đầu sau đó dời mắt sang nơi khác. Kim Hoảng hơi nhướng mày, ánh mắt nhìn kỹ Thạch Mục mấy lần, sau đó mới chậm rãi dời đi. Ma Lãng lập tức giới thiệu thoáng qua bốn man nhân còn lại, hai người thuộc bộ lạc Na La, hai người còn lại là tộc nhân của bộ lạc Ô Giác. Một đoàn người vậy mà lai lịch tất cả đều khác nhau, nhưng cả bọn cùng có chung mục đích, ở chung cũng khá hòa hợp.
"Ma Lãng huynh, không biết mấy vị đi vào khu vực gần Dũng Sĩ Chi Hà có mục đích gì?" Sau khi hàn huyên vài câu, công chúa Hỏa Vũ liền hỏi thẳng vào vấn đề.
"Mấy người chúng ta hai ngày nay lục tục tụ tập cùng một chỗ, không lâu trước hợp lực săn giết hai đầu hung thú lợi hại ở gần đây, hiện tại đang tìm những con mồi khác. Nếu hai vị chưa có mục tiêu rõ ràng, không bằng kết bạn đồng hành với chúng ta được chứ?" Ma Lãng ha ha cười nói.
"Tốt, hoàn cảnh trong cấm địa xác thực tương đối nguy hiểm, nhiều người đồng hành an toàn hơn một ít." Công chúa Hỏa Vũ nghe vậy, sau khi cùng Thạch Mục trao đổi qua ánh mắt một cái liền gật đầu đồng ý nói.
"Như vậy rất tốt!" Thần sắc Ma Lãng lộ ra một tia cao hứng, vỗ tay cười to nói.
Thạch Mục với cảnh giới Hậu Thiên trung kỳ tuy không đáng kể nhưng thực lực Hỏa Vũ rất đáng để y coi trọng. Dù sao nàng cũng là người liên minh Nhân tộc phái ra, trên người khẳng định có không ít bảo vật hộ thân.
"Kế tiếp chúng ta tiến về nơi nào, mấy vị quyết định chưa?" Công chúa Hỏa Vũ mở miệng hỏi.
"Cũng không có minh xác phương hướng, chúng ta định dọc theo Dũng Sĩ Chi Hà cố gắng hết sức săn giết một ít hung thú Hậu Thiên Đại viên mãn." Ma Lãng nhíu mày trả lời.
"Nếu nói con mồi chính thức, có lẽ tại bờ sông phía bên kia sẽ có đó." Đôi mắt long lanh của Hỏa Vũ công chúa lóe lên, mở miệng nói ra.
Nghe nói vậy, mọi người ở đây kinh ngạc nhìn sang.
"Ý của công chúa Hỏa Vũ, là muốn sang bờ bên kia?" Ma Lãng cùng Kim Hoảng liếc nhau một cái, trên mặt lộ vẻ mỉm cười.
"Đúng vậy!" Công chúa Hỏa Vũ trả lời một cách thản nhiên.
Tiến vào cấm địa đã bốn năm ngày, nàng đã dần dần cảm thấy sự khác nhau giữa Bình man và Hung man. Nếu không mạo hiểm săn giết một ít hung thú cao giai, bọn họ căn bản không có khả năng thủ thắng tỷ thí lần này.
"Bờ bên kia có hung thú Tiên Thiên ẩn núp, lấy thực lực của chúng ta một khi đụng phải, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!" Một vị đại hán của bộ lạc Ô Giác lớn tiếng nói ra.
Hai Man nhân thuộc bộ lạc Na La cũng lắc đầu, hiển nhiên họ không đồng ý tiến về khu vực trung bộ phía trước." Đôi mi thanh tú của công chúa Hỏa Vũ nhăn lại, quay đầu nhìn về phía Thạch Mục.
"Công chúa đã muốn đi bờ bên kia, Thạch mỗ tự nhiên đi theo." Thạch Mục trả lời không chút do dự.
Bốn người đến từ bộ lạc Ô Giác và Na La nghe vậy lập tức liếc nhìn Thạch Mục một cách khinh bỉ. Thạch Mục là kẻ duy nhất tiến vào cấm địa chỉ với thực lực Hậu Thiên trung kỳ, có thể sống đến bây giờ đã xem như kỳ tích. Lại còn dám huênh hoang muốn đi vào cấm địa trung tâm, dưới con mắt của họ không khác với tự tìm đến cái chết là mấy.
"Ý của hai vị như thế nào?" Công chúa Hỏa Vũ không để ý đến người hai bộ lạc Ô Giác, Na La, ánh mắt nàng nhìn hướng về phía Ma Lãng cùng Kim Hoảng.
"Đề nghị của công chúa Hỏa Vũ ngược lại rất hợp ý ta, Ma mỗ lần này kỳ thật vốn có ý định tiến về khu vực trung bộ hảo hảo săn giết một hồi!" Ma Lãng ha ha cười cười nói.
Bốn người thuộc hai bộ Ô Giác, Na La nghe vậy đều giật mình.
"Chư vị, hôm nay chúng ta tiến vào cấm địa đã bốn năm ngày, thời gian đã trôi qua một nửa, riêng phần mình đã có bao nhiêu thu hoạch tự nghĩ cũng biết. Thực lực của Hung man bộ lạc mạnh hơn rất nhiều so với chúng ta. Nếu không mạo hiểm, tỷ thí lần này chúng ta thua nhiều thắng ít." Ma Lãng trầm giọng nói.
Nghe vậy, hai người bộ lạc Na La lộ vẻ chần chờ.
“Ma Lãng huynh, xin lỗi không thể đáp ứng yêu cầu tiến về khu vực cấm địa phía trước. Tỷ thí lần này tuy rằng trọng yếu nhưng chúng ta cũng không thể coi thường tính mạng bản thân. Nếu các ngươi nhất quyết đến đó, chúng ta từ biệt tại đây vậy.” Nam tử cao lớn của bộ lạc Ô Giác lắc đầu liên tục.
“Được rồi, ta cũng không miễn cưỡng chư vị.” Ma Lãng nhướng mày, nhẹ gật đầu.
Hai người bộ lạc Ô Giác khẽ chắp tay rồi quay người đi về phía xa.
“Ma Lãng, khu vực trung tâm quá mức nguy hiểm, chúng ta… Chúng ta cũng không thể đồng hành cùng các ngươi.” Hai người bộ lạc Na La tỏ vẻ áy náy cùng đôi chút xấu hổ.
“Hai vị không cần khách khí. Cấm địa nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, hành động ra sao đều do mỗi người quyết định.” Ma Lãng cười cười một cách tiếc nuối, nói.
Hai người bộ lạc Na La chắp tay sau đó nhanh chóng đi về phía xa, cũng không phải cùng đường với bộ lạc Ô Giác mà theo một hướng khác. Trong nháy mắt, đương trường chỉ còn lại đám người Thạch Mục. Nhất thời không ai lên tiếng.
“Lúc này chỉ còn lại bốn người chúng ta. Nhân số tuy ít có điều hành động cũng dễ dàng hơn nhiều.” Ma Lãng cười nhẹ một tiếng, phá vỡ cục diện bế tắc.
“Nếu đã quyết định qua sông, theo suy nghĩ nông cạn của tại ha, con sông trước mắt chỉ sợ đầy rẫy nguy cơ, muốn vượt ra e rằng không dễ.” Thạch Mục nhìn như tùy ý nói.
“Nói thật với Thạch huynh, hai vị có chỗ không biết, Dũng Sĩ Chi Hà có một loại Kiếm Ngư ăn thịt. Số lượng bọn chúng rất nhiều, lại cực kỳ hung mãnh. Phàm là vật còn sống xuống nước sẽ hứng chịu công kích điên cuồng của chúng. Dù là cường giả Tiên Thiên cũng không dễ vượt qua.” Ma Lãng tỏ vẻ ngưng trọng.
“Kiếm Ngư? Hiện tại tựa hồ không có?” Công chúa Hỏa Vũ hỏi lại một cách ngờ vực.
Kim Hoảng nãy giờ vốn không nói gì đột nhiên lấy ra một khối thịt còn dính chút máu trên bề mặt, hẳn là cắt ra từ người hung thú nào đó, sau đó phất tay ném vào Dũng Sĩ Chi Hà. Kết quả khối thịt vừa rơi xuống nước, sau bốn năm nhịp thở, lòng sông bỗng hiện ra từng đạo ngân quang dày đặc, nhanh chóng kéo đến. Thạch Mục thấy vậy không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Ngân quang kia rõ ràng là thân cá dài hẹp màu bạc nhìn giống mũi kiếm. Cái đầu không lớn, chỉ dài nửa xích, quai hàm dài ra giống như mũi kiếm màu bạc nhọn hoắt. Mặt nước chung quanh khối thịt không ngừng sủi bọt. Đám Kiếm Ngư bàng bạc vây quanh khối thịt tạo thành ngân cầu khổng lồ khiến bọt nước bắn ra tung tóe.
Rầm rầm!
Sau mấy hơi thở, ngân cầu do Kiếm Ngư tạo thành ầm ầm tiêu tán. Chúng lặn xuống lòng sông rồi biến mất vô ảnh vô tung trong nháy mắt. Khối thịt kia cũng bị đánh chén gọn ghẽ, không sót lại dù chỉ một chút.