Hắn suy nghĩ rồi đứng dậy tiến về phía giường, ngồi xuống khoanh chân lại điều dưỡng thể khí
- Thiên Hà Lâm Anh...?
Hắn nhẹ nhàng gọi tên cô, trong lòng gợi chút cảm giác thân quen khó tả
Sáng hôm sau:
- Hiện tại mình chỉ đang ở cấp 1, phải tăng cấp nhanh chóng lên, tuy là ăn gian nhưng không sao chỉ cần tăng cấp thì chuyện gì cũng có thể!
Cô ngồi trên giường, tay nắm số đơn dược đã mua từ hôm qua, chuẩn bị cho việc tăng tu vi. Nói xong cô cầm đơn dược cho tất vào miệng rồi nhanh chóng tu luyện. Sau 1 hồi vận khí thì cuối cùng cô cũng đạt được đến tu vi cấp 5
- Quả nhiên là đồ tốt, mới vậy mà đã lên hẳn 4 cấp, thể chất nguyên chủ sau khi loại bỏ độc rất tốt, thiên phú cũng mạnh, đây quả là người tài năng!
- Tiểu thư!
Tiểu Khắc đi vào gọi cô, vẻ mặt có vẻ nghiêm túc đến kì lạ
- Có chuyện gì sao?
Cô thấy vẻ mặt hiếm thấy của Tiểu Khắc liền lấy làm lạ
- Thân Vương Gia có khách, kêu cô ra tiếp!
- Phụ thân có khách thì phải là người ra tiếp, liên quan gì tới ta mà ta phải tiếp? Nực cười...
Cô khó hiểu nhìn Tiểu Khắc rồi lại cười nhẹ bất đắc dĩ
- Liên quan tới cô mà... tại vị khách đó muốn cô ra ngoài tiếp!
- Hả?
Cuối cùng cô cũng phải thay y phục hẳn hoi rồi mới đi ra sảnh phủ viện, nghe Tiểu Khắc nói đây là nhân vật lớn, phụ thân cô cũng khá là kiêng dè người này, cô thấy hơi tò mò muốn biết vị khách này là ai và tại sao lại bảo cô tới tiếp hắn? Chẳng nhẽ nguyên chủ với người này có quen biết với nhau?
- Lục thúc, người vừa mới đánh trận về, vết thương đã khỏi hay chưa?
Hắn cười nói với ông
- Tạ Ngũ Gia quan tâm, vết thương ta đã khỏi hẳn rồi, tiến độ nhanh như vậy là nhờ ái nữ Lâm Anh ta của ta chữa cho
Ông cũng cười lại, lời nói vô cùng kính nể
- Ồ... Đại tiểu thư còn biết y thuật?
Hắn bất ngờ nói, thấy có chút tò mò về cô
- Ái nữ ta...
- Phụ thân!
Ông đang định trả lời lại thì cô bước vào cất tiếng gọi kết thúc cuộc trò chuyện của 2 người
- Lâm Anh đến rồi à? Ta giới thiệu với con, đây là Ngũ Vương Gia, mau thỉnh an
Ông thấy cô đến nhanh chóng đứng dậy, nói rồi chĩa tay về phía hắn
- Tiểu nữ xin thỉnh an Ngũ... Vương.... Gia... ặc
Cô quay sang cung kính thỉnh an hắn, ngẩng mặt lên là cái gương mặt rất đỗi quen thuộc đập vào mặt cô, cẩu huyết rồi à nha
- Là cô?
Hắn nhận ra cô nương trước bị hắn mạo phạm còn chửi hắn tới tấp liền giật mình bất ngờ
- Aaaaaaa.... Sao anh lại ở đây? Không lẽ anh là... Ngũ Vương Gia?
Cô đột nhiên hét lên khiến ai nấy giật mình nhìn cô
- Thật không ngờ... Lần đó thấy cô ăn mặc quê mùa tưởng cô nghèo ai ngờ lại là Đại tiểu thư Thiên Hà phủ....
- Con gái, con quen Ngũ Gia sao?
Ông hỏi
- Sao không quen? Hắn là người đã cướp đi nụ hôn đầu của con! Ngũ Gia cái gì cơ chứ? Vô liêm sỉ thì có!
Cô tức giận chỉ thẳng mặt hắn, mặt thì quay sang ông nói
"Khó rồi đây... ai mà ngờ lại là cô nương lần đó cơ chứ? Vì đại cuộc vậy"
Hắn nghĩ, vẻ mặt rất là mệt mỏi và bất lực
- Vị tiểu thư này, lúc đó là tôi bất đắc dĩ, chứ không phải cố ý
- Cứ cho là vậy đi. Bảo tôi tiếp anh, xin lỗi, tôi không làm được, để cái vinh hạnh này cho phụ thân tôi đi. Cáo từ!
Cô nói xong nhanh chóng chạy ra ngoài, cô thật sự không chịu nổi cái bản mặt của hắn nữa, ở nữa chắc cô mù mắt mất
- Xin lỗi Ngũ Gia, con bé bị tôi chiều quá rồi, tí nữa sẽ dạy bảo lại nó
Ông khó xử nhìn hắn
- Không có gì đâu thúc. Tôi có việc tìm ái nữ của thúc, tôi đi trước nhá
- Ơ....
Hắn cũng chạy đi để lại 1 con người vẫn đang không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Trà còn chưa uống hết, chuyện còn chưa nói xong, vậy mà lại đi hết rồi sao?
- Cô ta chạy nhanh thật đấy! Mới đây đã không thấy đâu rồi
Hắn ngó nhìn xung quanh rồi lại tiếp tục đi tìm cô
Còn cô lúc này đang ở hoa viên tập luyện sát thương, tiện thể xem cơ thể đã vững chắc lọau võ Thế Công chưa. Lúc đi tìm cô, hắn vô tình chạy ngang qua đấy, liếc mắt thấy bóng của cô liền nhanh chóng đi đến lặng lẽ nhìn cô
- Thiên Linh Mệnh- Thổ!
Cô vừa nói tên loại võ vừa tập võ của loại đấy, tất cả các động tác đều chuẩn và chính xác, đặc biệt là lực sát thương rất cao. Kết thúc cô dùng phép loại võ đánh vào 1 tảng đá gần đó
- Trận Minh Quyền- Sát!
Tảng đá bị cô làm chuột bạch vỡ vụn ra từng mảnh, điều này đã thể hiện thấy lực sát thương rất mạnh.
Hết chương 11.