Còn hắn sau khi biết cô đã mất tích, điên cuồng lùng sục cô khắp nơi, lật từng ngôi nhà, mảnh đất lên, không nơi nào là không tìm qua nhưng chỉ nhận được hai từ là 'không thấy', tuy vậy nhưng hắn chưa từng từ bỏ, vẫn hi vọng có thể tìm thấy cô vì hắn biết cô sẽ tìm mọi cách để trốn thoát ra ngoài, vẫn sẽ sống sót để quay trở về
Tại một nơi vô cùng xa xôi hẻo lánh, ngoài cát bụi ra thì xung quanh cũng chỉ có 1 căn nhà nhỏ mà bên trong đang giam giữ một người, không ai khác chính là cô, chân tay cô đều bị buộc chặt, đôi mắt được che đi bởi miếng vải trắng, cô chợt tỉnh giấc, giật mình nhìn, thứ cô nhận thấy là một màu đen tối thăm thẳm
- Cái gì? Sao tối thế này? Mình đang đâu?.... Chết tiệt, trói rồi...
Cô cựa quậy người nhưng bị trói chặt không cách nào nhúch nhích được liền chửi một câu
- Tiểu thư!
Giọng nói quen thuộc vang lên trong tai cô, cô nhíu mày cố nhận biết giọng nói
- Ngươi là...
- Tiểu thư!
- Tiểu... Tiểu Mỹ?
Cô hốt hoảng ấp úng nói nhưng nhanh chóng thu lại, trở về dáng vẻ ban đầu
- Chính xác! Tiểu thư, cô ở đây hẳn là không thoải mái đâu nhỉ, cô cố chịu đi, đợi sau khi Tục Cô môn chủ đại thắng trở về, cô tự khắc sẽ được thả ra!
Tiểu Mỹ gật đầu búng tay một cái, đứng trước mặt cô nói
- Tiểu Mỹ, tại sao ngươi lại theo phe đấy? Tại sao ngươi lại phản bội ta?
Cô hét lên trong sự thất vọng não nề, cô vẫn vô cùng căm phẫn Tiểu Mỹ
- Tiểu thư, cô nói vậy là sai rồi! Tiểu Mỹ không hề phản bội cô, Tiểu Mỹ là đang giúp cô! Cô có nhớ Hổ Thiết đã từng nói gì với cô không? Mảnh Phù Lệnh ở trong người cô vô cùng nguy hiểm, cần phải lấy ra nếu không cô càng lớn sức mạnh hấp thụ của nó càng mạnh, đợi đến khi nó hút cạn sinh khí của cô thì cô sẽ khô xác mà chết! Cực kì đáng sợ! Tiểu Mỹ không cho phép điều đó xảy ra!
- Hàm hồ! Vậy ngươi có chắc sau khi lấy mảnh Phù Lệnh ra ta sẽ không chết?
Cô nghe xong cảm thấy có phần nực cười nhếch mép nói
- Sẽ không chết! Tục Cô môn chủ nói rồi, cô sẽ không chết! Sau khi lấy mảnh Phù Lệnh ra cô sẽ mãi thuộc về Tiểu Mỹ!
Tiểu Mỹ lắc đầu tặc lưỡi nói
- Ngươi...
- Thật ra Tiểu Mỹ luôn sùng bái cô, thầm ái mộ cô, muốn cô... ở cạnh Tiểu Mỹ mãi, nhưng tại sao Tiểu Khắc lại được cô sủng ái hơn mà không phải ta? Còn con tiện nhân Bạch Nhi nữa! Nó dựa vào cái gì mà vừa mới bước chân vào phủ liền được cô ưu ái hết mực?
Tiểu Mỹ bước đến giơ tay sờ lên má cô, vuốt ve má cô, tay nắm chặt lại đấm một cú mạnh vào tường, máu từ bàn tay dần chảy xuống
- Tiểu Mỹ, ngươi... không phải ngươi yêu ta đấy chứ?
Cô nhỏ giọt mồ hôi lạnh, nếu đúng như cô đoán thì đây là lần đầu cô được một đứa con gái yêu đấy
- Tiểu thư, cứ cho là vậy đi!
Tiểu Mỹ không phủ nhận khiến cô một lúc càng sợ hãi hơn, cô không biết đây là đâu, nếu như phải ở đây chẳng lẽ cô phải đi cưới một đứa con gái? Oh my god
- Tiểu Mỹ, ngươi... chắc không phải ở đây chờ ta tỉnh rồi nói mấy lời này đâu nhỉ?
- Tiểu thư rất thông minh! Tiểu Mỹ phụng lệnh Tục Cô môn chủ lấy mảnh Phù Lệnh ra!
- Ngươi biết cách?
Cô nghi ngờ hỏi, Tiểu Mỹ không chần chừ gật đầu 1 cái
- Biết. Cái đã cần nói cũng đã nói. Tiểu thư, tiểu mỹ bắt đầu làm đây!
Nói rồi, Tiểu Mỹ khoanh chân ngồi xuống đối diện cô, thi triển ma pháp, cô với tư thế trói chân trói tay trong lòng có hơi bất an
Tiểu Mỹ lôi ra 2 mảnh Phù Lệnh ghép lại với nhau, rồi bay lơ lửng giữa không trung, dưới đó có vòng tròn ma pháp, tia phép thuật từ Tiểu Mỹ và vòng tròn chiếu vào mảng Phù Lệnh rồi từ đó chiếu vào lồng ngực cô, cô vô cùng đau đớn, cảm giác như đang bị hàng ngàn con dao đâm vào
- Aaaaaaa! Aaaaaa....
Hơi thở cô tựa như dần yếu lại, bắt đầu thở gấp gáp, Tiểu Mỹ đột nhiên dừng quá trình lại, vẻ mặt hoảng sợ lắc đầu
- Sao... sao lại... sao lại có thể? Tại sao khi mình cố lấy ra hơi thở của tiểu thư lại yếu đi như vậy, nếu mình không dừng lại thì có phải tiểu thư sẽ chết không? Không... không thể nào! Tục Cô môn chủ nói sẽ không làm sao mà, người lừa mình! Lừa mình!
Cô hiện tại không thể nói nổi ra 1 câu, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình
- Tiểu thư! Cô mau chạy đi! Nếu như để họ lấy được cô sẽ chết mất!
Tiểu Mỹ vội vàng cởi trói cho cô, tháo vải che mắt
- Ngươi... muốn thả ta ra?
- Tiểu thư, Tiểu Mỹ không thể để cô chết vì Tiểu Mỹ yêu cô, Tiểu Mỹ muốn cô sống hạnh phúc, sống lâu.... bên người cô yêu!
Tiểu Mỹ dừng lại một chút, đôi mắt buồn bã thất vọng hướng xuống đất rồi lại tiếp tục
- Vậy còn ngươi?
Cô lo lắng hỏi, tuy Tiểu Mỹ phản bội cô nhưng y có lý do riêng, cô cũng không thể trách y hoàn toàn được
- Tiểu Mỹ không lấy được mảnh Phù Lệnh, lại còn để cô thoát, tội này chắc chắn xử tội chết, nhưng vì tiểu thư, Tiểu Mỹ cam tâm tình nguyện!
- A! Tiểu Mỹ!
Tiểu Mỹ đẩy cô ra ngoài cửa, lập 1 hàng kết giới, đôi mắt dần ứa lệ
- Tiểu thư! Mau chạy đi! Mặc kệ Tiểu Mỹ! Là Tiểu Mỹ đã phản bội cô, cô nên hận Tiểu Mỹ!
"Tiểu Mỹ! Ngươi phải sống để đền tội! Vũ!"
Cô suy nghĩ rồi gọi linh thú của cô ra, trong phút chốc linh thú cô xuất hiện, hai cái cánh băng dang rộng ra, cô lập tức bay lên trên ngồi, linh thú cô sải cánh bay lên không trung
"Rốt cuộc chỗ này là chỗ nào? Tại sao lại chỉ toàn cát với bụi vậy?"
Hết chương 61.