- Bạch Nhi có thân phận là gì chúng ta căn bản không chắc được
Hắn ngồi ở bàn trong phòng cô đáng nghi suy tư nói. Cô nhìn hắn rồi ngẫm nghĩ lúc lâu
- Ta nghĩ có khả năng Tiểu Cơ Nữ bị mất tích năm đó là Bạch Nhi. Cho dù là gì ta tin rằng Bạch Nhi sẽ không phản bội ta
- Không phải Bạch Nhi có cha mẹ đã mất rồi sao?
Cô lắc đầu
- Không phải. Bạch Nhi đã từng kể với ta, em ấy mồ côi cha mẹ từ bé, được nhận nuôi bởi một gia đình
- Nếu là vậy, ta cũng có cùng quan điểm với nàng. Thực hư ra sao phải đợi Liên Ly tra tin tức đã
- Lêu lêu, đồ heo Tiếu Minh, bắt được ta rồi nói
- Ngươi... Linh Linh đứng lại đó cho ta! Xem ta xử ngươi thế nào
- Ai ngu đến nỗi nghe lời ngươi đứng lại chứ?
Tiếng cười đùa của Linh Linh với Tiếu Minh vang lên khắp viện, trông có sức sống hơn hẳn. Đáng tiếc rằng, không biết cô có thể nghe được bao lâu nữa
- Tiếu Minh và Linh Linh càng lúc càng thân. Nàng có ý định tác thành cho hai người không?
Hắn đan tay hắn vào tay cô rồi nắm chặt lấy, cô mỉm cười ra vẻ trầm tư
- Chưa vội. Để ta xem đã, Tiếu Minh vẫn chưa cầu hôn Linh Linh, ta chưa thể thúc đẩy vội được
- Cầu hôn? Là gì?
- Ừm... Có thể gọi là lời đề nghị của một đàn ông đối với một người phụ nữ có ý rằng người phụ nữ sẽ mãi mãi trói buộc với người đàn ông, không lìa xa. Nhưng người phụ nữ có đồng ý hay không vẫn phải tùy thuộc vào bản thân
Hắn nghe kĩ từng lời cô nói, còn có kiểu này nữa á. Hẳn ngẫm lại lúc lâu, rồi nhìn cô nói
- Kiểu như là thành thân á? Thế nàng có muốn như thế không?
- Giống vậy nhưng mà là một việc trước cả thành thân. Bản thân mỗi người phụ nữ nào khi yêu sâu đậm ai đó cũng đều muốn như vậy cả kể cả ta
- Vậy...
- Tiểu Thiên Nhi, chàng biết nấu không?
- Nấu? Ta đường đường là vương gia sao phải kéo ống tay làm ngự trù? Nàng đói sao? Kêu người làm là được
- Nếu ta nói ta muốn chàng làm thì sao? Chàng có đồng ý vì ta mà hạ xuống làm ngự trù không?
Cô chống tay lên cằm nhìn thẳng mắt hắn như đang thách thức. Hắn nhếch môi nhẹ cũng chống cằm lên
- Chỉ cần là nàng, bất cứ thứ gì ta đều có thể vứt bỏ lòng tự trọng
Nói rồi hắn thơm nhẹ lên trán cô rồi đi ra ngoài, ngó qua ngó lại
- Phòng bếp ở đâu? Bên này hay bên này?
Được vài giây hắn cũng đi theo cảm tính của mình để đi tìm phòng bếp. Cô lắc đầu cười hắn rồi nhanh chóng ra đóng cửa phòng
Bộp!
Cô đập tay vào cửa cố gắng chịu cơn đau. Tay còn lại nắm chặt lấy y phục, mặt nhăn mày nhó, càng lúc càng thấy đau, cô dựa vào cửa rồi trượt xuống, ngồi bệt xuống đất
Khụ..!..Khụ!
Cô ho ra một đống máu, thời gian của cô không còn nhiều, cơn đau càng lúc càng dữ dội, tần suất trở nên nhiều hơn, chân tay cũng không còn sức như trước nữa
Cơn đau cũng chỉ hành hạ cô một lúc, sau khi đã ổn định tinh thần cô dọn một đống máu kia đi rồi tỏ vẻ ra vẫn khỏe
" Tiểu thư, hà tất gì cô phải vậy?"
Tiếng của Vũ vang lên trong đầu cô. Cô lắc đầu
" Ngươi không hiểu. Ta không muốn bọn họ phải lo lắng cho ta nữa. Ta chỉ muốn lặng lẽ"
" Đôi lúc cảm thấy tiểu thư thật ngốc. Người đau tại sao lại phải giấu đi? Tại sao không muốn bọn họ biết?"
" Vũ, ngươi là linh thú, đương nhiên sẽ không hiểu. Mấy ngày nay có tiến hóa được thêm gì không?"
" Cũng tàm tạm, tiểu thư, ta đã nâng cấp được thêm một số tính năng, ta cũng đang nghiên cứu cách chế thuốc giải để lấy ra mảnh Phù Lệnh"
" Ngươi cũng biết quan tâm ta? Mảnh Phù Lệnh không dễ lấy ra, ngươi có chắc?"
" Linh thú cũng có cảm tình. Không thử sẽ không biết"
" Tùy ngươi thôi"
- Tiểu thư! Tiểu thư, xảy ra chuyện rồi!
Giọng hoảng sợ của Tiểu Khắc vang lên khiến cô và Vũ ngừng nói chuyện
- Sao vậy?
- Không biết vương gia làm sao mà cứ đòi làm ngự trù rồi...
Tiểu Khắc và Bạch Nhi vội vàng đẩy cửa vào, vẻ mặt lo sợ nói
- Thứ cho bọn em đã tự tiện vào mà không gõ cửa. Ngự trù nhường phòng bếp cho vương gia, vương gia không biết nấu liền làm.... nổ bếp rồi...
Bạch Nhi ngập ngừng nói, cô há hốc mồm nhìn hai người, không biết nấu nói không biết nấu luôn đi, mà không biết hắn làm kiểu gì mà có thể nổ bếp được
Hết chương 76.