Đàm Thanh phất tay ý bảo Tiêu Hiền đi
- Đàm công tử, quả thật ta với ngươi không thù không oán nhưng ngươi đã mạo phạm Thiên Hà Đại tiểu thư, ta không thể chấp nhận được!
Tiêu Hiền lắc đầu kiên quyết không rời đi, quả nhiên Tiêu Hiền thích cô mất rồi
- Cần ngươi bảo vệ A Lâm sao? Có ta ở đây, không liên quan đến ngươi, mau đi!
Hắn thấy Tiêu Hiền quan tâm cô không khỏi tức giận, hôm nay sao hắn ăn giấm nhiều thế nhỉ?
- Ngũ vương gia, thần biết nhưng thần vẫn muốn!
Tiêu Hiền nói, ánh mắt không hề lung lay rung chuyển
- Đủ rồi! Tiêu Hiền, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi! Đánh cho ta!
Đàm Thanh hất tay một phát, thủ hạ của y lập tức xông đến tấn công nhóm của cô, vâng, chỉ với một vài phát đập của cô chỗ người này đã nằm lăn lốc ra giữa đất
Đúng lúc này, thời gian săn bắn đã hết, tất cả môn phái đều tập trung ở sảnh đài
Đàm Thanh chạy lên trên báo cáo với Tục Cô môn chủ
- Phụ thân, đám người hoàng tộc kia cùng với Đại đệ tử của Miên Xích phái làm phản, ra tay tấn công người của ta, người xem có cần...
- Chưa vội! Trên người của đứa nhóc minh chủ kia có mảnh Phù Lệnh, đợi khi nào lấy được thì con nhóc đó con muốn làm gì thì làm!
Tục Cô môn chủ ra lệnh Đàm Thanh im lặng nói xen vào, Đàm Thanh gật đầu, miệng nhẽ nhoẻn nụ cười gian xảo, ánh mắt sát khí liếc nhìn cô
- Mới vậy thôi mà đã đi mách lẻo rồi, đúng là tính tiểu thư!
Linh Linh nhăn mặt nói, không ngừng lườm Đàm Thanh, Tiếu Minh đứng bên cạnh đồng tình
- Đúng, chả phải nam tử hán gì cả!
- Tiếu Minh, ngươi xem cái quần của tên kia có giống y phục nữ nhân không? Haha
- Đúng thật, sao lại có kiểu y phục buồn cười như vậy chứ? Haha
Linh Linh và Tiếu Minh tiếp tục bàn tán nói chuyện, 2 người này tuy hay đấu khẩu nhau nhưng nếu nói cùng 1 vấn đề cũng khá hợp đấy
Cô đang đứng yên một chỗ nói chuyện với hắn thì có một người phụ nữ trung niên va vào cô
- Chàng nghĩ xem ta có phải dễ bị... A!
- Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi! Nô tỳ không cố ý, nô tỳ không cố ý!
Người đó vội vàng nhận tội, cô lắc đầu
- Không sao!
- Ơ? Diệp Chi... di nương?
Linh Linh bất ngờ nói, cúi mặt xuống nhìn người đó, người đó càng cúi gằm lại
- Không... không phải, tam tiểu thư nhìn nhầm rồi, nô tỳ... nô tỳ không phải!
- Rõ ràng là Diệp Chi di nương mà! Mái tóc xanh dương hiếm có này ta không thể nhận nhầm được! Tại sao người lại phủ nhận?
Linh Linh nói, cô ngạc nhiên sửng sốt, đến gần người đó, cô không tin vào mắt mình nữa
"Là mẫu thân... của nguyên chủ?"
- Thất lễ rồi!
Cô cầm tay của người đó kéo lại khiến y theo đà quay mặt lại, cô mở to mắt ra nhìn người trước mặt
"Mái tóc... Màu mắt này y một đúc với mình!"
- Đúng là Diệp Chi di nương rồi!
Linh Linh hốt hoảng nói
- Là Trân Liên tiểu thư kìa
- Sao có thể? Không phải người mất tích rồi sao?
- Trân Liên tiểu thư sao lại có mặt ở đây?
Thấy Diệp Chi ai nấy đều bất ngờ bàn tán xôn xao khiến các vị môn chủ để ý đến
- Có chuyện gì vậy?
La Tô môn chủ cất tiếng, trong một khoảnh khắc hiếm hoi, Tục Cô môn chủ khẽ nhếch môi lên rồi thu lại
- Dưới kia sao ồn ào quá vậy? Coi các vị môn chủ ở đây là không khí à?
Tục Cô môn chủ quát lớn khiến tất cả đều im bặt, ánh mắt ông ta hướng xuống dưới
- Là... là mẫu... thân... phải không?
Cô ấp úng nói, vẫn chưa tin được, hắn dùng ánh mắt thương cảm nhìn cô không nói gì
- Tiểu Lâm... à không, không phải, Đại tiểu thư nhìn nhầm người rồi!
Diệp Chi vô ý gọi cô thân mật rồi nhanh ý sửa lại, điều này càng khiến cô nghi ngờ
- Tiểu Chi, ngươi ở đó làm gì vậy? Vô lễ với Đại tiểu thư à? Còn không mau xin lỗi?
Tục Cô môn chủ quát Diệp Chi khiến y run sợ cuống cuồng nhận lỗi
- Này, cái gì mà Tiểu Chi chứ? Đây chính là Diệp Chi di nương mà, Trân Liên Diệp Chi đó!
Linh Linh chỉ thẳng tay vào Tục Cô môn chủ tức giận nói, ông ta ngạc nhiên không thốt nên lời
"Tiểu Chi? Nhìn thì có vẻ giống nhưng đột ngột lại xuất hiện ngay trước mặt mình thì có hơi không phải, phải xác nhận đã"
Hết chương 53.