• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

* Hồi ức của Bạch Nhi- Ái Nhĩ La Tiểu Cơ Nữ*

Ái Nhĩ La, tên của con được sinh ra khi mặt trời đang hửng nắng. Như ánh dương chiếu rọi Thiên Nữ Thần. Là tiểu Mặt Trời của ta, là cả sự sống của ta, là đứa con ta yêu chiều nhất. Hãy sống thật tốt, thật khỏe mạnh nhá con!

Ta là Ái Nhĩ La, đứa con mang danh mặt trời của Thiên Nữ Thần. Ta còn nhỏ không biết bản thân có sứ mệnh quan trọng gì, bọn họ gọi ta là Tiểu Cơ Nữ, Thiên Cơ Nữ tương lai! A mẫu của ta hay nói sau này ta sẽ gánh vác rất nhiều việc, ta không hiểu. Gánh vác việc gì? Nấu cơm hay kêu người hầu dọn dẹp Thiên điện? Ta không biết, ta không hiểu. A mẫu nói lớn lên ta khác hiểu, sẽ phải ngộ giác ra trách nhiệm bản thân đang phải gánh lấy. Ta hỏi có mệt lắm không, có rắc rối lắm không. Người không nói không rằng, chỉ lắc đầu một cách não nề, ta liền tin lấy và mong rằng sẽ lớn nhanh để biết việc đấy là việc gì. Nhưng rồi khi ta lớn hơn chút, ta chỉ mong rằng bản thân không hề lớn lên mà chỉ như hồi bé, vô tư tự tại, không lo không nghĩ. Ta nhớ a mẫu của ta, nhớ bản thân hồi bé, nhớ Thiên Nữ Thần!

- A mẫu! Người xem, Huyền Huyền lại học được chữ mới rồi này!

Ánh mắt như biết nói của ta đã tôn lên vẻ tinh nghịch, hoạt bát vốn có. Ai nấy đều rất thích đôi mắt của ta, đỏ, đỏ như ánh mặt trời rạng ngời vậy

- Huyền Huyền giỏi lắm. A mẫu kêu người làm điểm tâm cho ăn nhé!

- Woa, yêu a mẫu nhất!

- Huyền Huyền không yêu a thân sao?

- A thân cũng tuyệt nhất! Huyền Huyền cũng yêu a thân

Ngày tháng bình yên đang dần kết thúc khi ngày đó, ngày a mẫu nhận được tin Tục Cô phái đang dẫn quân đến thu phục. Hôm đó, ta nhớ nó rất loạn, mọi người chạy loạn hết cả lên. Một màu đỏ rực lên khoảng bầu trời tối om. Mọi gian phòng đều cháy, cháy rụi hoàn toàn. Người người ngã xuống trước mặt ta, ta mở to mắt ra nhìn. Cảnh tượng kinh hoàng đấy ta sẽ không bao giờ quên

A thân, a mẫu? A thân, a mẫu đâu? A thân, a mẫu của ta đâu?

Ta vội vàng đi tìm a thân và a mẫu trong cơn hoảng loạn đấy. Chém chém giết giết, ta rất sợ, chỉ biết chạy đi, khóc thật to đi tìm a thân và a mẫu

A thân và a mẫu ở kia rồi!

- A mẫu! A mẫu! A thân!

- Huyền Huyền! Mau chạy đi!

- A Thân! A Mẫu! Đừng bỏ con!

Ta hoảng hồn, người đàn ông đó là ai, sao lại giết a thân, a mẫu của ta? Đứng đờ người lại, ta tận mắt chứng kiến a thân, a mẫu của ta gục xuống với đống máu đang tràn ra không ngừng. A mẫu nói gì cơ? Ta không nghe thấy...

- Mau... chạy....

- A thân! A mẫu!

- Tiểu Cơ Nữ! Mau chạy! Chạy thôi Tiểu Cơ Nữ!

- Không! Ta phải ở lại với a thân, a mẫu của ta!

Vú nuôi ta từ đâu đến kéo ta đi, ta không muốn đi. A thân, a mẫu còn ở đấy, ta không thể đi, không thể đi....

Ý thức của ta dần mất đi. Lúc ta tỉnh lại thì đã ở chỗ xa lạ nào đó, ta thấy vú nuôi của ta, đang ngồi cạnh ta. Ta vội vàng hỏi

- Vú nuôi! A thân, a mẫu của ta đâu? Chúng ta đang ở đâu vậy?

- Tiểu Cơ Nữ! Thiên Nữ Thần đã diệt vong rồi! Người là hậu duệ duy nhất của Thiên Nữ Thần! Để bảo đảm cho mạng sống của người và cả giáo phái người bắt buộc phải sống tiếp! Người phải trưởng thành hơn những đứa trẻ khác! Tục Cô phái sẽ rất nhanh chóng tìm đến chỗ của chúng ta, nhưng thần nhất định sẽ bảo toàn mạng sống của người!

Ta nghe vú nuôi nói, từng câu từng chữ đều in đậm trong tâm trí ta! Trả thù! Ta phải trả thù cho a thân, a mẫu, cho cả giáo phái! Trách nhiệm này rất to lớn. Sau lần đó, ta chú tâm vào việc học võ. Ta và vú nuôi thay đổi địa điểm liên tục, chưa bao giờ ở quá 2 tháng. Cứ như vậy cho đến khi Tục Cô phái đã tra ra nơi chúng ta sống. Vú nuôi vì ta mà chết, ta đã không thể bảo vệ cho y. Lòng ta uất ức, căm phẫn. Do ta còn bé nên không thể chiến đấu tiếp, ta bị thương nặng. Bọn chúng tưởng rằng ta đã chết nhưng rất may có người tìm thấy ta và ta đã sống với một trí nhớ hoàn toàn khác. Ta không rõ ta là ai, đến từ đâu, ta chỉ biết người đưa ta về tự xưng là phụ mẫu ta. Ta đã sống trong khoảng thời gian yên bình, dưới tình yêu thương của những người đó. Hoàn toàn không biết về sứ mệnh mà mình đang phải gánh vác. Cứ thế cho đến khi phụ mẫu qua đời vì bệnh nặng, huynh trưởng và ta nương vào nhau mà sống tiếp, ai ngờ huynh ấy nợ nần chồng chất nỡ lòng bán ta đi và cũng từ lần đấy ta gặp Thiên Hà đại tiểu thư, Thiên Hà Lâm Anh! Cuộc sống của ta lại thay đổi hoàn toàn, ta vô cùng yêu quý vị đại tiểu thư này! Vô cùng yêu quý!

Kết thúc hồi ức. Bên ngoài là cô và người lạ mặt đó đang chờ đợi. Cô lo rằng Bạch Nhi sẽ vì mối thù mà quên đi bản chất vốn có của mình

Bạch Nhi từ đầu đã chìm sâu vào hồi ức, về mối thù của mình nhưng đột nhiên cô lại xuất hiện trong tâm trí y. Cho thấy rằng cô cũng vô cùng quan trọng đối với y

Bột khói dần biến mất. Tất cả đều tỉnh lại từ ảo mộng, riêng Bạch Nhi thì tỉnh chậm hơn một chút

- Hơ? Ta đang đâu thế này?

A Tú mơ mơ màng màng ngó nhìn xung quanh

- Tiểu thư? Trời sáng chưa? Ta còn phải.... lấy nước cho tiểu thư nữa.... Oáp!

Tiểu khắc mắt nhắm mắt mở, duỗi chân tay ra rồi miệng ngáp ngủ

- A Lâm? Đến giờ thành thân chưa?

Hắn vội vàng tỉnh dậy, ngơ ngác hồi lâu mới nhận ra mình bị trúng thứ bột kia

- Ngươi...

- Ahihi, Linh Linh, tới chà đạp ta đi~

Tiếu Minh rõ ràng đã tỉnh rồi nhưng vẫn còn đang mơ màng. Thật không hiểu con người này đang nghĩ bậy bạ gì với Linh Linh nữa

- Tiếu Minh. Ngươi cút ra đây cho bản nương!

Linh Linh cho dù có đang mơ hay ngoài đời, miệng lưỡi vẫn độc địa như vậy. Có lẽ là do bản tính của y rồi

- Công chúa. Liên Ly nguyện làm người dưới chân của người a~

Cô thật bó tay với những người này. Cái người lạ mặt kia còn cạn ngôn hơn nữa

- Đúng là những người đi theo chân của Minh Chủ có khác. Thật đặc biệt!

Cứ coi như cô không quen biết họ đi. Thật không nghĩ rằng sâu trong họ lại có những ý nghĩ như vậy

Bạch Nhi đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Quyết định đi hay ở lại đều phụ thuộc vào y hết

Hết chương 80.

* Huyền Huyền là tên gọi thân mật của y khi còn là Tiểu Cơ Nữ*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK