Cô bất ngờ hỏi, hắn gật đầu nói
- Đúng. Bên trong và bên ngoài đều có biến cố, Hoàng Ngọc quốc sắp suy tàn rồi
- Thế sao chàng không đi đánh trận? Tìm ta làm gì?
- Ta... vì ta...
Hắn ấp úng nói, mãi không nói ra được là vì sao, hắn căn bản là ngại a
"Vì ta sợ mất nàng chứ sao"
Hắn ngậm ngùi nghĩ. Đi theo đường tắt do hắn chỉ, cô và hắn nhanh chóng đến An An đô thị
Tại Vô Thị trang mạc:
Bốp! A!
- Vô dụng! Ta kêu ngươi trông chừng cô ta rồi lấy mảnh Phù Lệnh, còn ngươi? Lại để cô ta chạy thoát!
Hổ Thiết vung tay tát Tiểu Mỹ một cái thật đau, Tiểu Mỹ ngã xuống đất run sợ cúi gằm mặt xuống
- Dây trói của chúng ta không ai dễ cởi ra được! Tiểu Mỹ, ngươi có chắc là cô ta tự cởi?
Giọng nói từ phía đằng sau vang lên, Tiểu Mỹ gật đầu lia lịa
- Đúng, đúng, đúng! Là cô ta tự cởi! Tiểu Mỹ không dám nói dối người, Đàm công tử!
- Tiểu Mỹ, tuy ngươi làm việc cho ta chưa quá lâu nhưng ta vẫn luôn tin ngươi, ngươi không thể nói dối vậy được! Tiểu Mỹ, ta biết ngươi luôn đứng về phía của cô ta nên là...
Đàm Thanh bước đến trước mặt Tiểu Mỹ, lườm xuống y, giơ tay ra giết Tiểu Mỹ
- Chết đi!
Tiểu Mỹ phụt máu ra, cơ thể ngã xuống đất, đôi mắt mở to ra, chết không nhắm mắt
- Tính đến bây giờ, cô ta hẳn là đã đến An An rồi, Hổ Thiết, đem Lục thân vương gia đến tặng cho ả ta nói rằng đây là quà sinh thần muộn!
- Rõ!
Hổ Thiết nhận lệnh lập tức đi làm, Đàm Thanh nở nụ cười nham hiểm, gian xảo
Cô từ phía trên nhìn xuống, thật không ngờ, mới có mấy ngày mà An An đô thị lại trở thành một đô thị phế tàn như này, xác chết chồng chất lên nhau, máu me trở thành một vũng to nhỏ, cô đang trên đường đến La Tô phái mà lúc này La Tô phái cũng đang trong tình trạng không thể hơn
- Hạ Hiên, ngươi thật bỉ ổi! Dám phản quốc!
Tiếu Minh vừa đánh vừa hét to lên, hơn vạn người đến thu phục La Tô phái, mà đệ tử của La Tô phái chỉ có mấy nghìn người, cho dù có tài giỏi đến cỡ nào thì vẫn thua về số lượng
Vừa mới đến địa phận của La Tô phái, cô đã thấy 1 trận chiến lớn xảy ra, cô đứng ở phía trên vung tay ra yểm trợ, cô rất mạnh, chỉ cần một cái vung tay thôi mà mấy nghìn người đã bị tiêu sạch hoàn toàn
- Có chuyện gì vậy?
Hạ Hiên ngạo nghễ ngồi lên lưng thú hốt hoảng nhìn xung quanh khi quân của mình bỗng chốc chết không nguyên do, vội vàng vẫy tay lại
- Toàn quân rút lui!
Nhận được lệnh tất cả lui về, dường như cảm nhận được sát khí Hạ Hiên giật mình vô thức ngẩng lên trên
"Thiên Hà Lâm Anh?"
- Chuyện gì vậy?
Linh Linh bất ngờ nói, không phải vừa nãy còn rất hung hãn sao?
Tất cả nhìn nhau khó hiểu, đột nhiên từ trên trời một con linh thú bay xuống đáp trước mặt mọi người
- Anh Nhi... tỷ tỷ?
Linh Linh mập mờ nhìn thấy bóng hình cô, vội vàng bước đến
- Anh Nhi tỷ tỷ!
Linh Linh xông đến ôm cô một cái, cô mỉm cười nhẹ, không có cô hẳn là Linh Linh sợ lắm
- Thiên ca!
A Tú vui mừng chạy đến, vậy là hội cô lại đoàn tụ rồi. Sau khi đã hết kích động, tất cả lôi nhau vào sảnh
- Lâm muội, lúc đấy sao muội biến mất vậy?
A Tú lên tiếng đầu tiên, cô thở dài một cái
- Bị Hổ Thiết tóm đi mất, giam ở một nơi nào đó...
- Là Vô Thị trang mạc!
Hắn chen vào nói
- Vô Thị Trang mạc?
- Là nơi đấy à, chỗ đấy đúng là khó mà tìm thấy người!
Tiếu Minh suy nghĩ, tất cả đều gật đầu, cô nhớ ra thứ gì đó vội vàng hỏi Linh Linh
- Đúng rồi, Tiểu Linh Linh, phụ thân đâu?
- Muội.... muội không tìm thấy phụ thân!
Linh Linh ấp úng nói, cô liền bất an, lúc đấy phủ cô rất loạn, cô đã sớm dự đoán được trước rằng phủ cô sẽ trở thành một bãi hoang tàn, nhưng phụ thân cô cũng mạnh cô chủ quan nghĩ rằng phụ thân cô sẽ ở đây nhưng khi Linh Linh nói không thấy, cô lập tức lo sợ, không chần chừ mà gọi linh thú của mình ra bay về phủ
Thấy cô đi mất, tất cả cũng đều theo sau cô
Vừa đến nơi, đã thấy một đống xác trước mặt, cô mở cửa phủ bước vào, ngó nhìn xung quanh, cô mong rằng phụ thân cô vẫn sẽ ở đây, nơi tràn ngập nụ cười và kỉ niệm ở đây
- Phụ thân! Phụ thân!
Cô gào thét lên, phụ thân cô là người thân duy nhất đối xử với cô như người cha đối với con gái, ông mà xảy ra chuyện cô cũng không biết phải làm sao nữa, theo sau cô là hắn, Linh Linh, A Tú, Bạch Nhi, Tiểu Khắc và Tiếu Minh
Cô vội vã mở cửa sảnh chính ra, đột nhiên có cảm giác một người vừa được treo lên ngay trước mắt cô, cô vừa nhìn thoáng qua đôi giày của phụ thân cô, gom hết can đảm của mình ra từ từ ngẩng lên nhìn, từ phía ngoài bọn họ cũng chỉ có thể nhìn thấy phần chân, cũng không đoán ra được ai
Cô sững người, gương mặt giãn ra, đơ mặt, giơ tay lên phía trên
- Phu... Phụ... thân... Phụ thân!
Cô dùng phép của mình cắt đứt dây thừng, phụ thân cô ngã xuống, cô nhanh chóng đỡ lấy hốt hoảng
- Phụ thân! Phụ thân! Aaa! Phụ thân!
Cô gào lên trong tiếng khóc, Linh Linh nhìn thấy bản thân không tiếp nhận nổi, liền ngất đi
- Linh Linh! Linh Linh!
- Phụ thân! Aaaaaaaa!
Cô ôm phụ thân cô lại trong lòng, gào khóc lên, lắc đầu liên tục, cô không muốn, đây không phải sự thật!
- Phụ thân... Không... Phụ thân... Người tỉnh lại đi... Là con, Tiểu Lâm! Phụ thân!
Cô vẫn khóc, người cha duy nhất của cô đã mất, cô phải làm sao đây? Cô không muốn chấp nhận! Phụ thân cô, người đối xử với cô hết sức ưu ái, hết sức thương yêu, cho cô cảm giác tình thương như thế nào, cô vẫn muốn có cảm giác đó, cô ích kỷ, muốn được phụ thân nói lời ngọt dỗ dành cô như đứa trẻ như ngày nào, thế giới của cô đã sụp đổ, cô hận thù, căm phẫn, cô phải khiến Tục Cô phái diệt môn không người nào được phép sống!
Hắn buồn rầu nhìn cô khóc, bản thân lại không làm gì được, cô sờ lên một mảnh dải lụa được buộc trên người phụ thân cô, đề rằng
'Chúc mừng sinh thần, Thiên Hà Đại tiểu thư! Đây là quà sinh thần do ta tặng cho người, đừng trách ta tặng muộn vì phụ thân cô chết đúng vào sinh thần cô mà!'
Cô nắm chặt dải lụa đó, khóc nấc lên từng hồi, cô đau lòng, bỗng nhiên tim cô chợt đau, lại tái phát nữa rồi, cô vừa đau về tinh thần vừa đau về thể xác, chưa bao giờ thấy cô khổ sở như vậy cả, tay còn lại nắm chặt lấy y phục, đau đớn mà khóc lên, cuối cùng chịu không nổi liền xỉu đi, hắn hốt hoảng bồng cô lên
- A Lâm! A Lâm!
Hết chương 63.