Mặt cô đờ ra nghĩ thì Tiểu Khắc đột nhiên bước vào cung kính nói
- Tiểu thư, Miên Xích môn chủ muốn cầu kiến người!
- Miên Xích môn chủ? Ông ta cầu kiến ta làm gì?
Cô khó hiểu, đặt tách trà xuống bàn, nhăn mặt nói
- Miên Xích môn chủ nói có chuyện gấp cần nói với cô
Tiểu Khắc đáp lại. Cô ngẫm nghĩ lúc lâu rồi cũng quyết định đi ra sảnh gặp Miên Xích môn chủ
Cô vừa bước vào đi đến gần ông ta nhún người hành lễ
- Môn Xích môn chủ!
Nghe thấy giọng của cô, ông ta nhanh nhẹn giơ quyền lên cung kính, trên tay vẫn còn cầm kiếm, cô nghe nói thanh kiếm là biểu tượng cho phái chính đạo, lúc nào cũng phải kè kè bên người để thể hiện sự tôn trọng
- Thiên Hà Đại tiểu thư!
- Mời ngồi!
Cô giơ tay xuống ghế cười nói, bản thân vừa dứt lời cũng nhanh chóng lên trên ngồi
- Tiểu Khắc!
Cô gọi, Tiểu Khắc từ bên ngoài bước vào, nhún người hành lễ với Miên Xích môn chủ rồi mới hành lễ với cô
- Tiểu thư gọi em?
- Em đi pha trà mời khách đi!
Cô ra lệnh giao nhiệm vụ cho Tiểu Khắc, y nhận được lập tức cúi người nhận nhiệm vụ rồi đi ra ngoài, cô hướng mắt ra chỗ ông ta nói
- Miên Xích môn chủ không biết đến tìm ta là có chuyện gì?
- Cũng không phải chuyện to tát gì chỉ là....
Miên Xích môn chủ ngập ngừng nói, cô tinh ý biết ông ta có chuyện khó nói liền nói xen vào
- Miên Xích môn chủ cứ nói thẳng!
- Thứ cho thần nói thẳng... La Tuyết con gái thần sau khi bị thương ở Đại Đấu, mấy ngày hôm nay đã không hề tỉnh lại, thần ngại rằng....
- Miên Xích môn chủ ngại rằng La tiểu thư sẽ không tỉnh lại được nữa, mong ta đến chữa cho lệnh ái?
Cô tiếp lời, mặt lạnh không chút biến sắc, trong lúc nói chuyện Tiểu Khắc đã pha trà xong, cô tiện tay lấy lên uống 1 hớp
- Thiên Hà Đại tiểu thư thật tinh ý! Quả thật thần có ý như vậy...
Ông ta cười trừ không ngờ cô đoán ra cũng nhanh như vậy
- Các đại phu đã xem qua chưa?
- Có xem qua rồi ạ, thuốc bổ các kiểu cũng đã thử qua nhưng không hề có tác dụng!
Miên Xích môn chủ giở giọng bất lực ra nói, cô nhìn ông ta vài giây không nói gì, giơ tay cầm tách trà uống thêm 1 hớp ngẫm nghĩ
- Bất đắc dĩ mới phải làm phiền đến người! Vậy...
Ông ta thấy cô không nói, đoán rằng đang suy nghĩ cố gắng thuyết phục cô
- Miên Xích môn chủ tin vào khả năng y thuật của ta?
Cô nói, ánh mắt hiện lên tia bí ẩn khó tả, xen vào nói, nghe cô hỏi vậy, ông ta nhất thời bối rối, gật đầu liên tục
- Thần đương nhiên là tin rồi!
Cô nhếch môi đắc ý, thật không ngờ một môn chủ cao cao tại thượng lại hạ mình xuống để xin cô cứu con gái ông ta, cũng sủng ái quá rồi đó
- Miên Xích môn chủ, ông nghĩ rằng đã bắn chết được 1 con ác thú đã từng cắn mình xong rồi giờ lại cứu nó để nó tiếp tục cắn mình à? Ông nói xem có ai ngu như vậy không?
Cô vừa dứt lời, mặt ông ta nhanh chóng biến sắc, đen sì lại y như nhọ nồi, câu này ông hoàn toàn có thể hiểu, cô đây là đang ám chỉ con gái ông, La Tuyết! Trước đây thường ức hiếp cô, coi cô như món đồ chơi tùy tiện chà đạp, khiến cô nhục đến mức không ngóc đầu lên được
"Cái con bé này, mày đã tạo nghiệp gì mà để bị như này?"
Ông ta thầm trách trong lòng, ông ta hoàn toàn không thể ngờ được có 1 ngày cô lại mạnh như vậy nên ông mới không quản La Tuyết, để cô ta làm càn làm bậy rồi bị nghiệp quật, thật là...
- Thiên Hà Đại tiểu thư, người nói như vậy là không được rồi... Con ác thú đó sau khi cứu có thể sẽ biết ơn liền báo đáp cũng có thể chăng?
- Thật sự có như vậy không thì ta không biết, có lẽ con ác thú đó sẽ không nghe lời người đã bắn chết nó mà chỉ nghe lời người chủ của nó cũng nên?
Cô nhếch mép cười, ánh mắt sát khí nhìn xuống, ông ta đột nhiên run người, thế này khác gì ám chỉ ông phải quản cho tốt La Tuyết để cô ta không đi cắn bậy bạ?
- Thần tin rằng người chủ đó sẽ khuyên giải thật tốt con ác thú đó!
- Được. Ta tin! Chuyện của ông ta đồng ý nhưng phải đợi ta thi xong vòng trung huyền đã và ta phải thắng trận đó!
Miên Xích môn chủ nghe xong không nói được gì liền xin phép đi về trước dù gì cô cũng đồng ý rồi, vẻ mặt khi ra về của ông ta có vẻ rất khó chịu
" Ta đã hạ mình như thế rồi mà ả ta còn dám kiêu ngạo bắt ta chờ đợi? Dựa vào đâu? Đừng tưởng bản thân thắng được con gái ta là đã mạnh nhất thiên hạ này, cho đấu với ta chắc gì đã thắng? Hừ, chỉ là 1 con bé chưa hiểu chuyện đã dám ngạo nghễ nói vậy, sớm muộn gì ả sẽ bị vùi dập thôi!"
Hết chương 29