Khi Dương Thần dừng xe bên hông trong lầu hai, chiếc Audi A4 màu đỏ của Mạc Thiện Ny quả nhiên đậu ở đó, cửa xe đóng chặt, bởi vì dán sát vào tấm cửa sổ sậm màu không nhìn rõ tình hình bên trong.
Dương Thần đi đến gần, gõ gõ vào cửa xe, bên trong cũng không có động tĩnh gì cả.
Mỉm cười lộ chút thâm ý, Dương Thần làm bộ quay người rời khỏi…
- Dương Thần!
Cửa sau xe lập tức mở ra một khe hở, gương mặt hồng hào xinh đẹp của Mạc Thiện Ny lộ ra một chút, căng thẳng gọi Dương Thần lại.
Dương Thần giả bộ vẻ giật mình quay đầu lại:
- Ơ, trưởng ban Mạc, cô thật ở trong này à, tôi còn nghĩ làm sao mới sáng sớm chưa thấy đi làm mà xe lại ở đây chứ, cô đang chơi trò trốn tìm sao?
- Trốn cái đầu anh.
Mạc Thiện Ny cũng nôn nóng muốn bực rồi, không chút phong cách thục nữ, kìm không nổi hét to muốn vỡ mồm:
- Chuyện gì thế này, tại sao tôi, không biết sao tôi lại thành thế này?
- Làm sao vậy?
Dương Thần cười ranh mãnh hỏi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Thiện Ny đỏ bừng, ngập ngừng nói:
- Chính là…Tại sao tôi…Tôi…Tại sao quần áo tôi mất cả rồi?
Mạc Thiện Ny cảm thấy đã gặp quỷ rồi, vốn hôm nay tâm trạng rất tốt, vì đề nghị của Dương Thần, cô đã giải quyết được một phiền phức lớn trong nhà. Nhưng vừa đến công ty, khi xuống xe thì đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng, trước mắt tối sầm, rồi không biết gì nữa.
Lại tỉnh dậy lần nữa, không ngờ người trần truồng nằm trên ghế sô-pha sau trong xe của mình, đến quần tất tơ đen cũng bị đẩy xuống dưới không chừa một sợi nhỏ.
Chết tiệt mình lại không phải nữ diễn viên chính bộ phim thần bí, tính thế nào đây? Đóng phim cũng không kì dị đến như thế này.
Dương Thần cũng không muốn trêu cô nữa, xem ra khả năng tâm lý chịu đựng của nữ cấp trên xinh đẹp không tồi, không suy sụp, thế là bình tĩnh nói:
- Nếu như cô muốn biết sự tình, tôi có thể nói cho cô nghe, nhưng những chuyện này có chút ly kì, cho nên tin hay không tùy cô.
- Anh nói trước đi.
Mạc Thiện Ny khó mà thấy Dương Thần nghiêm túc một lần, tuy rằng lúc này toàn thân không có y phục, nằm trên xe có chút khó xử, nhưng tâm trạng vẫn cố ổn định nhìn Dương Thần xuyên thấu qua khe cửa xe.
Dương Thần sắp xếp lại mạch suy nghĩ, thì bắt đầu chậm rãi thuật lại chuyện xảy ra sáng sớm.
Chuyện đại khái là có một đám người xấu muốn cướp đoạt một món đồ quý từ tay Dương Thần, nhưng vật đó kì thực Dương Thần không có, cho nên không có cách nào giao cho bọn họ, thế là bọn họ muốn dùng người bên cạnh Dương Thần để làm quân bài trao đổi, buộc Dương Thần phải đưa cho họ, nhưng không ngờ bọn chúng đánh không lại Dương Thần, cho nên mưu kế không đạt được.
Còn như chuyện Trương Phú Quý xảy ra ở trước cổng công ty, thì hơi khó nói một chút, Dương Thần cũng chỉ đồng ý, bọn người xấu quyết định lợi dụng Mạc Thiện Ny trước, đã điều tra tài liệu hoàn cảnh Mạc Thiện Ny sau đó đánh thuốc mê cô, trong đó có một phụ nữ sở trường về thay đổi tướng mạo, giống như tuyệt kĩ về về biến đổi gương mặt, giả trang thành Mạc Thiện Ny, giống như đúc, từ đó lợi dụng quân cờ Trương Phú Quý đem phiền toái tới Mạc Thiện Ny và Dương Thần, không chỉ ảnh hưởng đến hình ảnh Mạc Thiện Ny, còn khiến Dương Thần không cẩn thận trở thành người yêu Mạc Thiện Ny nhưng sự việc cũng không phải hỏng bét, bởi vì Dương Thần đã nhanh chóng lôi người phụ nữ kia đi, chỉ có điều lời đồn đại nhảm kia sẽ còn truyền khá lâu.
Mạc Thiện Ny sau khi nghe xong, lặng im lúc lâu, mới không chắc chắn, ngẩng đầu hỏi:
- Đồ vật kia kì thực là nằm trong tay anh.
Dương Thần sửng sốt:
- Cái gì?
- Chính là cái vật bọn họ muốn cướp đó, thực ra trong tay anh, anh lừa bọn chúng, đúng không?
Dương Thần vội vã lắc đầu:
- Làm sao có chứ, tôi quả thực không có.
Mạc Thiện Ny nhìn hắn một cách kì quái lại hỏi:
- Thế thì tốt, nếu giả như là có, anh có đồ vật đó, mà hôm nay anh đánh không lại bọn chúng, anh có đem cái vật đó ra đổi tính mạng của tôi không?
Vấn đề này đột nhiên xuất hiện khiến Dương Thần chưa kịp chuẩn bị tâm lý, dù là tố chất tâm lý mạnh mẽ cũng hơi chút rộng rãi…
Ta sẽ làm sao?
Dùng đá thần đổi mạng người phụ nữ này?
- Này…Tôi cảm thấy không cần thiết phải trả lời, bọn họ đánh không lại tôi đâu.
Dương Thần nói giọng nước đôi.
- Tôi nói là giả thuyết anh đánh không lại, tôi muốn anh bây giờ phải trả lời tôi biết, ngay lập tức.
Mạc Thiện Ny cố chấp hỏi, sắc mặt dần dần chuyển từ hồng sang sợ hãi, ánh mắt có phần căng thẳng và lo lắng, nhưng phần nhiều là chờ đợi.
Dương Thần yên lặng nhìn cô, trong đầu hiện ra những hình ảnh khác biệt..
Thông báo tuyển dụng trong cuộc họp, hình dáng đó biết tươi cười tao nhã… Khi đưa mình đến công ty lưu manh, nét mặt giảo hoạt mà hống hách…Dáng điệu kinh ngạc đáng yêu khi nhìn thấy mình cầm chi phiếu… Khi bên cạnh giường Lâm Nhược Khê, hình bóng đó lại dịu dàng, mộc mạc…Khi bị Lâm Khôn bắt cóc cùng nhau, cô ấy mạnh mẽ phản kháng, tức giận mắng …
Trong quầy hàng rộng lớn, là một người phụ nữ tự rót hạt cao lương đậm đặc uống một mình, tự nói với bản thân về thời gian trong quá khứ…Trong tòa kiến trúc, là người phụ nữ không giọt nước mắt bất lực nản lòng thoái chí, cùng với người tàn tật ngoan cường đoạt lại chiếc túi bị cướp…
Trước đây không lâu, người phụ nữ này đột nhiên ôm chặt hắn, còn trao hắn một nụ hôn ấm áp mà run rẩy, nụ hôn đó lẫn lộn vị rượu ngọt ngào, dường như hơi thở vẫn còn lượn lờ quanh hắn…
Từng màn từng màn giống như một bộ phim ngắn nhưng khó quên không ngừng hiện lên trong đầu Dương Thần.
Nhìn thấy Dương Thần sững sờ, trong mắt Mạc Thiện Ny như có một tầng u ám buông xuống tấm mắt.
- Thôi, nếu anh không muốn trả lời…
- Đổi..
Dương Thần đột nhiên ngẩng đầu cười vui vẻ, ánh mắt long lanh nhìn Mạc Thiện Ny.
- Tôi sẽ đổi, nếu như tôi thật có vật kia, nhưng mà tôi nghĩ sẽ không bao giờ có cái ngày đó đâu, vì bọn chúng thực sự đấu không lại tôi mà.
Mạc Thiện Ny chỉ cảm thấy trái tim mãi đập thình thịch, lỗ tai như cũng nghe được chấn động mãnh liệt đó, hai mang tai ửng đỏ, mắt lóng lánh.
- Thình thịch..
Cửa xe đóng lại rất nhanh, Mạc Thiện Ny lại rụt vào trong.
Dương Thần ngây ra, tính làm sao đây, vội vã gõ gõ vào cửa xe:
- Cô Mạc, cô làm gì vậy, cô có phải rùa đâu mà rụt cổ vào thế?
- Anh mới là rùa.
Mạc Thiện Ny thở phì phì mở cửa, không vừa lòng bĩu môi, vành mắt đỏ đỏ như vừa mới lau nước mắt.
Hai mắt Dương Thần lập tức nhìn thẳng vào Mạc Thiện Ny, hóa ra lần này khe cửa hé mở khá rộng, Dương Thần đã có thể nhìn thấy dáng người nở nang mềm mại của Mạc Thiện Ny ngồi trên ghế sau xe.
Dù trong xe ánh sáng rất mờ, nhưng cũng đủ để liếc đến nhẵn nhụi mùi hương da thịt trắng ngần, hai bầu thịt trắng cao ngất run rẩy như quả chín thấu, phần dưới kích thước lưng áo sít chặt khêu gợi, là…chắc nịch…cùng đôi chân đẹp thon dài trơn bóng. Vì Mạc Thiện Ny ngồi tư thế thân thể uốn cong, cả hình thể lả lướt đến mê người.
Dáng người phụ nữ này không thua kém Sắc Vi chút nào, Dương Thần thầm nghĩ.
Mạc Thiện Ny cũng phát hiện ra tình hình không ổn, la thất thanh một tiếng, một lần nữa đóng nhanh cửa xe, ở trong xe hét lớn:
- Dương Thần mau đi tìm quần áo cho tôi, anh là đồ quỷ biến thái háo sắc.
Dương Thần giật mình, người phụ nữ này tính khí còn nóng nảy lắm, một chút cũng không đáng yêu, nhìn cũng không mang thai được mà.
Lắc đầu buông tiếng thở dài khổ sở, Dương Thần phân vân nên đi đâu mua quần áo cho Mạc Thiện Ny, mua đồ này cũng không phải ít, người ta đến quần lót cũng bị lột mất, lần đầu tiên hắn mua nội y giúp phụ nữ.
Đúng lúc này, Mạc Thiện Ny mở hé cửa sau xe, nhét chiếc chìa khóa xe Audi qua khe hở rơi xuống đất.
- Mở thùng sau xe ra, bên trong có cái túi af màu đen, quần áo trong túi đó đều có thể thay, anh đi lấy đem lại cho tôi.
Mạc Thiện Ny bực bội nói.
Dương Thần như được đại xá, vội chạy đến mở thùng sau xe, bên trong quả nhiên có một đống lớn quần áo, nghĩ cũng phải, trong môi trường làm việc cường độ cao như vậy, người ta sao có thể không chuẩn bị ít bộ quần áo để thay đổi chứ?
Sau khi đem cái gói tới để chỗ cửa sau xe, Mạc Thiện Ny lại nói:
- Xoay người lại, đi xa một chút, tôi cần lấy cái túi.
Dương Thần ngoan ngoãn chạy ra xa, mới nghe tiếng động Mạc Thiện Ny lấy cái túi vào ở phía sau.
Vừa nghĩ đến dáng vẻ tuyệt vời của mỹ nhân trong xe lúc này chỉ cách mình chưa đầy năm, sáu mét, Dương Thần cảm thán chính mình quả là thanh niên lương thiện, thuần khiết, có thể nhẫn nại như vậy.
Khoảng 10 phút sau, Mạc Thiện Ny mới thay xong y phục, mở cửa xe bước ra.
Mặc bộ trang phục công sở màu xám bạc, bên trong là sơ mi thiết kế hoa văn màu trắng, tóc vén cao, lại thành một Mạc trưởng ban giỏi giang, quyến rũ động lòng người.
Mạc Thiện Ny nhìn Dương Thần có chút khác thường, nhưng cũng không quá né tránh, kinh nghiệm giữ chức nhiều năm làm khả năng không chế tâm lý của người phụ nữ này mạnh đến mức khó tưởng tượng nổi, dù mới bị Dương Thần thấy hết, vẫn giữ được tâm trạng tốt, nói với Dương Thần:
- Cảm ơn!
Dương Thần còn thật không dám nhận lời cảm ơn này, nếu không phải tự người ta cũng không bày ra chuyện như vậy, chỉ đành lắc đầu ngượng ngập:
- Không cần cảm ơn đâu, cô đừng hận tôi, tôi đã tạ ơn trời đất lắm rồi.
Mạc Thiện Ny trợn mắt nhìn hắn, hỏi:
- Ngươi vừa nói Trương Phú Quý đến công ty gây rối, hiện giờ ông ta ở đâu?
- Nếu không có gì bất ngờ, hẳn là vào bệnh viện rồi, thế nào? Chuyện cô và ông ta còn chưa kết thúc sao?
Trong mắt Mạc Thiện Ny hiện lên một tia nhìn cương quyết:
- Tôi nghe theo anh nói, lừa mẹ là Trương Phú Quý muốn ly hôn với bà, bà quả nhiên không tức giận, hoàn toàn không để ý, tôi mới khẳng định mẹ kì thực trước giờ không yêu ông ta.
- Sau đó cô khiến Trương Phú Quý kí tên vào thỏa thuận ly hôn à?
- Lần trước ở công trường anh đưa tài liệu cho tôi, nếu như ông ta không kí, nhất định phải ngồi tù, ông ta không còn lựa chọn nào khác.
Mạc Thiện Ny cười nhạt nói:
- Dù hôm nay ông ta đến đây làm ồn, là chịu sự sai khiến của những người xấu như anh nói, cũng đem phiền phức cho tôi, nhưng cũng tốt, như thế tôi cũng có thể hoàn toàn hết hy vọng vào ông ta, hôm nay tôi sẽ tới bệnh viên nói cho ông ta biết, nếu còn làm loạn, tôi sẽ gặp trực tiếp ông ta ở tòa án.
- Cách này rất tuyệt đó.
Quả nhiên là người phụ nữ mạnh mẽ, làm việc nhanh gọn, quyết đoán, Dương Thần ngẫm nghĩ mơ hồ một chút lại hỏi:
- Thế những chuyện khác thì làm thế nào? Cô bây giờ đã thành bồ nhí, chúng ta thành tình nhân rồi, chuyện này ảnh hưởng tới tiếng tăm của cô cũng không tốt lắm.
Mạc Thiện Ny đỏ mặt, nói khẽ:
- Không sao…
- Không sao cái gì, chuyện này lại không phải là thật, đàn ông như tôi đương nhiên không hề gì, còn cô gái trẻ đẹp như cô là quá chịu thiệt rồi.
Dương Thần nghiêm mặt nói.
Mạc Thiện Ny hé miệng:
- Vừa rồi anh nói “ sẽ đổi”, cho nên tôi không sao cả.
Dương Thần bị làm cho không hiểu đầu cua tai nheo gì cả, cái gì nói “ sẽ đổi” thì không sao cả?
Mạc Thiện Ny xem ra cũng không muốn giải thích, đã đi ra phía bãi đỗ xe, nhưng đi được vài bước, lại đột ngột dừng lại, xoay người lại nói với Dương Thần:
- Dương Thần, đợi quan hệ giữa mẹ tôi và Trương Phú Quý hoàn toàn kết thúc, tôi sẽ tìm thời gian đón mẹ đến Trung Hải sống, để tiện bề chăm sóc. Đến lúc đó tôi muốn anh đi cùng tôi về quê, anh không được từ chối đó.
Lời nói dường như mang ý tứ nũng nịu, nói xong, cô gái hoa lệ xoay người, bước nhanh về phía xa.
Dương Thần một mình đứng trơ trọi ở chỗ cũ, hung hăng giật tóc mình, hắn đột nhiên nhớ lại một chuyện…
Vài năm trước, nhìn thấy trên TV một người dẫn chương trình nổi tiếng nước Mỹ phỏng vấn Hoắc Kim - một trong vài nhà đại khoa học thông minh nhất thế giới hiện nay, hỏi ông ta, có sự vật gì,mà một người thông thái như ông cũng không có cách nào hiểu rõ được?
Hoắc Kim ngồi trên xe lăn, nghiêng đầu, lúc đó không chút do dự trả lời ngay:
- Phụ nữ.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK