Trong phòng chăm sóc đặc biệt, khi y tá và thầy thuốc đi khỏi, chỉ còn lại Đường Triết Sâm và Đường Đường. Mà Thiên Long và Diệp Tử im lặng không nói gì đứng ngoài cửa.
Thấy bên trong vẫn không có động tĩnh gì, không kìm nổi hỏi:
- Ông nội, Dương tiên sinh thật sự có thể chữa khỏi cho chị cả sao? Chị cả trúng độc nhiều hơn cả ông nội trước đây. Có phải là mời Jane tiểu thư đến hỗ trợ sẽ tốt hơn không?
Đường Triết Sâm từ từ nhắm hai mắt, như đang im lặng cầu nguyện gì đó, trầm giọng nói:
- Lần này, Jane tiểu thư tuy rằng lợi hại nhưng dù sao đang ở Anh, chị cả của con trúng độc như vậy khó có thể biết, căn bản là sớm biết, nếu chẳng may muộn, đều là chậm cả. Jane tiểu thư dùng biện pháp khoa học, cần thời gian dài để thu thập tài liệu nghiên cứu chứng minh. Không phải trong ngắn hạn có thể hoàn thành, mời Jane tiểu thư đó là hạ sách.
- Nhưng Dương tiên sinh, hắn…Hắn thật sự có thể chứ?
Đường Tâm nhướng mày cắn môi hỏi.
Đường Đường lên tiếng nói:
- Chú, chắc chắn là có thể, cháu biết chú lớn rất lợi hại.
Đường Triết Sâm quay đầu lại, nhìn vẻ mặt kích động của cô cháu gái, vẻ mặt hiền hòa nói:
- Đường Đường, cháu nói thật xem, có phải là đang giận ông không?
Đường Đường ngẩn người lắc đầu:
- Ông, sao ông lại hỏi vậy?
Đường Triết Lâm nắm một bàn tay của Đường Đường nói:
- Cháu đi từ nhỏ, lớn lên với mẹ cháu luôn sống ở phía nam cũng không thể nào về nhà. Tới giờ ông cũng không quan tâm đến cháu. Hiện giờ mẹ cháu đưa cháu đền Bắc Kinh, chuyện này là ông có lỗi với mẹ cháu.
Đường Đường im lặng gật đầu
- Con biết ông cũng là vì không có cách nào. Mẹ thường nói với con nếu không có ông mẹ con con đã không thể sống đến hiện tại. Cho nên, ông đồng ý nhận con, cháu rất vui.
Đương Triết Sâm cười ha hả:
- Vì sao lại không nhận, cháu là con gái của Uyển Nhi là cốt nhục của cô, tất nhiên là cháu gái của ông. Ông sao có thể không nhận cháu.
Nhưng… Nhưng cháu chỉ là một…
Đường Đường cắn răng không nói nên lời.
- Đưa con thụ tinh trong ống nghiệm thì sao, nước ngoài, cũng có nhiều trẻ em thụ tinh trong ống nghiệm. Ông cũng không phải là người phong kiến như vậy.
Đường Triết Sâm vỗ vỗ tay Đường Đường nói:
- Đường Đường, cháu yên tâm, mẹ cháu nhất định sẽ khỏe lại. Ông còn muốn giao cho cháu trọng trách phía trước.
Đột nhiên nghe những lời tâm huyết như thế, không chỉ có Đường Đường, ngay cả Đường Tâm ngồi trên xe lăn cũng giật mình.
Nhà họ Đường sở dĩ loạn như vậy chính là vì Đường Triết Lâm đến giờ cũng chưa bao giờ tỏ thái độ. Việc giành vị trí chủ nhà cho ai nối nghiệp đến giờ vẫn như thế. Đường Triết Lâm nói với Đường Đường như vậy, muốn nói là nói dối Đường Đường thì cũng là quá khoa trương, chẳng qua là an ủi cô cháu gái?
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tâm không hề thay đổi, cúi đầu, căn chặt môi.
- Ông… cháu chỉ làm liều, không làm việc kinh doanh được.
Đường Đường tuy rằng không hiểu biết nhiều, nhưng rõ ràng biết sự tranh giành trong dòng họ kích liệt như thế nào. Nghe thấy Đường Triết Lâm nói với mình như vậy cảm thấy không hiệu, sợ hãi vội lắc đầu.
- Yêm tâm, ông vẫn còn ở đây, về sau mẹ cháu cũng sẽ dạy cháu. Đường Đương của chúng ta chính là người nối nghiệp tương lai lý tưởng.
Đường Triết Lâm cười, dường như đã thấy hết tương lai.
Thiên Long và Diệp Tử đứng cách đó không xa, bọn họ đều nghe được đối thoại giữa ba người nhà họ Đường. Nhưng bọn họ chỉ là người ngoài cuộc, Viêm Hoàng Thiết Lữ cũng cũng sẽ không tham gia bất luận cuộc đấu tranh gia tộc nào. Cho nên, bọn họ lọt tai này ra tai kia.
Sau khi Đường Triết Lâm an ủi Đường Đường lại nói với Đường Tâm phía sau:
- Tâm nhi, mấy ngày nay con cũng vất vả rồi. Khi ông bị bệnh dựa vào sự quan tâm của con. Hiện giờ chị cả con trúng độc, con phải quan tâm cả ông và chị cả, trong số các con cháu của cha chỉ có con là hiếu thuận nhất.
Đường Tâm vội vàng cười dịu dàng.
- Ông nội đây đều là việc cháu nên làm. Cháu không thông minh như chị cả, chỉ có thể làm được chút việc nhỏ đó thôi.
- Mỗi người đều có sở trường riêng, để chị con đến chăm sóc ông nó cũng không làm được.
Đường Triết Sâm cười nói.
- Con cũng không còn nhỏ, ông nội đảm bảo, trong những ngày này nhất định phải tìm nhà môn đăng hộ đối lại vừa lòng đẹp ý để kết hôn. Không thể để con theo ông mấy năm nay không công được.
- Ông nôi, Tâm nhi tình nguyện chăm sóc ông.
Đường Tâm thân thiết nói.
Đường Triết Sâm nói:
- Ông biết cháu hiếu thuận, nhưng cứ nhìn cháu lại nhìn đám súc sinh trong nhà kia, thật sự là khiến cho ông đau khổ tột cùng.
Nghe nói như thế, Đường Tâm và Đường Đường cũng chưa nói gì. Sau khi Đường Uyển trúng độc, người nhà họ Đường chỉ đến xem lúc đầu, không có bất cứ ai đến thăm. Tât cả đều nghĩ, nếu Đường Uyển không được cứu, tiếp theo sẽ xếp hàng thế nào, chia phần tập đoàn Phong Lâm của Đường Uyển để lại như thế nào
Việc này, Đường Triết Sâm ở bệnh viện cũng có thể đoán được. Ngược lại học sinh của mình cùng bạn bè những gia đình khác đã đến thăm đúng lúc. Bảo sao ông ta không đau khổ.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Bước chân khá vững chắc, vừa nghe có thể cảm nhận được là người này khí thế không tầm thường.
Khi người này đến gần, mới nhìn, là một gã thanh niên trẻ tuổi. Đi cùng hai gã mặc quân trang răn ri.
Người trẻ tuổi da trắng, khuôn mặt cũng bình thường. Có vẻ lôi thôi lếch thếch với chiếc áo sơ mi màu lam ngắn tay. Làm cho người ta cảm thấy lạ chính là một con mắt của người thanh niên trẻ tuổi đã bị bịt bởi một mảnh vải màu đen, giống như cướp biển trong phim phương Tây. Cùng với khí thế của người thanh niên, cả người toát lên đầy sát khí.
Cũng với khí chất độc đáo như vậy khiến cho anh ta không có dáng người hùng dũng đặc biệt, cũng không sợ thấp kém hơn khi đứng trước hai người đàn ông lực lưỡng.
Nhìn thấy người thanh niên xa lạ này, ánh mắt Đường Triết Sâm đầy nghi hoặc. Học sinh của ông ta đều trung tuổi, tất nhiên không có người trẻ tuổi như vậy.
Mà Đường Tâm và Đường Đường cũng chưa từng gặp qua người thanh niên này, tò mò nhìn anh ta.
Ngược lại Thiên Long và Diệp Tử đều thấy vẻ kinh ngạc trong mắt của đối phương. Hiển nhiên có biết đến người này.
Người thanh niên đến trước mặt Đường lão, tươi cười, giọng cũng có vẻ phóng khoáng của thảo nguyên, nói:
- Ông hẳn là Đường lão của nhà họ Đường. Cháu là Lý Độn, vừa mới về đến Bắc Kinh nghe nói chị Đường bị bệnh,ông nội và cha chưa thể đến thăm cho nên cháu đến thăm.
Lý Độn?
Biết tên xong Đường Triết Lâm ngay lập tức biết, ông ta đương nhiên biết người thanh niên này. Và nhà họ Nghiêm Nghiêm Bất Vấn cũng được gọi là một trong Song vương Bắc Kinh. Người kia chính là Lý Động. Lý Độn xuất sắc ở chỗ thực lực hơn người, có công lao lớn trên chiến trường.
Bởi vì, trước đó đã chấp hành nhiệm vụ ở biên giới và nước ngoài. Lý Độn tuy rằng nổi tiếng ở Bắc Kinh nhưng người biết anh ta không nhiều. Cho dù là Nghiêm Bất Vấn mới là người trẻ tham gia với giới khoa học, quen thuộc hơn Lý Độn.
Đương Triết Lâm rất nhanh đã phát hiện sự khác người trên người Lý Độn. Mà Đường Đường nghe tên Lý Độn, hai mắt đã sáng lên. Chỉ có Đường Tâm tỏ vẻ khinh thường trong mắt.
Nhưng chỉ trong nháy mát, sự khinh thường đã làm cho Lý Độn chú ý đến Đường Tâm.
- Xin hỏi tiểu thư xinh đẹp, tôi có gì xúc phạm cô sao?
Lý Độn nhếch miệng nhìn Đường Tâm.
Đường Tâm không nghĩ Lý Độn có thể phát hiện, hơi chút xấu hổ, tức giận trong lòng, miễn cưỡng mỉm cười nói:
- Lý công tử nói đùa rồi, chúng ta lần đầu gặp mặt. Huống chi tôi là cô gái không có kiến thức gì. Lý công tử sao lại có thể mạo phạm đến tôi.
Lý Độn không chút do dự nói:
- Nhưng tại sao tiểu thư lại khinh thường và tức giận đối với tôi>
Đường Tâm sợ hãi, Lý Độn không ngờ có thể biết cô tức giận, sao có thể thế.
Đường Triết Sâm nháy mắt nói:
- Tôi đã nghe lão Lý Mạc nói qua, cháu trai cưng của ông ta có thể thấy được cảm xúc nhỏ nhất của người khác, thấy rõ lực tuyệt thế vô song, không nghĩ đó là sự thật không phải là nói dối.
- Đường lão quá khen, chẳng qua là có chút mẫn cảm, thói quen thôi, bệnh nghề nghiệp rồi.
Lý Độn khiêm tốn nói.
Đây cũng coi như giải vây cho Đường Tâm. Đường Tâm che che ngực, cúi đầu không nhìn Lý Độn.
Tuy nhiên, Lý Độn cũng cố ý ngắm Đường Tâm vài lần, dường như còn suy nghĩ vì sao người con gái chưa gặp mình bao giờ lại có cảm giác bất mãn này.
Đường Triết Sâm cười sâu sắc:
- Theo tôi biết, cậu không phải là người thích lễ nghi phiền phức này. Tới đây hẳn là không chỉ đến thăm tôi ốm đau…
Lý Độn cũng không che dầu cười ha hả nói:
- Nếu Đường lão đã nói như vậy, cháu cũng không dấu. Nửa năm trước cháu đều ở Singapo chấp hành nhiệm vụ. Vừa mới về Bắc Kinh. Hôm nay nhận được tin tức có một đối thủ khiến cháu hứng thú từ Trung Hải đến Bắc Kinh. Hai năm trước cháu đã hứng thú tìm hắn gây chiến. Hiện giờ hắn đến Bắc Kinh cháu đương nhiên không bỏ qua.
- Quả nhiên là vì Dương Thần.
Đường Triết Sâm lắc đầu cười.
Mà Đường Tâm và Đường Đường tỏ ra nghi ngờ, sao Dương Thần nổi tiếng như vậy.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK