Phía Bắc Huyễn cảnh, phía Đông sơn mạch Phi Tuyết.
Khắp nơi là một màu trắng, long lanh trong suốt.
Dương Thần do dự đứng ở trên không trung để gió lạnh tùy ý cọ xát vào khuôn mặt mình. Hắn đã biến thành bộ dáng của Tiêu Thần.
Xa về phía Đông là Lạc gia bảo, nhưng làm sao để đi vào Dương Thần còn chưa nghĩ ra cách.
Đường cùng, Dương Thần muốn thử xem có ai đi vào Lạc gia bảo sau đó tìm cơ hội tiếp cận, có lẽ giống như lần trước trà trộn vào Tiêu gia, lần này là vào Lạc gia bảo.
Nhưng chờ đợi nửa ngày, Dương Thần bay quanh một vòng lớn gần dãy núi Phi Tuyết nhưng không phát hiện một ai qua nơi này.
Trong lúc Dương Thần suy tính có nên chủ động tới cửa của Lạc gia hay không, nhưng đúng là ở hiền gặp lành, rốt cục thấy ở phía xa có động tĩnh của chân nguyên.
Dương Thần lập tức sử dụng Nhất Diệp chướng mục ẩn dấu khí tức và uy áp chân nguyên của mình lại cẩn thận quan sát xem đối phương là ai.
Không thể sử dụng thần thức thăm dò, cho nên chỉ có thể dùng cảm nhận. Dương Thần ngạc nhiên uy áp của cỗ chân nguyên này rất quen thuộc là Tiêu Mạc Hối.
Tên đó sao lại hướng phía Lạc gia đi đến? Chẳng lẽ Tiêu gia và Lạc gia có giao lưu gì?
Dương Thần cảm thấy đây là cơ hội lớn, khẩn trương lén lút theo sau.
Tiêu Mặc Hối tới chỉ có một mình, với tu vi của Dương Thần theo dõi gã tuyệt đối không có khả năng để lại dấu vết nào.
10 phút sau, Tiêu Mạc Hối vòng qua hướng tới mặt Bắc dãy Phi Tuyết mà không phải hướng Lạc gia bảo.
Dương Thần buồn bực, đây rốt cục là đi đâu, hay là Tiêu gia có cái cứ điểm nào ở khu vực này? Sao lại gần Lạc gia bảo như vậy?
Hơn nữa, Tiêu gia là đại gia tộc, Tiêu Mạc Hối lại một mình đi tới gần Lạc gia bảo mà không đem theo người, hành động lén lút giống như cá nhân đang làm chuyện gì đó.
Chốc lát, Tiêu Mạc Hối đã đi tới một khu rừng tuyết rậm rạp trên không; phía dưới là một màu xanh đậm hòa trộn với màu trắng tạo nên một phong cảnh bao la hùng vĩ, ngàn dặm không một bóng người.
Đây là chân núi dãy Phi Tuyết sát với biên giới Huyễn cảnh.
Dường như Tiêu Mạc Hối đang đợi ai, hạ xuống một chỗ tương đối trống trải, đứng chắp tay nhìn lên bầu trời.
Dương Thần híp mắt lặng yên đi vào một chỗ xa trong rừng cây rậm rạp, không ngừng thay đổi vị trí tìm một chỗ góc chết của thị giác Tiêu Mạc Hối rồi từ từ áp sát.
Đến khi Dương Thần tìm được một chỗ an toàn, bí mật có thể nghe tiếng Tiêu Mạc Hối truyền tới mới dừng lại, cẩn thận dẫm nát mấy viên đá tránh phát ra âm thanh rút dây động rừng.
Có Nhất Diệp chướng mục hộ thân, Dương Thần có thể bình thường quan sát Tiêu Mạc Hối không sợ thần thức gã phát hiện.
15p sau, phía Đông Lạc gia bảo có vài bóng người vọt lên, tốc độ tăng nhanh vọt tới trước mặt Tiêu Mạc Hối.
Dương Thần trốn sau một sườn núi phủ tuyết, xuyên qua khe hở cây cối âm thầm quan sát; đồng thời cảm nhận xung quanh; khẽ nhíu mày lại.
Là hai người đàn ông mang theo mấy tu sĩ tới.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên cao lớn, mặc áo bào tím, đầu đội mũ bạch ngọc nhìn trông rất kiêu ngạo.
Đứng cạnh ông ta, mặc một bộ trường bào trắng vân tơ vàng, tóc trắng xóa, nhìn như khuôn mặt chỉ cỡ tầm ba mươi; rất quỷ dị.
Đi theo bọn họ là vài tên tu sĩ, tu vi Tam Muội chân hỏa cùng Quỳ Thủy kỳ không đến tu vi Độ Kiếp kỳ.
Mà hai người đàn ông kia người áo tím là Nhược Thủy trung kỳ, áo bào trắng là Nhược Thủy sơ kỳ, hai cao thủ Nhược Thủy kỳ?
Dương Thần giật mình, hai người này tùy tiện cũng có thể giết Tiêu Mạc Hối trong vòng mười chiêu, chạy trốn cũng không có khả năng. Tiêu Mạc Hối không sợ, gã ăn được tim hùm gan gấu sao? Không ngờ có thể một mình tới đây.
Lúc này, Tiêu Mạc Hối chắp tay thi lễ, tươi cười:
- Lạc Phong huynh, Thiên Lý huynh đã lâu không gặp.
Lạc Phong? Thiên Lý?
Dương Thần giật mình, hóa ra là Lạc gia Đại trưởng lão Lạc Phong và Nhị gia Lạc Thiên Lý, chẳng trách là một Nhược Thủy trung kỳ và một Nhược Thủy sơ kỳ.
Chỉ có điều Tiêu Mạc Hối tại sao tới đây lên gặp bọn họ?
Dương Thần có dự cảm một âm mưu bí mật bị mình phát giác, trong lòng rất vui sướng, lẳng lặng chú ý lắng nghe.
- Tôi và Thiên Lý vẫn vậy, không có thay đổi gì nhưng Tiêu huynh, gần đây Tiêu gia gặp chuyện huynh gặp gỡ chúng tôi thế này cũng làm huynh khó xử đi.
Khóe miệng Lạc Phong nở nụ cười quái dị.
Tiêu Mạc Hối than thở:
- Hai người cũng biết đó, Tiêu gia gặp phải tên sát tinh lẻn vào, không chỉ bị chết thê thảm, còn tổn thất một lượng lớn linh vật; có thể nói cả người lẫn vật đều mất hết rồi.
Cha tôi hiện giờ đang rất giận dữ, đã bắt đầu triệu tập các thái thượng trưởng lão bên ngoài trở về, đồng thời thiết lập trạng thái đề phòng toàn tộc do các thái thượng trưởng lão tọa trấn, đề phòng bất trắc, nói không ngoa cây cối cũng thành binh rồi.
- Việc này cũng không coi vào đâu, hiện tại tên khuyển tử Thu Phong không làm nên trò trống gì kia cửu tử nhất sinh rồi, e là khó qua khỏi. Đó là con trai độc nhất của tôi, đối với nhất mạch truyền thừa Tiêu gia gặp đả kích thật lớn.
- Ak? Tên nghịch tặc hành hạ Tiêu gia giờ vẫn chưa tìm được?
Giọng Lạc Thiên Lý khàn khàn hỏi.
Tiêu Mạc Hồi lắc đầu nói:
- Tìm trong Huyễn cảnh không có tin tức nào có ích chỉ sợ đã ra khỏi Huyễn cảnh rồi.
- Hiện tại, Tiêu gia khốn quân như thế, Tiêu huynh còn gặp chúng tôi ở đây không sợ người trong tộc hoài nghi sao?
Lạc Phong hỏi.
Sắc mặt Tiêu Mạc Hối trở nên dữ tợn, trả lời:
- Có cái gì chứ, tôi hiện giờ mất đi Thu Phong, trong vài năm phải tìm một nữ tu sinh con nối dõi, tỷ lệ cũng không cao, nhưng tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.
- Lão Nhị trong gia tộc tôi không cam lòng ở yên, tai mắt bên ngoài của tôi thăm dò được hắn ta có một con riêng nhưng cụ thể không biết ở đâu.
- Tôi lo lắng, hắn trong lúc đặc biệt này, đến chỗ cha tôi cùng các trưởng lão yêu cầu đưa con hắn thành người thừa kế chính thống.
- Đến lúc đó, tôi mất đi quyền thế, rốt cuộc không thể cùng hai vị mưu đồ nghiệp lớn rồi, phải biết lão Nhị kia lòng lang dạ sói, không phải là hạng đèn cạn dầu, với tài trí hai vị hẳn không khó nhìn ra?
Lạc Phong và Lạc Thiên Lý liếc nhìn nhau một cái, dường như cân nhắc lợi hại quan hệ hai bên.
Một lát sau, Lạc Phong nói:
- Tiêu huynh và chúng tôi hợp tác nhiều năm luôn là chung sức, cùng tiến cùng lùi, với cách làm người của chúng tôi sao có thể mặckhông quan tâm sao?
- Lúc này Tiêu huynh gặp nạn, cần tôi và Thiên Lý giúp đỡ cứ nói một câu, xem hai người chúng tôi có giúp đỡ được gì không.
Tiêu Mạc Hối dịu lại, âm thầm cười lạnh, cái gì cùng chung tiến thoái còn không phải vì nắm bắt được nhược điểm của đối phương, lén lút cấu kết với nhau làm việc xấu nếu như bị người trong gia tộc biết chui đầu vào đâu?
- Hai vị quả nhiên là bạn tốt chí giao của Tiêu mỗ.
Tiêu Mạc Hối làm ra vẻ rất cảm động.
- Kỳ thật cũng không cần gì nhiều, ở Tiêu gia bây giỡ không ít người cho là tôi năng lực lãnh đạo kém, lại không có con nối dõi, đối với vị trí của tôi có ý muốn ngồi.
- Tôi khẩn cầu hai vị, cho mấy người có ý nghĩ kia biết tôi thế nào. Hai vị phái ra một số cao thủ tạo thành một chút ma sát, lúc đó tôi sẽ đứng ra giải quyết tạo thành không mấy thương vong.
- Khi chấm dứt phân tranh, mời hai vị phái một ít người đưa công pháp và pháp bảo tới Tiêu gia thỉnh tội cầu hòa, cũng nói chuyện hai nhà tác hợp liên hôn
Lạc Phong và Lạc Thiên Lý nở nụ cười cổ quái.
- Tiêu huynh đúng là bụng đầy mưu lược à.
Lạc Phong vui đùa nói:
- Có thể, nhưng chúng tôi nâng Tiêu huynh lên giá phải trả cũng phải lớn chút, Lạc gia cũng không thể mất hết mặt mũi được.
Tiêu Mạc Hối sớm đoán được, liền lấy từ trong nhẫn không gian ra hai hộp gỗ lớn màu hồng.
- Chỗ này có bốn viên linh đan thượng phẩm và hai mươi viên linh đan trung phẩm đều là phẩm chất thượng thừa, tôi lấy được trong tháp Thanh Đế. Hai vị cầm đi, không ai biết lai lịch.
Lạc Phong và Lạc Thiên Lý lộ ra sự tham lam, bản thân bọn họ không có nhu cầu lớn nhưng có thể đem nhóm thân tín nâng cao một bậc.
Trong trò chơi quyền lực gia tộc, Tư lệnh mà tay không không thể nào thành công, chỉ có bồi dưỡng một đám nguyện trung thành với mình hoặc hấp dẫn một đám người quyền lực theo mình thì mới có công hiệu thực tế.
Lạc Phong nhìn như rất bình tĩnh tiếp nhận hộp gỗ, gật đầu với Lạc Thiên Lý
Lạc Thiên Lý cười ha hả, vỗ vai Tiêu Mạc Hối, nói:
- Tiêu huynh khách khí quá, nếu không giúp đỡ thật tốt Tiêu huynh thật sự không có nghĩa khí rồi. Yên tâm đi, Tiêu huynh trở thành gia chủ Tiêu gia đối với hai nhà đều có lợi, chúng tôi tuyệt đối không để đệ đệ của huynh Tiêu Mạc Tranh có nửa phần cơ hội.
- Đúng vậy, Tiêu Mạc Tranh cái loại người nham hiểm độc ác này nếu như hắn thượng vị sẽ khiến Huyễn cảnh lâm vào chướng khí mù mịt, chúng tôi cũng không nhìn thấy một tia hi vọng.
Lạc Phong tỏ vẻ đồng ý.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK