Mục lục
CÔ VỢ TỔNG GIÁM ĐỐC XINH ĐẸP CỦA TÔI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì sắp đến trưa, Dương Thần thấy việc cũng giải quyết kha khá rồi, cũng không khách khí với Lưu Thanh Sơn, kéo Lưu Thanh Sơn tới phòng ăn ăn cơm.

Cơ sở của khách sạn mà Thanh Long nghỉ phép toàn bộ theo tiêu chuẩn khách sạn năm sao, Chủ tịch hội đồng quản trị Lưu Thanh Sơn tự mình tiếp đãi khách, đương nhiên là cách thức đãi ngộ cao nhất.

Đến lúc ăn cơm, Lưu Thanh Sơn mặt mũi xám xanh lại.

Chỉ vì, Dương Thần cũng không biết có phải cố ý hay không, cái khác thì không gọi, món chính là hai miếng thịt bò hai mươi ounce, còn yêu cầu chỉ được chín 1/3.

Bởi vì mới trong phòng hội nghị nhìn cảnh máu me lênh láng, khẩu vị của Lưu Thanh Sơn vốn dĩ không được tốt lắm rồi, Dương Thần còn trước mặt ông ta ăn từng miếng lớn bít tết đầy nước tiết.

Cũng may mà Lưu Thanh Sơn không phải người thường chưa nhìn thấy máu, nhẫn nhịn sự kích động buồn nôn,cố gắng nén lại, giống như cố ý không cho Dương Thần thực hiện được, nhắm mắt nhắm mũi ăn cho xong bữa trưa.

Dương Thần đương nhiên là cố ý trêu ác Lưu Thanh Sơn, ai bảo ông ta tự cho là thông minh mà mang hắn đến, thưởng thức “Uy phong” của ông ta chứ.

Sau khi ăn xong, lau lau miệng, Dương Thần cảm thấy di động đang rung, lấy ra xem đúng là Thái Nghiên gọi tới.

Dương Thần hiểu ra một chút, nhận điện thoại, hỏi:

- Cục trưởng Thái đại nhân muốn chỉ huy Bắc Thượng rồi?

Thái Nghiên bật cười ở đầu dây bên kia,

- Cái gì mà chỉ huy với không chỉ huy, em chính là nói với anh, mười giờ trưa mai em sẽ đến Yến Kinh, anh phải đúng giờ đến sân bay đón em.

- Nhanh thế sao.

Dương Thần sửng sốt.

- Có ý gì? Em nhanh chóng đi gặp anh, anh không muốn sao?

Thái Nghiên mất hứng nói.

Dương Thần lập tức ý thức được đã lỡ lời, vốn dĩ cho rằng muốn tới dù thế nào cũng phải qua ba bốn hôm, ngoan ngoãn mấy ngày này, hắn có thể ở nhà họ Đường cùng Đường đại mĩ nữ xinh đẹp động lòng người vui vẻ mấy ngày, nhưng không ngờ rằng ngày mai Thái Nghiên sẽ đến, Thái Nghiên tới hắn sẽ không tiện ngủ cùng Đường Uyển nữa rồi.

Dương Thần có chút tiếc nuối, nếu như quan hệ của Thái Nghiên và Đường Uyển, thân mật giống như Mạc Thiện Ny và Sắc Vi thì hắn có thể ở bên ngoài hưởng phúc rồi.

Tuy nhiên mong muốn nhỏ bé này sau này cũng có cơ hội, Dương Thần cảm thấy vẫn là nên chấm dứt mối tâm sự của Thái Nghiên trước.

- Sao có thể chứ, anh chính là ngạc nhiên mừng rỡ, bảo bối Nghiên Nghiên à, trên máy bay nhớ mặc áo khoác, điều hòa khá lạnh đừng để bị cảm lạnh.

Dương Thần trịnh trọng mà quan tâm nói.

Tuy Thái Nghiên biết rằng là Dương Thần cố ý trêu đùa, nhưng vẫn vui vẻ, cố ý nói:

- Giả vờ giả vịt, chắc chắn là theo phụ nữ khác rồi, vui đến quên cả trời đất, nếu không gọi điện thoại cho anh thì đã quên chuyện của chúng mình từ lâu rồi.

Thiếu chút nữa thì Dương Thần nói “Sao em biết được.” nhưng lập tức thu lại, nghiêm túc nói:

- Cục trưởng đại nhân, tiểu nhân bị oan mà, tiểu nhân mỗi ngày lòng như lửa đốt, muốn đến trước mặt bố vợ mẹ vợ bàn chuyện cưới xin.

Lưu Thanh Sơn ngồi đối diện Dương Thần, vẻ mặt xanh mét và biểu cảm bất đắc dĩ, ông ta đã sớm nghe ra đối phương là tình nhân khác của Dương Thần rồi, nhưng không ngờ được cái thằng này nó lại vô sỉ đến cái mức này, nói những lời này cũng không lảng tránh, nói ngay trước mặt ông bố vợ này.

Lưu Thanh Sơn thậm chí cũng bắt đầu hoài nghi, đưa Lưu Minh Ngọc vào miệng hùm ruốt cuộc là đúng hay sai nữa.

Sau khi nói nhảm một lúc Dương Thần mới kết thúc cuộc đối thoại với Thái Nghiên, phụ nữ mới thưởng thức tư vị tình yêu đều nói chuyện bất tận, tuy Dương Thần kiên nhẫn nhưng cũng thực sự mệt mỏi.

Suy nghĩ một chút, ngày mai phải đón Thái Nghiên để người khác đón thì không tiện lắm, Dương Thần ngẩng đầu, đá lông nheo cười nói với Lưu Thanh Sơn:

- Bố vợ à, bố xem con rể con lẽ loi hưu quạnh tại Yến Kinh cũng không có người chăm sóc, ra ngoài cũng không tiện, không bằng cho con mượn phương tiện thay thế đi bộ, thế nào?

Lưu Thanh Sơn hừ nói:

- Anh đến xe cũng kiếm không được?

Dương Thần chậc chậc thở dài:

- Đây không phải là quan hệ của chúng ta thân thiết sao, người trong nhà sao lại còn khó khăn thế chứ?

Lưu Thanh Sơn không nói gì, lúc này lại bắt đầu cùng một nhà với ông ta! Lúc trước sao còn cố ý trêu ác ông ta!?

Nhưng Lưu Thanh Sơn cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi, không biết chừng anh con rể này trong tương lai chính là chỗ nhờ cậy lớn nhất, vì thế gọi thủ hạ tới, từ gara lấy ra cho Dương Thần một chiếc xe.

Trong khách sạn thường cần phải tiếp một số vị khách quan trọng, xe sang thì không thể thiếu được.

Dương Thần cũng không chọn xe hoành tráng, chọn một chiếc BMW Z4 mới màu tím than, xe này ở trong nước Hoa Hạ cũng phải tám chín trăm nghìn tệ, cũng không tính là quá hiếm, cũng chưa đến mức làm người ta quá chú ý.

Lưu Thanh Sơn vừa mới diệt xong những nguyên lão trong cuộc họp, việc đương nhiên không ít, Dương Thần đơn giản nói tạm biệt liền một mình lái xe rời khỏi khách sạn nghỉ mát.

Có lẽ bởi vì ở Trung Hải quen lái chiếc M3, Dương Thần cũng thuận theo tự nhiên tiếp tục chọn lái BMW, mặc dù xe này tăng tốc 100 kilo mét một giờ chậm hơn M3 ba giây, nhưng đi lại trong thành phố lại không dùng đến tính năng cao.

Do trong xe vốn có cài đặt hệ thống GPS, Dương Thần rất dễ dàng tìm ra vị trí nhà họ Đường.

Trở lại phủ nhà họ Đường, một số người hầu nhà họ Đường tò mò nhìn Dương Thần lái xe tiến vào, lúc đi rõ ràng là đi bộ sao lúc về lại lái xe? Hay là vị khách quý này ra ngoài mua xe?

Sau khi Dương Thần đỗ xe xong, đang muốn trở lại biệt thự của Đường Uyển, nhưng đi được một đoạn lại phát hiện bên ngoài một biệt thự không biết là của người nào nhà họ Đường, lại đứng một đám lớn cả nam lẫn nữ, nhìn dáng vẻ đều là người hầu nhà họ Đường chiếm đa số, giống như đang xem cảnh tượng náo nhiệt gì đó.

Dương Thần đang lo buổi chiều không có việc gì làm, ngay lập tức nổi lên hứng thú, đi tới chen vào giữa đám người, mới nhìn thấy cảnh vui vẻ bên trong.

Đúng là Lý Độn, tên tiểu tử này lại vội vội vàng vàng chạy tới, biệt thự này chính là Đường Lão Tam và con gái Đường Tâm ở.

Chỉ thấy Lý Độn mặc một bộ vest màu trắng, trang điểm trông chẳng khác nào một con chó, trong tay đang cầm một bó hoa hồng trắng lớn, quỳ một gối xuống cửa chính của biệt thự.

Mà trên bậc thềm của cửa chính, Đường Tâm mặc váy liền ở nhà màu trắng đang nhíu mày, hai tay bắt chéo trên váy, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Lý Độn đang qùy.

Còn về Đường lão tam hôm qua đã gặp mặt, cũng chính là bố của Đường Tâm, vẻ mặt sốt ruột, lại hơi ảo não đứng sau Đường Tâm nói thầm gì đó.

Dương Thần túm lấy một người hầu nam bên cạnh, hỏi:

- Đây là tình huống gì thế?

Người hầu nam kia vội vàng cung kính trả lời:

- Dương tiên sinh, là cậu Lý mới đến cầu hôn với cô Đường Tâm, nhưng cô Đường Tâm không đồng ý, bây giờ cậu Lý quỳ không chịu đúng lên, Đường tam gia rất sốt ruột.

Dương Thần thiếu chút nữa thì phì cười, cầu hôn? Cái tên này đúng thật là hấp tấp mà.

Dương Thần không ngờ Lý Độn si tình như thế, mặt dày mà cảm thấy hơi giống hắn, vì vậy cười đi lên phía trước, vỗ vỗ vai Lý Độn, nói:

- Lão Lý, người khác cầu hôn đều mua hoa hồng đỏ, sao ông lại mua hoa hồng trắng?

Lý Độn đã nhìn thấy Dương Thần từ lâu, nhưng vẫn duy trì tư thế cầu hôn, không phản ứng, lúc này lé mắt nhìn Dương Thần, thấp giọng nói:

- Mẹ nó, ông nghĩ mà xem, gần đây hoa hồng đỏ không biết làm sao nữa, giá cả tăng gấp mấy lần, lại không phải Valentine, tôi cũng buồn bực, không có cách nào, dự tính không đủ đành phải mua hoa hồng trắng!

Dương Thần lại một lần nữa cho rằng, cái tên này tuyệt đối là tên keo kiệt, trong lòng đối với chuyện ăn mì lần trước có chút an ủi, nói:

- Ông dứt khoát như vậy cũng vẫn chưa là gì đâu, phải nói nhiều lời khiến người ta cảm động mới thành công nha.

Vẻ mặt Lý Độn buồn rười rượi,

- Lời nên nói thì cũng nói rồi, chỉ có thiếu moi tim móc phổi thôi, nếu như có nói thế thì tôi có thể dứt khoát như vậy không?

Lúc này, Đường Tâm ở trên bậc thềm cắn cắn môi, dường như hạ quyết tâm, lắc đầu nói:

- Lý thiếu gia, anh về đi, tôi thực sự không thể nhận lời anh.

Lý Độn giả vờ không nghe thấy, nói lảng:

- Đường Tâm tiểu thư! Lấy anh đi!

Người hầu xung quanh đều cố nín cười, việc Lý Độn không biết xấu hổ hiển nhiên khiến bọn họ cảm thấy khá hay ho.

Đường Lão Tam gấp đến độ xoay vòng vòng, con gái của ông sao lại không biết đại thể như thế? Lý đại thiếu gia nhà họ Lý muốn lấy nó đó chính là phúc phận ngàn năm khó có của nó! Nếu như không phải Lý Độn không hiểu sao thích con bé, phụ nữ gả cho nhà họ Lý có đến lượt một con bé bình thường như nó không?

- Tâm Nhi! Đừng ăn nói xằng bậy! Con muốn hại chết bố con à? Con lấy Lý Độn đối với nhà họ Đường có lợi ích cực lớn.

Đường Lão Tam vội vàng nói bên tai Đường Tâm.

Hai mắt Đường Tâm đẫm lệ mù mịt, thấp giọng nói:

- Bố, lẽ nào hôn nhân của con chỉ là vì mang đến lợi ích cho gia tộc sao…

Đường Lão Tam nghẹn họng, không biết tiếp lời như thế nào, chỉ đành chạy xuống bậc thềm, muốn kéo Lý Độn đứng dậy, nghiêm mặt cười nói:

- Lý công tử, là con bé Đường Tâm không hiểu chuyện, tôi chiều hư rồi. Cậu cũng đừng quỳ nữa! Quỳ thế này còn tưởng nhà họ Đường chúng tôi tiếp khách không chu đáo! Chúng ta cùng đứng dậy từ từ nói, từ từ nói, Lý công tử thích Tâm Nhi, đó chính là phúc phận cả đời của con bé! Chúng tôi tuyệt đối ủng hộ Lý công tử cưới Tâm Nhi…

Cơ thể Lý Độn nào có như một người bình thường? Đường Lão Tam kéo thế nào thì Lý Độn vẫn quỳ không đứng lên.

- Bố vợ! Bố đừng kéo con, con sẽ không đứng lên đâu, con nhất định phải quỳ đợi Đường Tâm đồng ý mới thôi.

Tiếng xôn xao xung quanh nổ ra — Bố vợ?

Đến Đường Lão Tam cũng ngây dại, Lý Độn này cũng gây sức ép quá, Đường Tâm không hề có ý chấp nhận, cái tên này đã trực tiếp gọi “Bố vợ” trước rồi?

Đường Lão Tam cũng không biết khóc hay nên cười, nhìn thấy Dương Thần ở bên cạnh, nghĩ ra Dương Thần và Lý Độn hình như là bạn, vội cầu xin nói:

- Dương thiếu gia, cậu khuyên Lý đại thiếu gia đi, như này thì thành cái gì, không phải muốn Đường Lão Tam tôi giảm thọ sao!?

Không đợi Dương Thần nói gì, Lý Độn lại gào to:

- Bố vợ phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn.

Lần này, người hầu xung quanh hoàn toàn cười nghiêng ngả còn Đường Lão Tam sắp quỵ rồi.

Dương Thần sờ sờ trán, nghĩ thầm hắn quen biết với tên kia, có vẻ như cũng thấy mất mặt, da mặt cũng quá dầy rồi — người nào đó giờ phút này lựa chọn quên đi độ dày của da mặt mình.

Đúng lúc này, Đường Tâm dường như quyết tâm, nói:

- Lý công tử, tôi nói thật cho anh biết, tôi không chể chấp nhận anh là bởi vì trong lòng tôi đã có người để yêu rồi. Tôi không thể tiếp nhận anh, anh cũng đừng lãng phí tâm sức nữa.

Lời này vừa nói ra, tất mọi người đều kinh ngạc nhìn Đường Tâm, không nói đến Đường Tâm đúng là to gan, lúc nào tam tiểu thư không có tiếng tăm gì của cái gia tộc này lại có ý trung nhân rồi? Hơn nữa vì người đó, không ngờ lại có thể cự tuyệt nhân vật như Lý Độn.

Sắc mặt Lý Độn cũng cứng đờ, sự nồng nhiệt trong mắt cũng giảm bớt, dường như lại phân biệt xem lời nói của Đường Tâm có thật hay không.

Đường Lão Tam nhíu mày, đi lên hỏi:

- Tâm Nhi, là thật sao? Là thiếu gia của nhà nào?

Đường Tâm im lặng không nói, cúi đầu, giống như không muốn nói nhiều gì nữa.

Đường Lão Tam còn muốn hỏi cho rõ ràng nhưng lại bị Lý Độn cắt ngang.

- Bố vợ! Không cần hỏi nữa, đối với con mà nói, mặc kệ người Đường Tâm thích là ai đều không sao cả. Bởi vì con có tự tin, con nhất định có thể đánh bại bất cứ tình địch nào!

Lời nói này trầm bổng du dương, thiếu chút nữa thì trở thành lời thề trung thành của quốc gia.

Đường Tâm ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt sáng quắc của Lý Độn, hai người nhìn nhau, khuôn mặt cô gái tràn đầy chua xót và bất đắc dĩ, còn Lý Độn lại tràn đầy tự tin.

Nhưng lần này Lý Độn chủ động đứng lên, nói:

- Cảm ơn tiểu thư Đường Tâm đã nói ra những lời thật lòng, hôm nay anh đi trước, nhưng không có nghĩa anh bỏ cuộc, sau này anh sẽ thường xuyên tới, dùng tất cả sự chân thành của anh để theo đuổi tiểu thư Đường Tâm. Anh biết em cũng cần yên tĩnh để suy nghĩ, bộ đội vẫn còn có quân vụ, anh về trước đây.

Nói xong, trước mặt mọi người Lý Độn xé bộ vest màu trắng ra, để lộ ra bộ quân phục ngắn tay ở bên trong, biểu cảm trên mặt cũng trở nên trang trọng.

Chào hỏi bằng mắt với Dương Thần ở bên cạnh, Lý Độn lại cầm bó hoa hồng trắng không thể tặng đi được, hiên ngang bước đi rời khỏi biệt thự.

Lý Độn đã đi rồi, đám người hầu vây xem cũng cuống quýt giải tán, Dương Thần nhìn Đường Tâm đứng trên bậc thềm thất thần, và Đường lão tam bên cạnh lải nhải không ngừng, lộ ra một chút ý cười hay ho.

Trở về biệt thự của Đường Uyển trong chốc lát, Dương Thần phát hiện trong phòng khách không có người hầu nào cả, mà một bóng lưng duyên dáng đang bận rộn trong bếp.

Đường Uyên buộc tóc, mặc quần áo kiểu tây bằng tơ tằm màu kem, bên dưới là một cái váy ngắn hoa văn màu xám xếp nếp, một cặp đùi trắng muốt nhỏ nhắn mềm mại giống như hàng thủ công mĩ nghệ chạm trổ tinh tế.

Vẻn vẹn mỗi chiếc lưng, lại khiến tim Dương Thần đập thình thịch.

Nhận thấy được Dương Thần vào cửa, Đường Uyển quay đầu lại cười cười, sau đó tiếp tục bận rộn xử lý đậu Hà Lan tươi trên tay, ngắt chỗ đậu Hà Lan không ăn được vứt đi.

- Sao sớm thế này đã về nhà rồi, không phải nói đưa Đường Đường đi thăm hỏi bạn bè sao.

Dương Thần đi tới đằng sau người đẹp, ôm lấy hông Đường Uyên, thân thể dính sát vào nhau, tay cũng tự nhiên vuốt ve phần bụng cách lớp quần áo của Đường Uyển, cảm nhận được cơ thể đẹp đẽ ấm áp mềm mại của Đường Uyển, hưởng thụ hít vào mùi hương nồng đậm trên người phụ nữ.

Đường Uyển bất đắc dĩ mà thẹn thùng nhấp nhấp môi, nói:

- Đừng có vừa về đã động tay động chân, vốn là muốn về muộn một chút, nhưng nhóc con kia cứ một mực kêu mệt muốn ngủ trưa đành phải làm theo thôi. Anh đi xem TV một lát trước đi, cơm tối em làm, đang chuẩn bị đây này.

Dương Thần tản ra, dò xét tình hình toàn bộ biệt thự, xác nhận trên lầu ngoại trừ Đường Đường đang ngủ say ra thì không có ai nữa, cũng không buông động tác trên tay, cái tay trên vùng bụng mẫn cảm của Đường Uyển dần dần nhích lên trên, nhích xuống dưới, bắt đầu vuốt nhè nhẹ.

Dường Uyển lập tức ý thức được tà niệm của Dương Thần, nhưng không kịp phản kháng, một bàn tay của Dương Thần đã bao trùm lên ngọn tuyết phong bên trái của cô…

- Anh

Đường Uyên cảm giác được nơi ngực và bụng mẫn cảm đều bị nhiệt độ nóng rực bao trùm, khiến toàn thân cô như có dòng điện chạy tán loạn, đặc biệt là chỗ nào đó, dường như đã bắt đầu ẩm ướt…

Cô cũng mới nếm được tư vị nam nữ hoan hảo không bao lâu, tối hôm qua còn hơi đau, nhưng hôm nay vừa bị khiêu khích liền gợi lên ngọn lửa hừng hực…

Nhiều năm thủ thân như ngọc như vậy, đột nhiên có loại lễ rửa tội… như vậy

Khi Dương Thần phun ra hơi nóng xâm lược sau tai Đường Uyên, Đường Uyên rốt cuộc khống chế không được mà phát ra một tiếng rên.

- Đừng…Đừng ở

chỗ này...

Cả người Đường Uyển dường như đã trở thành chocolate hòa tan, ngọt ngào mà mê người, xụi lơ trên người Dương Thần, cây đậu trên tay cũng rơi xuống.

Dương Thần nghe thấy âm thanh mị hoặc, xuống cốt cũng mềm oặt, cười tà tà nói:

- Lên lầu sẽ làm con bé tỉnh, anh thấy phòng bếp rất được, ngoan, nằm sấp trên bàn đi, anh đến là được…

Đường Uyển nhìn Dương Thần chỉ cái tủ nhựa màu trắng trống trải, nghĩ đến mình phải nằm sấp trên đó, hình ảnh trong đầu vẻn vẹn mơ hồ hiện ra đã khiến cô thẹn thùng muốn chết rồi.

- Em… Không muốn..

- Em không muốn cũng phải muốn.

Dương Thần nào còn quản phụ nữ nghĩ một đằng nói một nẻo, đơn giản lấy tay ôm lấy Đường Uyển, cứ như vậy đưa đến phủ phục trên mặt bàn rộng.

Rõ ràng Đường Uyển cũng nhận thức được cái mông lớn của cô hướng thẳng về phía Dương Thần, căn bản không dám mở mắt, vùi đầu, cả người run rẩy, cũng không biết là do sợ hay là kích động.

Theo sau, Đường Uyển cảm thấy đằng sau mát lạnh, phong cảnh dưới váy lộ ra ngoài không khí, ý thức được tiếp theo phải phát sinh ra chuyện gì, Đường Uyển lại tràn đầy khát khao…

Nhưng Dương Thần cũng không gấp gáp mà lại thưởng thức đường cong hoàn mĩ sau mông Đường Uyển, cùng Đường Uyển nũng nịu với trong sự kích thích, vân vê cặp đùi trắng nõn đẹp đẽ mới nhào tới…

Cuối cùng, lúc một ngọn lửa nóng phá vỡ mà vào, Đường Uyển phút chốc như ngã vào một đám mây quên hết tất cả, quay cuồng, giống như con thuyền đơn độc, lay động thoải mái, đắm chìm thật sâu…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK