Mục lục
CÔ VỢ TỔNG GIÁM ĐỐC XINH ĐẸP CỦA TÔI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Vậy thì sao? Tôi không thích anh, như vậy có cần lý do không? Tôi thực sự muốn anh chết, lẽ nào vì như vậy mà tôi phải thích anh?

Đường Tâm hừ một tiếng lạnh lùng.

Lý Độn cười chua xót. Đây là lần đầu tiên, người đàn ông này lộ vẻ mặt bất lực như vậy.

“Tình cảm là một thứ, khi mà nó chưa đến sẽ cảm thấy hư vô mịt mờ, nhưng một khi nó đến bên cạnh chúng ta rồi thì bạn lại không có cách nào để cự tuyệt nó, rõ ràng là đáng sợ”. Lý Độn lắc đầu cười nói:

- Đường Tâm tiểu thư, tôi sẽ không hỏi em vì sao em hận tôi như vậy. Tôi tin em sẽ tự nguyện nói cho tôi. Nhưng xin em hãy tin rằng, chính vì sự đặc biệt của em mà tôi mới phát sinh tình cảm với em, thích em từ cái nhìn đầu tiên…Tôi thích em.

Lần thứ hai, lần thứ hai tỏ tình.

Đường Tâm không biết chống đỡ như thế nào. Cô cũng không thể nói cho Lý Độn biết rằng, sở dĩ cô ghét anh ta là vì trong lòng cô đã có Nghiêm Bất Vấn, vì vậy cho không thích những người nổi tiếng như Nghiêm Bất Vấn, chỉ chau mày nói:

- Anh điên thật rồi.

- Điên sao? Có thể.

Lý Độn tự cười giễu, lập tức ánh mắt lóe lên, nói một cách nghiêm túc:

- Đường Tâm tiểu thư, em có thể lấy tôi không?



Lần này, Đường Tâm cứ ngây ra không nói gì.

Chỉ thấy Lý Độn đột nhiên lôi từ trong túi ra một chiếc hộp trang sức nhỏ màu đỏ, sau đó quỳ xuống đất, đưa chiếc hộp trang sức lên trước mặt Đường Tâm, mở ra.

Bên trong là một chiếc nhẫn có gắn kim cương rất to sáng lấp lánh, ít nhất cũng phải 3 cara.

Anh ta…không ngờ trực tiếp cầu hôn như vậy sao?

Thời gian dường như ngừng lại, Đường Tâm cứ ngây người nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh kia, còn Lý Độn thì lại rất thành khẩn.

- Đường Tâm tiểu thư, tôi là một người lính, hay có thể nói cách khác, tôi là một người không biết lúc nào sẽ chết. Ít nhất, trước khi tôi tiếp nhận vị trí gia chủ nhà họ Lý thì tôi cũng phải hoàn thành xong nhiệm vụ khó khăn nhất ở tiền tuyến.

Tôi cũng không có nhiều thời gian ở thành phốYến Kinh này mà hưởng sự an nhàn. Tôi không thể ăn uống chơi bời giống như các đại thiếu gia khác. Bởi vì tôi yêu đất nước này, mà đất nước này thì cần sự bảo vệ của những người lính.

Tôi chưa từng uống rượu quá say, bởi vì tôi sợ nếu chậm một bước sẽ bị kẻ trộm ám sát.

Tôi chưa từng ngủ quá say, vì tôi sợ sẽ lười biếng, mà chiến trường thì không có hai chữ “nhân đạo”.

Tôi chưa từng đi hộp đêm, bởi vì tôi hiểu rõ rằng, khi tôi đang chơi bời vui vẻ như vậy, thì bộ hạ của tôi có thể chết bất cứ lúc nào ở tiền tuyến.

Đường Tâm tiểu thư, tôi chưa từng nói thích một cô gái nào. Bởi vì, nếu như tôi nói ra câu đó, thì cũng đồng nghĩa với việc tôi phải cưới cô ấy.

Có lẽ em cảm thấy tôi rất đường đột, rất liều lĩnh, nhưng tôi muốn nói, tôi là một người đàn ông không biết sẽ chết khi nào, cho nên tôi không muốn trước khi tôi chết, tôi không có cơ hội bày tỏ tất cả tình cảm của mình với người tôi yêu. Vì vậy, xin em hãy tha thứ cho sự đường đột này của tôi.

Đường tiểu thư, tôi phải thừa nhận rằng, nếu như em lấy tôi, tôi không thể ở bên em mỗi ngày, cũng không thể chăm sóc em từng ngày, nhưng tôi sẽ dùng tất cả những thứ tôi có thể dùng ra để thề với em:

Nếu tôi còn sống, tôi sẽ để cho em chết ở trong lòng tôi. Đời này, nếu như tôi chết, tôi sẽ ở dưới để phù hộ cho em, đợi em ở kiếp sau.

Đường Tâm, xin hãy lấy tôi.

Những lời nói run run khiến không khí ở đây cũng run theo.

Dưới ánh sáng màu trắng của chiếc đèn, một làn gió thổi qua làm lay động đóa hoa, khiến nó tỏa ra một mùi thơm dễ chịu.

Sau một hồi rất lâu, một vài sợi tóc trước trán Đường Tâm cứ bay qua bay lại nhè nhẹ, trong đôi mắt kia lóe ra một điều gì đó. Là vui? Hay là buồn?

Chỉ có một thứ duy nhất có thể xác định, đó là vẻ mặt tức giận, chán nản lúc trước đã không còn nữa.

Tư thế của Lý Độn vẫn như cũ, ánh mắt vẫn kiên quyết không dời.

Đường Tâm bỗng nhiên nở một nụ cười buồn thảm. Những cô gái cùng tuổi với cô vào lúc này khó có thể có vẻ mặt đau buồn đó.

Dường như, đây mới là cô thực sự.

- Lý công tử.

Đường Tâm mỉm cười, giọng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng vẫn lắc đầu:

- Tôi từ chối.

Trong mắt Lý Độn hiện lên sự thất vọng, bèn thấp giọng nói:

- Vẫn là…không thể chấp nhận sao? Cũng phải, tôi quá nóng vội, em là một cô gái mà, không chấp nhận cũng là chuyện bình thường.

- Xin lỗi, có thể trước đó tôi đã đối xử quá tệ với anh.

Đường Tâm bặm môi, mắt đỏ hoe.

- Tôi thực sự rất cảm kích trước tấm lòng của anh. Từ nhỏ đến lớn, chưa có một người đàn ông nào nói với tôi những lời như vậy, chưa có một người đàn ông nào tình nguyện đối xử tốt với tôi như vậy.

Lý Độn khoan thai nói:

- Nhưng em vẫn không đồng ý lấy tôi, chẳng phải sao?

- Đó là bởi vì…

Đường Tâm lắc đầu:

- Tôi không xứng với anh…Tôi chỉ là một con nha đầu nhỏ bé, bình thường nhất trong nhà họ Đường. Từ nhỏ đến lớn, tôi học hành cái gì cũng rất bình thường, không bằng chị Đường Uyển; làm ăn kinh doanh thì lại không bằng Đường Hoàng. Tôi không có bất kỳ tài nghệ nào, cũng không thông minh,hơn nữa tôi cũng không am hiểu người khác, cũng không phải tiểu thư khuê các gì…

Bởi vì tôi vô dụng. Tôi chỉ có thể dùng hết khả năng của mình để chăm sóc tốt cho ông nội. Thực ra, tôi thực sự có thể chăm sóc tốt cho ông nội hay không thì ai cũng đều rõ, chỉ là ông nội muốn làm cho tôi chút gì đó mà thôi.

Lý Độn nhíu mày, trong mắt hiện lên sự thương tiếc:

- Đường Tâm tiểu thư, có lẽ em sẽ nói “Trong mắt tình nhân hóa Tây Thi”, nhưng tôi lại nhìn ra em thực sự không có những khuyết điểm như em vẫn nghĩ. Mỗi người đều có ưu khuyết điểm riêng, không có ai là hoàn mỹ cả. Chỉ là em không đủ tự tin mà thôi.

Nói thật, sau khi tôi gặp em, điều tra qua những thứ liên quan đến em, xin em hãy tha lỗi vì điều này. Tôi chỉ muốn hiểu em hơn thôi. Mặc kệ em có bình thường hay không, nhưng tôi thấy, một cô gái trẻ tuổi như em có thể chăm sóc một người già trong bao nhiêu năm như vậy, cho dù là vì cái gì đi chăng nữa thì em cũng khiến người khác phải khâm phục. Em cũng không phải là một cô gái vô dụng. Nghị lực và sự kiên trì của em hơn rất nhiều so với rất nhiều cô gái khác.

Đường Tâm ngẩng đầu, lau lau khóe mắt, cười nói:

- Lý công tử, không cần phải khen tôi đâu. Bản thân tôi rất rõ mình như thế nào. Quay trở lại vấn đề, tôi không phải là người mà anh tìm. Hôm nay tôi rất vui vì anh đã cho tôi một niềm vui bất ngờ. Nhưng, chiếc nhẫn kim cương trên tay anh đã mặc định không phải dành cho tôi. Nếu như có thể, hoặc có kiếp sau…Nếu như anh không chê, có lẽ tôi sẽ đồng ý…Nếu như thực sự có kiếp sau…

Đường Tâm nói ngốc nghếch, vẻ mặt đau buồn.

Lý Độn bỗng nhiên cười lớn:

- Đường Tâm tiểu thư, em quá xem thường Lý Độn tôi đây rồi. Những việc Lý Độn tôi đây đã muốn thì có trăm con trâu cũng không kéo tôi lại được. Hôm nay em từ chối lời cầu hôn của tôi, tôi sẽ trở về trước, nhưng lần sau tôi sẽ lại đến tìm em, tôi sẽ lại cầu hôn em lần nữa. Cho dù có phải cầu hôn ở trước mặt mọi người thì tôi cũng không để ý.

Đường Tâm ngạc nhiên:

- Anh…Sao anh phải khổ như vậy chứ. Tôi sẽ không đồng ý đâu.

- Không sao cả, dù em có đồng ý hay không thì tôi cũng sẽ phải cố hết sức, hơn nữa bây giờ, ít nhất tôi cũng đã thay đổi được thái độ của em đối với tôi theo hướng tích cực. Đương nhiên bây giờ tôi không thể chán nản được. Hãy tin tôi đi, tôi không chỉ muốn có em kiếp sau, mà kiếp này tôi cũng muốn có em.

Lý Độn thở dài, nói:

- Chỉ sợ rằng tôi không thể ở Yến Kinh lâu được. Nếu không, ngày ngày có phải đến cầu hôn em thì tôi cũng tình nguyện đến. Đường Tâm tiểu thư, em yên tâm, tôi nhất định sẽ dùng sức mạnh của mình để theo đuổi em, tuyệt đối sẽ không ép em lấy tôi. Còn về việc tôi có thể có được ngày đó hay không thì còn chờ vào cách nghĩ của em, Đường Tâm tiểu thư à. Tôi chỉ biết tiếp tục làm những việc mà tôi nên làm thôi.

Lý Độn nói xong, đứng dậy, thu chiếc nhẫn lại, thẳng lưng. Vẻ nhiệt thành vừa rồi, bây giờ đã không còn nữa, mà trở về dáng vẻ như lúc trước. Xoay người một cái bỏ đi.

Đường Tâm nhìn bóng dáng dường như không có bất kỳ sự khác thường nào của Lý Độn, cứ xa dần xa dần, buồn bã thở dài, miệng khẽ lẩm bẩm: “Nếu như người vừa rồi cầu hôn là anh thì tốt biết bao…”

Tất cả những gì diễn ra ở vườn hoa yên tĩnh phía sau, Dương Thần cùng với Đường Uyển và Đường Đường đến chỗ ở hoàn toàn không biết gì, nhưng Dương Thần cũng không có hứng thú đi quan tâm xem tại sao Lý Độn lại thích Đường Tâm.

Cái Dương Thần nghĩ đến chính là ở lại nhà họ Đường cũng tốt. Căn bản còn đang nghĩ xem nên giúp Đường Uyển như thế nào để bắt được tên hạ độc, như hôm nay cũng rất thuận tiện.

Địa vị của mẹ con Đường Uyển và Đường Đường trong nhà đương nhiên không thấp. Căn biệt thự đang ở cũng ở gần trung tâm, rộng gần 400 m2, còn có cả bể bơi.

Sức khỏe của Đường Uyển thực ra sớm đã không còn bất cứ vấn đề gì nữa, thậm chí dưới sự điều trị của Dương Thần thì Đường Uyển còn trẻ và xinh đẹp hơn so với trước. Sinh lực dường như trở về thời hơn 20 tuổi.

Dọc đường đi, Đường Đường nắm tay mẹ. Nhìn hai mẹ con như ríu rít chị em, nói chuyện không ngừng, mặc kệ Dương Thần ở bên làm gì.

Đi vào ngôi biệt thự, bước lên tầng hai, Đường Uyển chỉ về một phòng ở phía Tây, nói:

- Dương Thần, anh ở phòng kia. Bất cứ lúc nào cũng có thể ở được, cần gì thì cứ gọi người hầu ở bên dưới.

Không đợi Dương Thần gật đầu, Đường Đường lại cười nói:

- Mẹ, dù sao ở đây cũng không có người khác, con sẽ không nói ra, nếu hai người muốn ngủ cùng nhau thì cứ ngủ đi, không cần phải đề phòng con đâu.

Mặt Đường Uyển đỏ bừng, giơ tay vỗ vào mông đứa con gái một cái:

- Con bé chết tiệt này, cả mẹ mà cũng dám trêu sao, lại còn nói, ai muốn ngủ cùng nhau chứ? Nhỏ tuổi học cái gì không học lại đi học mấy thứ đấy…Nói cho con biết, đừng thực sự cho rằng mình là đại nhân. Không chừng, trước khi kết hôn cũng đã ngủ với anh Viên Dã của con rồi cũng nên.

Đường Đường thè lưỡi.

- Nói hai người mà. Sao lại nói sang con và anh Viên Dã chứ. Với tính cách đó của anh Viên Dã thì cho dù con muốn thì anh ấy cũng sợ.

Đường Uyển trợn mắt, đúng là hết cách với đứa con gái của mình:

- Mẹ thấy, thực sự mẹ đã quá chiều con nên con sinh hư rồi. Đừng có nói nhiều nữa, trở về phòng đi ngủ mau.

Đường Đường làm mặt quỷ, nói thầm:

- Rõ ràng là trong lòng muốn như vậy nhưng sợ người khác nói.

Nhìn thấy Đường Uyển lại muốn đánh vào mông cô nên vội vàng chạy ngay về phòng của mình. Đóng cửa lại cái “rầm”.

Đường Uyển lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hai tay chống nạnh, quay đầu nhìn về phía Dương Thần, nhưng lại thấy Dương Thần đang nhìn mình một cách kỳ lạ.

- Anh…anh làm sao vậy?

Đường Uyển ngây người ra, như kiểu ánh mắt Dương Thần đã nhìn thấu cô.

Dương Thần vốn cũng không nghĩ quá nhiều, nhưng được Đường Đường nhắc nhở, thì trong lòng lại dâng lên một ngọn lửa.

Lúc trước, thực ra sớm đã phát sinh gì đó với Đường Uyển, nhưng sự việc này cứ nối tiếp sự việc kia, cuối cùng đều bị phá hỏng. Nhưng hôm nay, ở trong một căn phòng lớn, thực sự là một góc trời riêng của mình và Đường Uyển, đứa con gái của Đường Uyển vốn không phải chuyện, bản thân những ngày này lại chưa thể bực bội.

Làn da của Đường Uyển ở trước mắt giống như những thiếu nữ đang ở độ tuổi thanh xuân, nhưng dáng người lại đẫy đà, lại mặc một bộ váy màu đen làm tôn lên những đường cong hoàn mỹ của cơ thể, bộ ngực căng tròn, trắng nõn nà lấp ló đằng sau lớp áo váy xẻ cổ sâu, khiến cho Dương Thần cũng phải bỏng mắt.

Dương Thần chậc chậc vài tiếng, ra vẻ đứng đắn nói:

- Uyển Nhi à! Chuyện lúc trước của chúng ta ở trong khách sạn vẫn chưa thể thực hiện xong, chi bằng tối nay chúng ta tiếp tục làm việc đó…

Trong khách sạn? Đường Uyển lập tức hiểu ý. Lúc trước Dương Thần có thuê một phòng ở khách sạn, nhưng lại bị gián đoạn lúc giữa chừng.

Đường Uyển lập tức đỏ bừng mặt, không dám nhìn Dương Thần. Lúc trước trong lòng cũng đã thích người đàn ông này rồi, sự việc đã đến ngày hôm nay, thì tình cảm đương nhiên sẽ càng sâu đậm hơn mà thôi. Hơn nữa tính mạng của ông nội mình, thậm chí là của gia tộc cũng đều do hắn cứu, Đường Uyển căn bản là không muốn vì bất kỳ lý do nào mà từ chối người đàn ông này, cũng có thể nói, cô rất thích…

- Anh không sợ bà xã anh ghen sao?

Đường Uyển chợt nhận ra Dương Thần đang dựa gần vào mình, nhắc nhẹ một câu.

Lúc này, mũi Dương Thần chỉ toàn ngửi thấy mùi hương cơ thể của Đường Uyển và mùi sữa hòa quyện vào với nhau, nghe thấy vấn đề nhạy cảm này cũng không muốn giải thích nhiều, nói:

- Lúc trước đã rơi vào trong hố, còn muốn giả vờ như không xảy ra chuyện gì hay sao? Hôm nay nói những thứ này có tác dụng gì nữa chứ. Ngoan nào, nói cho anh biết, em ở phòng nào?

Đường Uyển thật cẩn thận chỉ tay về phía Đông:

- Phòng trong cùng…

Dương Thần không nói thêm điều gì, ôm ngay lấy tấm thân mềm mại của “cô công chúa” Đường Uyển, bế cô đi nhanh về hướng đó.

Đường Uyển nhắm mắt lại. Mặc dù cô làm mẹ bao nhiêu năm nay rồi, nhưng khi thực sự làm việc này với một người đàn ông thì lại như một bà cô làm chuyện ấy lần đầu tiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK