Mục lục
CÔ VỢ TỔNG GIÁM ĐỐC XINH ĐẸP CỦA TÔI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Chu Khang Vũ ra khỏi cửa, đám người trong phòng cũng không có ý rót rượu cho Dương Thần nữa, nói cho cùng, bọn họ cũng đã muốn nịnh bợ Chu Khang Vũ, bản thân vẫn thấy có chút xin lỗi Lưu Minh Ngọc và Dương Thần không quen biết kia.

Nhưng chuyện đến nước này, họ cũng ngượng ngùng, nói chuyện nhiều hơn với Dương Thần, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên ngồi đó tiếp tục nói chuyện.

Dương Thần nhỏ giọng hỏi Lưu Minh Ngọc ở bên cạnh:

- Em bảo anh đến, là vì biết trước, muốn anh giúp em chống đỡ tên họ Chu kia chứ gì?

Lưu Minh Ngọc cắn cắn môi, gật đầu công nhận.

- Vậy là có ý lợi dụng anh rồi.

Dương Thần nhíu mày nói.

- Anh giận à?

Lưu Minh Ngọc lo lắng ngẩng đầu, áy náy nói:

- Chu Khang Vũ lúc học đại học từng theo đuổi em, nhưng em không đồng ý, sau này anh ta đi Tô Tỉnh nhậm chức mới đỡ hơn, nhưng mỗi lần về Trung Hải lại gọi em, em cũng chỉ muốn cho anh ta thôi hẳn ý định trong đầu, em không ngờ anh ta lại làm ra chuyện lúc nãy, trước giờ cảm thấy anh ta cũng bình thường, không ngờ lại thâm hiểm như vậy.

Dương Thần cười hì hì nói:

- Tức giận thì không đến mức, nhưng vẫn thật oan ức quá, bị người yêu mình đem ra làm khiên đỡ đạn, anh sắp bị trúng độc cồn rồi…

Lưu Minh Ngọc nghe ra ý Dương Thần rất kỳ lạ, người này làm sao mà trúng độc cồn được? Căn bản là đến chút men say cũng không có, bèn lườm hắn một cái:

- Coi như lần này em xin lỗi anh, lần tới có cơ hội sẽ làm một bữa ngon cho anh ăn, bồi thường sức khỏe cho anh.

- Anh không cần ăn cơm em làm.

Dương Thần lắc đầu.

- Thế anh muốn gì?

Lưu Minh Ngọc hỏi.

- Muốn em, anh ăn em là được rồi.

Dương Thần ghé sát vào tai Lưu Minh Ngọc nói.

Lưu Minh Ngọc đỏ mặt, cũng không nói gì tiếp, cúi đầu xuống, sợ bị phát hiện mình đang thẹn thùng.

Dương Thần cũng không tiếp tục đùa cô, nhấp một ngụm rượu, hắn nói chậm rãi:

- Kỳ thực… anh lại hy vọng em lợi dụng anh nhiều một chút, để anh vì em làm một số chuyện.

- Sao?

Lưu Minh Ngọc nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn Dương Thần khó hiểu.

- Anh không thể cho em tình cảm trọn vẹn, chỉ có thể để em đúng trong bóng tối, anh rất áy náy, anh chỉ muốn tận lực bù lại cho em.

Dương Thần thấp giọng:

- Cho nên có thể giúp em làm một số việc, trả giá một chút, anh mới có thể yên tâm, thoải mái một chút. Thậm chí nếu em có thích người đàn ông khác, anh tuy rằng rất thương tiếc, nhưng cũng không khó khăn quá, chỉ cần em có thể hạnh phúc, anh cũng chỉ là người tham lam, rời khỏi cũng không phải là không thể.

Lưu Minh Ngọc trong mắt có vài tia sáng, trong bóng tối bất giác cầm bàn tay thô ráp của Dương Thần.

- Em cũng muốn cố gắng không thích cái đồ xấu xa như anh, làm cho trong lòng em không cân bằng, phải chịu nhiều khổ sở… Nhưng, em không làm được, hiện tại không làm được, về sau cũng không làm được, anh đã cướp đi quyền thích người khác của em, nên phải dùng cả đời để đền bù em, đúng không?

Dương Thần ngại ngùng cười, gật đầu.

- Hai người tình chàng ý thiếp gì thế, thật chẳng xem tôi, người bạn học cũ này ra gì.

Triệu Hải Lệ ở một bên rốt cục cũng phát hiện ra hai người này đang thầm thì cái gì, bất mãn trừng mắt liếc hai người một cái.

Lưu Minh Ngọc có lỗi, cười với Triệu Hải Lệ nói:

- Được rồi, lạnh nhạt với cậu rồi, tôi kính cậu một ly.

Hai người phụ nữ uống một ly, Lưu Minh Ngọc vốn là người làm quan hệ xã hội, tửu lượng cũng không tầm thường, cũng không có gì ảnh hưởng.

- Bộ trưởng Chu sao lại vẫn chưa quay về nhỉ?

Đột nhiên có người tò mò hỏi.

Mấy người khác cũng đều cảm thấy buồn bực, nhìn đồng hồ, cũng đã mười phút rồi.

Dương Thần thở dài:

- Chà… có lẽ người ta có nỗi niềm khó nói.

Mọi người nhìn hắn, Triệu Hải Lệ nghi hoặc hỏi:

- Nỗi niềm gì khó nói?

Dương Thần cười ha hả nói:

- Đàn ông mà, áp lực lớn, cả năm ngồi trong văn phòng, tuyến tiền liệt… rồi thận… khó tránh khỏi bị ảnh hưởng. Lớp trưởng là người xả thân vì đất nước như vậy, bị chút bệnh cũng không tránh được, mọi người cũng đừng cằn nhằn.

Lời vừa nói ra, mọi người không ai kìm nổi tiếng cười, người này thật xấu bụng mà, lúc nãy đã phản lại Chu Khang Vũ một đòn, giờ còn ở sau lưng hắn nói “tuyến tiền liệt” của hắn có vấn đề, nếu để Chu Khang Vũ nghe được, có lẽ là thẳng tay đuổi gã đi rồi.

Đúng lúc này, cửa mở ra, Chu Khang Vũ sắc mặt bình thường quay lại, dường như tâm tình không tồi, bước chân cũng nhẹ nhàng không ít.

- Sao rồi, mọi người cười vui vẻ thế, có gì vui sao?

Chu Khang Vũ thấy mọi người nét mặt tươi cười, tham dự hỏi một câu.

Ai ngờ… các bạn học cũ đều nhìn chằm chằm Chu Khang Vũ đánh giá, thậm chí, ánh mắt còn mơ hồ tập trung ở nửa người dưới của gã…

Chu Khang Vũ trong đầu đầy dấu hỏi chấm, cũng không thấy ai trả lời, đành lòng đầy nghi hoặc ngồi xuống nói:

- Để mọi người đợi lâu thật không phải, gần đây Đại hội đại biểu hội đồng nhân dân mời dự họp, thật là rất bận, nào, mọi người tiếp tục uống rượu.

Ai ngờ, Chu Khang Vũ vừa mới nâng ly, Lưu Minh Ngọc lại nói:

- Lớp trưởng, tôi và Dương Thần chiều nay có việc phải về công ty, hôm nay chỉ có thể ngồi đến giờ, sau này có cơ hội lại tụ tập tiếp.

Ngụ ý này là muốn đi, không muốn hầu rượu tiếp.

Lưu Minh Ngọc lo lắng, sợ Chu Khang Vũ lại nhắm vào Dương Thần, cô sợ Dương Thần lại vì cô mà che chắn, bạc đãi chính mình.

Mọi người vốn nghĩ Chu Khang Vũ sẽ giữ họ lại, không ngờ Chu Khang Vũ chỉ thản nhiên cười:

- Minh Ngọc muốn đi, chà, đã là việc công thì không thể trì hoãn, chúng ta tiễn hai người họ nào.

Mọi người đều lên tiếng đáp lời, đứng dậy tiễn Dương Thần và Lưu Minh Ngọc.

Dương Thần không quan tâm, Lưu Minh Ngọc bảo đi thì hắn đi, chỉ mơ hồ thấy sự tình không đơn giản như vậy.

Mọi người đưa Dương Thần và Lưu Minh Ngọc ra khỏi phòng, đi thẳng ra khỏi tòa nhà, nhiệt tình hy vọng lần sau lại cùng nhau tụ tập, còn khen Dương Thần tửu lượng không hề tầm thường, dáng vẻ như rất quen thuộc.

Dương Thần trong lòng thần mắng, ai nói chỉ có mình mặt dày? Nhóm người này mới đều là mặt dày, thay đổi sắc mặt nhanh như lật trang sách vậy!

Vừa mới bước ra khỏi cửa chính tòa nhà, trước mặt có một gã đàn ông tóc húi cua béo lùn, mặc đồ tây màu tro đi tới, gã cúi đầu như nghĩ chuyện gì, không thèm chú ý tới đám người đi ra cửa, cứ như vậy bước nhanh thẳng tới…

Dương Thần theo bản năng nghĩ ra gì đó, thân thể hơi tránh ra, định né tránh gã mập mạp này.

Nhưng không ngờ gã mập kia lại “không cẩn thận” va chạm thành công, lại còn rất “chuyên nghiệp”, thân mình lệch một cái, té lăn ra đất.

Dương Thần vui vẻ, được thôi, mình không làm gì cả, gã này diễn rất cao tay.

- Ối!

Gã mập vừa ngã xuống đất liền kêu đau một tiếng, dường như là cánh tay bị chống xuống, sắp rơi nước mắt đến nơi, ôm cánh tay kêu lớn:

- Cứu mạng với, đau chết mất, anh muốn đâm chết tôi à!

Không đợi mọi người phản ứng lại, đột nhiên, từ ngoài tòa nhà, khắp các ngõ ngách xông ra bảy, tám gã đàn ông ăn mặc khác nhau, trong đó có một tên trên cổ đeo vòng bạc, mái tóc ôm lấy khuôn mặt chữ điền, sốt ruột kêu to:

- Lão béo, ông sao vậy? Tay bị làm sao thế?

Gã béo lùn được gọi là lão béo vẻ mặt đau khổ, khóc rống lên nói:

- Đại ca, vừa rồi tôi muốn đi vào cửa, bị người này đụng phải, tay của tôi… tay tôi hình như bị gãy rồi.

- Sao cơ?

Gã mặt chữ điền căm tức nhìn Dương Thần:

- Tiểu tử, đến tiểu đệ của Sói lông xoăn còn dám đụng đến à? Hôm nay mày không giải thích được thì đừng hòng yên ổn đi ra khỏi cửa.

Một đám tiểu đệ lập tức giả vờ giả vịt nâng lão béo dậy, lại cùng với Sói lông xoăn kêu to, đòi Dương Thần giải thích.

Những người ở đây kỳ thực đều rõ, hôm nay đây rõ ràng là ăn vạ, những người này rõ ràng là ôm cây đợi thỏ, đợi người gây sự.

Nhưng ở tòa nhà xa hoa như thế này, sao đến bảo an cũng chưa thấy, để mặc đám người ở đây gây sự? Sự tình thật kỳ quái, dường như là cố tình nhắm vào Dương Thần.

Vài người có vẻ nhạy cảm, theo bản năng đều liếc trộm Chu Khang Vũ lúc nãy ra ngoài không biết làm gì, nhưng Chu Khang Vũ sắc mặt tràn đầy lo lắng, không nhìn ra có gì khác thường.

- Các người đúng là ban ngày ban mặt giở trò xảo trá, nếu không tránh ra chúng tôi sẽ báo cảnh sát.

Lưu Minh Ngọc trong lòng đoán là Chu Khang Vũ giở trò quỉ quyệt, nhưng không có bằng chứng nên không nói được gì, thấy Dương Thần cũng không nói gì, cô chỉ có thể sốt ruột, dùng chiêu báo cảnh sát để chống lại đám côn đồ.

- Báo cảnh sát? Chậc chậc, cô em nhìn cũng xinh đẹp, sao lại không thức thời một chút?

Sói lông xoăn mê đắm nhìn chằm chằm Lưu Minh Ngọc, nói:

- Cho dù có cảnh sát đến đây thì sao? Không phải bọn tôi có lý sao? Đây là do bạn trai cô em va vào huynh đệ của tôi trước, cùng lắm thì đi bệnh viện khám vết thương.

- Lão ta vốn không bị thương.

Triệu Hải Lệ đứng một bên cũng không nhịn được, vì Lưu Minh Ngọc mà mở miệng nói.

Sói lông xoăn cười ha hả gian ác nói:

- Bị thương hay không, đến bệnh viện mới biết được.

Dương Thần trong lòng thầm lắc đầu, kỳ thực việc này không phải vấn đề lão béo có bị thương hay không, cho dù thực sự không bị thương, nếu như đi bệnh viện, nhóm người “trình độ chuyên nghiệp” này cũng có thể bớt chút thời giờ làm bị thương thật đi khám nghiệm, cho nên, vấn đề mấu chốt vẫn là nên tìm ra nguyên nhân gây ra chuyện này.

Nếu như trước đây, Dương Thần cảm thấy cách dễ dàng nhất là đánh ngã hết đám người trước mặt này, nhưng nếu làm như vậy, đám người này, không kể là bị thương hay bị giết, bản thân hắn cũng sẽ bị xui xẻo, phiền phức không ngừng, đem lại phiền toái cho Lưu Minh Ngọc, mất nhiều hơn được.

Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Dương Thần đã có cách, nói với Lưu Minh Ngọc đứng cạnh:

- Báo cảnh sát, chúng ta chờ cảnh sát đến rồi nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK