Mục lục
CÔ VỢ TỔNG GIÁM ĐỐC XINH ĐẸP CỦA TÔI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau giao thừa là những ngày tới thăm hỏi những người thân thiết. Nhưng vì những người thân của Lâm Nhược Khê hầu hết đã di cư ra nước ngoài, có mấy người họ hàng thì lại không biết đến cho nên hàng năm đều có thể bỏ qua được khâu này.

Dương Thần thì càng đơn giản, nửa người thân thích cũng không có.

Quách Tuyết Hoa vốn muốn Dương Thần trở về Yến Kinh thăm Dương Công Minh một chút. Nhưng sau khi gọi điện hỏi thăm Dương Công Minh thì lại bị ông không chấp nhận, lý do rất đơn giản, để Quách Tuyết Hoa và Dương Thần sống cùng nhau đã là một điểm mấu chốt khiêu chiến Dương Phá Quân. Nếu lại để cả hai người quay trở lại Dương gia ở Yến Kinh trong những ngày Tết như thế này mà bị người ngoài phát hiện ra thì sẽ rất phức tạp.

Tuy Dương Công Minh đã thừa nhận Dương Thần là cháu nhưng cũng không thể làm tổn thương quá mức tới Dương Phá Quân. Dương Phá Quân cho tới nay luôn một lòng một dạ phấn đấu cho sự nghiệp. Ông thân làm cha nó sao có thể không giúp nó.

Hơn nữa, Dương Thần có muốn quay lại hay không còn chưa biết, lại làm quan hệ giữa hai người không tốt.

Nhưng thật ra Dương Thần lại không có ý kiến gì, đối với việc này cũng không nghĩ nhiều. Chỉ là hỏi Tuệ Lâm và Trinh Tú có cần đi thăm người thân hay không. Kết quả là cả hai người đều lắc đầu.

Tuệ Lâm nghe lời Vân Miểu sư thái đến nơi này, không có chỉ định của Văn Miểu sư thái nên vẫn chưa biết bản thân mình nên đi đâu.

Trinh Tú sống một mình, mẹ cô cùng với người thân thích sống ở Hàn Quốc. Lúc đầu, mẹ cô bỏ trốn theo cha nên cũng mất liên lạc. Bên nhà cha thì đều đã qua đời nên chỉ còn có mấy người họ hàng xa, không nói đến cũng được.

Kết quả là, mọi người đều không cần đi thăm họ hàng thân thích gì hết, liền quay trở lại quỹ đạo của việc học tập và làm việc bình thường.

Ngày đầu tiên của năm mới, Tuệ Lâm như những ngày thường theo Lâm Nhược Khê cùng đi làm. Dương Thần lái xe chầm chậm phía sau đến công ty giải trí Ngọc Lôi.

Tuy vẫn đang trong tết âm lịch nhưng một vài cán bộ chủ chốt vẫn phải đi làm, chỉ khác là nhịp độ công việc rộng rãi, thoải mái hơn. Đến muộn, về sớm, mở một con mắt, nhắm một con mắt.

Dương Thần đi vào phòng làm việc., từ từ ngồi lên ghế, trên bàn làm việc giấy tờ xếp thành chồng dày. Hầu như là liên quan đến việc mùa xuân này sẽ bắt đầu hoạt động tuyển dụng “Ngôi sao Ngọc Lôi”. Đây là một chiến lược lớn đầu tiên của công ty giải trí Ngọc Lôi, được coi là bên tổ chức đồng thời cũng là bên đầu tư, công ty giải trí Ngọc Lôi liệu có được tổng cục tán thành hay không thì phải xem trận lần này có đẹp hay không?

Dương Thần cũng không lo lắng lắm. Chính hắn đã trường mặt ra mà gọi cái cô Christine đến, công ty giải trí Ngọc Lôi mà không bùng cháy một phen mới lạ.

Sau khi xem qua nội dung của mấy tài liệu, Dương Thần cảm thấy không có gì cần phải sửa nữa. Theo kinh nghiệm, Triệu Đằng và Vương Khiết, hai người đó có khả năng hơn mình, còn bản thân hắn không nên múa rìu qua mắt thợ. Mọi người ở đây chẳng qua cũng chỉ là tôn trọng bề trên mà thôi. Chẳng phải là không tham dự ý kiến là tốt nhất hay sao?

Dương Thần mở máy tính ra, lên mạng liên hệ thượng lễ mừng năm mới ở nhà họ hàng Viên Dã. Cái tên này hóa ra đang trốn trong phòng lên mạng vì vậy hai người gặp nhau trên mạng liền chơi vài ván game ma thú.

Lúc sắp mười một giờ, có ai đó gõ cửa ở phòng làm việc.

Dương Thần thấy cũng hơi lâu rồi liền nói với Viên Dã mình thoát ra ngoài sau đó mời người bên ngoài đi vào phòng.

Bước vào trong phòng hóa ra là người quản lý hành chính Triệu Đằng, có điều hôm nay vẻ mặt của cô hơi lạ, cứ như thể là thấy cái gì đó khác thường vậy. Cô tiến vào hỏi:

- Giám đốc Dương, cô thư ký đến phỏng vấn đang ngồi chờ ở bên ngoài. Xin hỏi là họ có thể vào được chưa ạ?

- Thư ký? Tôi phỏng vấn?

Dương Thần sửng sốt:

- Ý gì đây? Tôi có bao giờ nói sẽ phỏng vấn thư ký đâu?

Triệu Đằng kinh ngạc há hốc miệng:

- Giám đốc không hề ra lệnh? Sao bên phòng nhân sự lại nói là đích thân tổng giám đốc muốn tự mình lựa chọn người còn lại cuối cùng.

- Tôi có khi nào nói là cần thư ký đâu? Ngay cả phòng nhân sự ở đâu tôi còn chẳng nhớ, bọn họ lại nói bậy bạ gì đây chứ?

Dương Thần cau mày, cảm thấy việc này có gì đó rất lạ.

- Dù là như thế nào thì thưa giám đốc, tôi xin đề nghị là ngài hãy gặp người tới ứng tuyển đó đi ạ, cô gái này… cũng không phải là người thông thường…

Triệu Đằng xấu hổ nói.

Dương Thần suy nghĩ lại, cũng chẳng sợ làm loại yêu quái gì, dường như là muốn nhằm vào mình bèn khoát tay:

- Cho cô ta vào.

Triệu Đằng thở phào nhẹ nhõm cứ như thể trút bỏ được gánh nặng, mỉm cười đi ra ngoài mời người đến phỏng vấn kia đi vào văn phòng.

Một lát sau, một bóng người xinh đẹp mặc chiếc váy màu hồng nhạt trông rất chuyên nghiệp từ bên ngoài đi vào, đôi chân thon dài mặc chiếc tất chân thêu ren đen, cái mông thì hất đi hất lại cùng với nhịp của bước chân, một chiếc khăn lụa màu tím nhạt quấn quanh cái cổ trắng ngần, khuôn mặt trái xoan đẹp lung linh làm cảm động lòng người, giống như là ánh nắng giữa những ngày đông vậy.

- Hmm..

Dương Thần thở trút ra một hơi lạnh, đồ yêu tinh này, chẳng phải là An Tâm mà sau khi trở về nước ta vẫn chưa gặp lại đó sao?

An Tâm thuận tay đóng cửa lại, sau đó khẽ nháy mắt với Dương Thần mấy cái:

- Tổng giám đốc Dương, em là thư ký đến để ứng tuyển, An Tâm.

Dương Thần cười gượng:

- Bà cô của tôi, em lại định diễn trò gì ra nữa đây?

An Tâm thè lưỡi, nhìn xung quanh phòng, bước chậm tới ngồi bên cạnh Dương Thần.

- Chẳng diễn cái gì cả, em đến để tìm một công việc.

Dương Thần ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu với An Tâm lại gần một chút.

An Tâm nghi ngờ, khom lưng xuống, hai bên má trắng nõn tiến sát vào Dương Thần, đôi môi tô màu hồng nhạt, càng lại gần càng tỏ vẻ thách thức người khác.

Dương Thần đưa bàn tay ra, dùng chút sức bóp chặt mũi của An Tâm

- Ái.

An Tâm bị quả đau, nhíu mày nẽ tránh, xoa xoa cái mũi của mình, giận dỗi nói:

- Anh làm gì mà đau quá vậy, tình nhân thì cũng có cái tôn nghiêm của mình chứ, không thể dễ dàng để anh bắt nạt đâu.

- Này, ai với ai chứ, em chẳng phải là không có việc gì đến đây gây sự sao? Dương Thần bực bội nói:

- Bây giờ cha em đã đem tài sản của Liễu gia ra ăn hết bảy tám phần rồi, Trung Hải bây giờ, ngoài Viên gia ra thì An gia nhà em đã là mạnh nhất, đường đường nắm giữ viên ngọc quý trên tay rồi. Đại tiểu thư An Tâm, sao em không đi hưởng phúc của em đi, đi SPA, luyện Yoga, dùng mỹ phẩm Lafite, đến chỗ anh làm thư ký, chẳng phải là đẩy người đàn ông của em tới đầu sóng ngọn gió sao? Chẳng lẽ lại mong toàn bộ thành phố Trung Hải đều biết anh đưa con yêu tinh này lên giường sao?

- Anh nói thật khó nghe… Lúc nào cũng yêu tinh, yêu tinh, trên giường, trên giường…

An Tâm bực tức lẩm bẩm vài câu, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng lại có chút đắc ý.

- Sao vậy? Anh bây giờ không còn háo sắc nữa à? Hay là sợ bà vợ chính thức của anh?

Dương Thần ho khan hai tiếng:

- Đừng lạc đề nữa, nói thật đi, em tới đây làm gì?

An Tâm bĩu môi nói

- Để tìm việc, em không thể chỉ ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, sống ngày này qua ngày khác cứ như là lợn vậy. Trước đây em cũng có công việc, nhưng bây giờ bị anh cướp mất rồi, tất cả đều tại anh. Nên bây giờ phải ở cạnh anh, không cho anh đi đâu xa nữa, không làm tiếp viên hàng không nữa, vậy nên em phải đi tìm công việc khác để có thể không phải ở nhà, những việc khác em cũng chẳng muốn quản. Nhìn thấy bố là em lại giận dữ, hơn nữa những người dưới thì lúc nào cũng nịnh nọt. Vậy nên em mới không muốn làm việc cùng ông, cho nên em mới đến đây tìm anh.

- Vậy thì em có thể đi công ty khác, đến đây để làm gì chứ?

Dương Thần nói.

An Tâm cười một cách khó hiểu:

- Anh yêu à, chẳng lẽ anh không biết có bao nhiêu người muốn tìm đến người đàn bà giàu có này sao?

Dương Thần há hốc miệng, cứ như là có chuyện gì đó tới, cười đau khổ nói:

- Cho nên em mới thông qua phòng nhân sự, để bọn họ sắp xếp em thành thư ký ứng tuyển chứ gì?

- Đúng vậy, dù thế nào cũng phải chính thức một chút. Đương nhiên là phải như vậy rồi, thực ra em muốn gặp anh vào một ngày thường, nếu anh không muốn để em làm thư ký, sợ vợ anh khó chịu, thì sắp xếp cho em một chỗ làm quét dọn, cọ rửa nhà vệ sinh hay là lau cửa sổ cũng được, em đều chấp nhận.

Dương Thần nhìn vẻ mặt giận dỗi của An Tâm, biết rõ đây chỉ là giả bộ, không thể cự tuyệt được, bản thân mình lại không thể nuôi cô ta trong một cái lồng bằng vàng được.

Từ lúc An Tâm rời nhà làm tiếp viên hàng không, thì đã biết là cô ta thích tự do tự tại, để cô ta ngoan ngoãn ở lại Trung Hải, thì có thể nói là cô ta đã vì hắn mà hy sinh rất nhiều, cũng không thể để cô ấy uất ức trong công việc được.

Nghĩ tới nghĩ lui, bản thân hắn cũng chưa nghĩ ra lý do cự tuyệt An Tâm tới làm việc bên cạnh mình, dù sao cũng là do mình đã giữ người con gái này trong tay.

- Em có thể làm thư ký thật chứ? Trước kia em đã từng làm chưa?

Dương Thần nghĩ một chút liền hoài nghi hỏi.

An Tâm gật đầu nghiêm túc, hơi đắc ý nói:

- Đừng con thường em, tuy em không phải có bằng thạc sĩ quản lý, nhưng em cũng có kinh nghiệm làm việc rồi, trước đây An gia nhà chúng em cũng có không ít sản nghiêp nên em cũng có học qua, chỉ có điền là không chính thức giữ chức thôi.

- Có thể nói thư ký là làm công việc trợ giúp, chứ không phải là làm chủ.

Dương Thần nói.

An Tâm cười xảo quyệt, trong mắt lóe lên tia sáng.

- Ông chủ thân yêu của em, lẽ nào anh không biết có câu này sao?

- Câu gì?

Dương Thần bực bội.

- Gánh nặng của ông chủ, thư ký gánh…

- Không sai, làm thư ký…

Dương Thần nuốt xuống cổ họng, nói nửa câu. Vì thế, nhếch miệng mỉm cười, chú ý quan sát trang phục của cô thư ký An Tâm. Nhìn kỹ thì thấy, sự quyến rũ kết hợp với thông minh làm mê đắm lòng người.

- Thư ký An, anh thấy những lời của em rất có lý, xem ra sau này chúng ta sẽ hợp tác rất vui vẻ đây.

- Giám đốc, vậy là em đã thông qua vòng phỏng vấn rồi chứ?

An Tâm cười hỏi.

- Ừ, còn là giải hạng nhất cuối cùng.

Dương Thần nghiêm nghị nói.

An Tâm chớp chớp mắt:

- Cái gì cơ ạ?

- Thực tế đã được chứng minh rồi, thư ký An, đầu tiên chúng ta sẽ thử một chút về công việc sau này nhé.

Dương Thần nói rồi tiến lên phía trước, kéo lấy cơ thể mềm mại của An Tâm vào lòng.

An Tâm duyên dáng kêu lên, cơ thể thơm tho ngã vào đùi Dương Thần, bộ ngực cao ngất lập tức bị bao trùm bởi một bàn tay to, lập tức đưa lên đôi má lúm đồng tiền kiều diễm và ướt át của An Tâm.

- Làm thế này trong phòng làm việc sao, anh thật vội vã quá đấy.

An Tâm ngập ngừng nói, hơi thở gấp gáp, quá nhiều ngày không gặp người người đàn ông yêu thương, ban đêm mơ mộng, nghĩ đến những đêm đau đớn ở Hokkaido, An Tâm luôn cảm giác phía dưới ẩm ướt.

Dương Thần một tay ôm lấy vai của An Tâm, một tay thỏa sức đùa bớn, thích chí nói:

- Thức ăn đưa tới miệng rồi, đúng lúc xong việc ta đương nhiên là không khách khí rôi, đã đói bụng thì phải ăn cơm trưa chứ.

An Tâm bỗng nhiên dùng hai tay ôm lấy cổ Dương Thần, ngẩng đầu lên, ra sức hôn vào mặt Dương Thần:

- Em nên gọi anh là ông xã hay là ông chủ đây?

- Ừ… Gọi ông chủ, lúc có tình ý, anh sẽ gọi em là “thư ký An”.

Dương Thần cười ranh mãnh.

An Tâm hờn dỗi, lườm hắn một cái, cắn môi dười ngại ngùng gật đầu.

Đang lúc Dương Thần lật lại người An Tâm, đặt lên bàn làm việc, chuẩn bị “làm chính sự” thì cửa văn phòng lại vang lên “cốc, cốc, cốc”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK