Mục lục
CÔ VỢ TỔNG GIÁM ĐỐC XINH ĐẸP CỦA TÔI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên máy bay ngủ một giấc đến 4 giờ đồng hồ, rút cuộc cũng đến được Tokyo.

Hoàn thành thủ tục nhập cảnh, Dương Thần cùng một đám đồng sự đi đến cửa sân bay.

Bởi vì là đoàn đội du lịch, tất nhiên là cũng có hướng dẫn viên cùng lái xe trang bị tốt. Xa xa, có một cô gái đẹp, cô mặc áo len hồng, tay cầm bảng, mặt trên ghi “Quốc Tế Ngọc Lôi”.

Chờ đám người Dương Thần đi đến và biết được cô gái người Nhật tên Asakawa Nako, là hướng dẫn viên du lịch, cô có khả năng nói Trung cùng với mọi người. Cô chào mọi người rôi dẫn mọi người lên xe tới khác sạn nghỉ ngơi.

Trên xe minibus, Asakawa Nako bắt đầu nói về hành trình du lịch lần này, cùng đôi chút về thủ đô Tokyo.

Trên thực tế, cho dù là không nói, là thành phố đứng nhất nhì về sự xa hoa đắt đỏ, thành phố đứng thứ 2 thế giới cũng đủ làm cho đám nữ nhân viên mở rộng tầm mắt. Nhìn vào dòng phương tiện lưu thông trên đường cùng dày đặc tòa nhà cao chọc trời đều khiến người ta có cảm giác bầu trời như hẹp hơn.

Chuyến đi lần này tổng cộng kéo dài khoảng 10 ngày, từ Tokyo đến Nagoya, Kyoto cuối cùng là Osaka. Sau đó lên máy bay về Trung Hải.

Quan tâm nhất của một đám nữ nhân không phải là hỏi về địa danh mà hỏi Asakawa Nako xem mua hàng giảm giá ở chỗ nào, chỗ nào có hàng hóa mĩ phẩm giảm giá và linh tinh mọi vấn đề.

Coi như là có vẻ điềm đạm, chín chắn như Lưu Minh ngọc cũng mang vẻ mặt chờ đợi, trong mắt lóe ra tia điên cuồng, hoang dã khiến cho Dương Thần có chút bất đắc dĩ. Xem ra mua sắm mới là nhân tố quyết định đến Nhật Bản của đám nữ nhân này.

Dương Thần hỏi Lưu Minh Ngọc:

- Phụ nữ các cô có phải nhìn thấy túi đẹp đã muốn mua, như thế nào cũng không kìm nổi hay không?

Lưu Minh Ngọc đỏ mặt xấu hổ, nhưng vẫn gật gật đầu:

- Đúng vậy, tôi trước đó đã từng có lần mua đến mức cạn kiệt thẻ tín dụng.

Dương thần buồn bực hỏi:

- Mấy loại túi này không phải mỗi năm đều ra mẫu mới sao? Đừng nói các ngươi lấy tiền lương, cho dù là đại minh tinh, đại xí nghiệp cũng không chắc có thể mua hết, căn bản là không đáy mà.

- Tuy rằng mua không hết, nhưng chúng tôi cũng sẽ cố hết sức.

Lưu Minh Ngọc trả lời

Dương Thần hai mắt trắng dã, triệt để phục rồi.

- Asakawa Nako, chúng ta là người ngoại quốc, đi mua hàng hiệu có thể bị lừa đấy, chẳng may gặp phải hàng giả thì làm thế nào?

Asakawa Nako khiêm tốn mà cười nói:

- Yên tâm, ở Nhật bản chỉ cần là cửa hàng chính quy thì sẽ không có hàng giả, nếu có người phát hiện bán hàng giả, trước tiên sẽ tố cáo và bị xử phát rất nghiêm trọng.

Cả đám nhân viên nữ đều vỗ tay hoan hô, trong chốc lát đã thân thiết với Asakawa Nako như Kim Lan tỷ muội.

Như dự định, đi vào trong tòa cao ốc khách sạn 4 sao, tuy rằng nhìn ko ra sự đặc biệt, hơn nữa diện tích cũng không lớn, nhưng rất sạch sẽ, làm cho người ta có cảm giác ấm áp.

Dương Thần là nam nhân duy nhất của đoàn, giờ phút này mới phát hiện có chút khác biệt, trước khi đến không có suy nghĩ nhiều nhưu vậy, lúc này 2 người một căn phòng, duy chỉ có mình ngoại lệ, phòng cũng nhỏ, không khỏi cảm thấy cô đơn, bị một đám nữ đồng sự cười!

Tới tầng 27, Dương Thần vào phòng của mình, dọn dẹp hành lý, chuẩn bị mở laptop và liên lạc với bên Macedonia một chút, ngoại trừ việc xác định hoàn cảnh và vị trí cho yên tâm, còn cần hiểu biết một chút xem hội Bát Kỳ có động tĩnh gì hay không, dù sao mình đang ở địa bàn người ta, cũng cần phải đề phòng một chút, chưa kịp mở máy thì nghe thấy có người gõ cửa.

Dương Thần thầm nghĩ chẳng lẽ là Lưu Minh Ngọc nhanh như vậy liền không kìm nổi muốn tới cùng chính mình thân thiết thân thiết, cảm thấy có khả năng này, vụng trộm đắc ý một lát, đi tới cửa mở cửa ra.

Ngoài cửa quả nhiên là Lưu Minh Ngọc nhưng mà còn có thêm Trương Thái, Triệu Hồng Yến và 5, 6 nữ nhân viên đồng nghiệp Ban quan hệ xã hội.

Thấy cả đám phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào mình, Dương thần cảm thấy hắn giống như một con linh dương đang bị một đám sư tử cái nhìn chăm chú vào, căn bản là bất lực.

- Sao vậy? Có việc gì …?

Lưu Minh Ngọc nói:” Chúng ta muốn đi Akihabara ( tên cửa hàng) mua máy quay, máy ảnh và mấy thứ khác, nghe nói nơi đó đồ giá rẻ lại tốt. Chúng ta vài người cũng không có mang theo máy quay, thiết nghĩ hiện tại đi mua vậy ngày mai đi tham quan còn có thứ mà lưu lại hình ảnh.

Akihabara là một khu buôn bán nổi tiếng của Tokyo. Dương thần có thể lý giải, nhưng đám nữ nhân này vừa mới đến tức thì liền tính toán đi mua sắm, làm Dương thần được một phen mở rộng tầm mắt.

Ở công ty thì toàn ngủ gà ngủ gật, không thấy các cô nhiệt tình như vậy bao giờ.

- Muốn đi tìm hướng dẫn viên là được rồi, không định mang tôi đi làm phiên dịch đấy chứ?

Dương Thần buồn bực nói.

- Hướng dẫn viên du lịch không tin tưởng được đâu, các cô ấy ăn hoa hồng hết rồi, không tin tưởng được.

Triệu Hồng yến lập tức nói.

Dương Thần không kìm nổi cười nói:

- Vừa rồi các cô chả rất thân thiết với Asakawa Nako đó thôi?

Người quên chúng ta nghề nghiệp là gì à? Chúng ta đều là nhân viên Ban quan hệ xã hội, cùng một người có quan hệ tốt và thật sự thân thiết với người đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, ngươi thật đúng là không có nhãn lực đánh giá, Asakawa Nako kia keo kiệt, khẳng định sẽ vơ vét của cải của chúng tôi, chúng tôi không cần cô ấy.

Trương Thái trả lời

Dương thần có chút đau đầu, chính mình có chút không chịu nổi những nữ nhân này.

Không có biện pháp, chung quy cuối cùng cũng không thể để những nữ nhân xinh đẹp này nói mình là 1 nam nhân lười, thôi thì chỉ có thể đi theo làm phiên dịch vậy.

Ở phía dưới khách sạn, gọi 2 taxi, bảy tám người chúng tôi đi tới Akihabara shop, thực tế là có thể đi tàu, nhưng không ai quen Tokyo nên vẫn là taxi thôi.

Đi vào trong Akihabara, những sản phẩm rực rỡ muôn màu khiến mấy người nữ nhân hoa mắt, ngỡ ngàng, lập tức đi sâu vào trong, các loại máy quay, máy ảnh,di động tạo hình tinh xảo, sắc thái diễm lệ … đều thành đối tượng các cô muốn mua.

Trên thế giới, thái độ phục vụ của người Nhật rất có danh tiếng, chỉ cần là đi qua hoặc bước vào cửa hàng, nhân viên bán hàng đều cúi đầu hoan nghênh.

Mà bất luận là người mua hay không mua đồ, khi đi ra đều cười vả cảm kích khách đã ghé thăm.

Thái độ phục vụ như vậy, ngoại trừ lễ phép còn khiến rất nhiều khách hàng cảm giác, nếu mình không mua gì cả thì khi đi ra sẽ cảm thấy rất có lỗi với những người phục vụ tận tình ấy.

Kết quả là, mới đi dạo được mấy gian hàng, các nữ nhân viên đều mua được thứ mình cần.

Dương Thần nhìn vài nữ nhân viên quan hệ xã hội vui cười, đùa nghịch bất lực hỏi han:

- Vừa lòng chưa? không có việc gì thì về chứ.

Mấy người nữ nhân nhìn nhau rồi nhất trí lắc đầu.

- Còn chưa đi dạo đủ, xem thêm chút nữa, dù sao cũng chưa ăn cơm chiều mà.

Triệu Hồng Yến nói.

Dương Thần bất đắc dĩ nhưng lại đi theo một đám người hắn cũng thật không chịu nổi, kết quả là da mặt dày nhất, tìm ghế dài ngồi tựa lưng ở vỉa hè cạnh cửa hàng rồi nhìn mấy người nói:” Các người đi dạo, tôi chờ ở chỗ này, khi xong việc thì về đây tìm tôi, dù sao cũng ở ngay cửa.

Đối với Dương Thần lười biếng, mọi người cũng không cần tỏ ra khách sáo, làm vài cái mặt quỷ, cũng không bắt buộc, rồi đều tự đi dạo.

Ở Nhật Bản, thông tin rất là keo kiệt, di động toàn cầu cũng không thể sử dụng, muốn gọi điện thoại thì phải mua điện thoại Nhật bản, cho nên Dương Thần bảo các cô đi cùng một chỗ, kẻo đến lúc cần lại không tìm thấy.

Đợi các nữ nhân đi khỏi, Dương Thần ngáp một cái, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút và chờ các cô đi dạo về.

Nhưng đúng lúc này, Dương Thần bỗng nhiên nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp.

Đó là một người con gái mặc váy màu xanh lam thanh lịch, nữ nhân này không hề trang điểm, một vẻ đẹp tự nhiên, lộ ra một đôi cánh tay trắng như tuyết, đôi chân nhỏ như ngó sen, chân đi giày vải màu trắng, cho dù mùa đông nhưng cô ấy vẫn mặc trang phục mùa hè mát mẻ.

Nữ nhân tóc đen dài buông xuống đến thắt lưng, dáng người cao gầy, phong thái thướt tha dịu dàng.

So với mọi người, người phụ nữ này dáng người tao nhã, có điều ăn mặc lỗi thời, bóng dáng sáng lệ nhưng khuôn mặt cũng không có gì khác biệt.

Nhưng trong mắt Dương Thần, cái kia bộ tóc dài, váy áo mát mẻ thanh lịch phối hợp với đôi dày kỳ lạ cùng bóng hình xinh xinh bao hàm một chút sắc thái thản nhiên ưu thương sắc sảo.

Trong nháy mắt, gần như khiến đại não Dương Thần dừng lại, toàn thân giống như điện giật, tê dại cả người, thậm chí quên cả hô hấp.

Hai tai của Dương Thần rốt cuộc không nghe được bất kì tạp âm nào, mí mắt nháy liên hồi, chỉ có thể nghe được trái tim đang điên loạn nhịp của mình.

Như tiếng sấm kêu to từ tận đáy lòng vang lên.

Là cô ấy, là cô ấy? Sao lại là cô ấy??

Dương thần đột nhiên đứng dậy, hoàn toàn quên là mình đang ở cửa hàng đông đúc, chuyển động mau lẹ, khiến nhiều người hoa mắt, hoài nghi chính mình nhìn lầm, mờ mịt nhìn về phía Dương Thần.

Dương Thần trong nháy mắt, đã di chuyển đến hai mươi mấy mét ra bên ngoài.

Cái bóng ấy đã khuất vào ngã rẽ.

Nhưng, khi Dương Thần đi đến chỗ đó, dĩ nhiên là không thấy đâu nữa.

Dương Thần nuốt nước bọt, mở to hai mắt, nhìn quanh bốn phía, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của nữ nhân kia.

- Ảo giác sao… Đã lâu không như thế này rồi, sao lại xuất hiện…

Dương Thần thống khổ nhắm mắt, chua xót thở dài, tự giễu cười nói:

- Cũng đúng, làm sao có khả năng còn tồn tại tên đời này.

Từ từ đi về chỗ ngồi cũ, Dương Thần như quả bóng xì hơi, mềm nhũn, không còn chút khí lực, hai mắt vô thần yên lặng chờ đợi.

Về phần những khách hàng vừa rồi còn nhìn thấy Dương Thần vụt qua, bây giờ đã lại ngồi đó thất thần, mọi người đều nghĩ mình hoa mắt rồi, dù sao cái tốc độ đó người không thể đạt được.

Cửa hàng to như vậy. Nhắm mắt lại và ngồi một mình trong một chiếc ghế, bất động, giống như một tác phẩm điêu khắc được che khuất trong bóng tối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK