Quốc Tế Ngọc Lôi không hổ là nữ chủ nhân quản lý công ty, cả nhà ăn mười lăm lầu được trang hoàng thông suốt trong vắt, màu sắc dễ chịu.
Từ bốn góc lớn của cửa kính sát sàn có thể nhìn ngắm cảnh quan thành phố Trung Hải, bàn ghế đều làm từ hỗn hợp nhựa và kim loại có màu trắng bạc, mang đậm phong cách thời thượng, đèn trang trí nhà ăn cũng lộ vẻ cổ điển trang nhã, treo đèn pha lê đủ loại màu sắc mang khuynh hướng cảm xúc trong suốt. Trong bốn phía góc phòng đặt lác đác những bồn hoa, những chiếc lá mềm mại có thể nhìn thấy chúng được chăm sóc rất công phu.
Ở quầy hàng thẻ quét chọn cơm, cũng chọn dùng bàn kiểu quầy rượu, nhân viên phục vụ nhà ăn mặc đồng phục trắng tinh, tươi cười chào đón khách.
Khi Dương Thần cùng ba cô gái bước vào nhà ăn, cũng không gây nhiều chú ý, suy cho cùng Quốc Tế Ngọc Lôi dù đồng nghiệp nam ít nhưng không phải là không có, chỉ là ban Quan hệ xã hội đặc biệt có một ít mà thôi, thêm hơn hai trăm nhân viên văn phòng chính, cùng ngồi tại lầu này, ngoài ra cũng không quá nổi bật.
Thấy vẻ mặt Dương Thần hứng thú nhìn xung quanh, Trương Thái cười nói:
- Thế nào, không tồi chứ, phúc lợi công ty chúng ta cũng xếp hạng nhất nhì Trung Hải này.
- Thiết kế nền rất tuyệt, vừa bước vào đã có cảm giác ngon miệng rồi.
Dương Thần thực thà nói.
- Xây lại nhà ăn chính là Tổng giám đốc tự tay thiết kế, TGĐ nhậm chức này hai năm, công trạng và phúc lợi công ty đều nâng cao trên diện rộng, chúng ta có thể tôn sùng cô ấy rồi.
Trương Thái nói với chút tự hào.
- Tổng giám đốc? Đó chẳng phải bà xã lạnh lùng nhà mình sao? Dương Thần nghĩ đến đây, nhìn nhìn lại bốn phía được trang hoàng gọn gàng sạch sẽ kia,suy nghĩ kĩ càng và sau đó cho rằng, đúng thế mà, rồi nhìn kĩ lại một lượt cách trang hoàng màu sắc hài hòa trọn vẹn này.
Triệu Hồng Yến đột nhiên quay đầu nói:
- Anh nhắc đến chuyện Tổng giám đốc(TGĐ), tôi lại nhớ ra, hôm qua TGĐ gọi anh đến phòng làm việc TGĐ, rốt cuộc có chuyện gì vậy?
- Tôi không phải nói rồi sao, thì thăm hỏi đồng nghiệp cấp dưới.
Dương Thần ậm ờ trả lời.
- Quỷ mới tin anh.
Triệu Hồng Yến hờn dỗi nói, biết không hỏi được, bèn đổi đề tài:
- À, Dương Thần, anh cảm thấy TGĐ của chúng ta thế nào?
- Thế nào cái gì?
- Anh đến từ sao Hỏa à, anh vào công ty chúng ta, chẳng lẽ không biết Lâm tổng được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân giới thương mại sao?
Triệu Hồng Yến nói với vẻ mặt không tin.
Còn có danh hiệu này? Dương Thần vẫn thật không biết, cười ha hả nói:
- Cũng được, thì lạnh băng băng, nhìn thấy phát sợ.
- TGĐ lẽ ra không nên có phong cách như vậy.
Lưu Minh Ngọc nãy giờ không nói gì, theo sát Trương Thái và Triệu Hồng Yến cũng đồng ý phụ họa, chen vào một câu.
Dương Thần có chút bất ngờ, không nghĩ Lâm Nhược Khê trong suy nghĩ của công nhân viên ở Ngọc Lôi Quốc Tế, sự lạnh nhạt của cô ấy lại là khí chất đặc biệt, mà dường như còn đặc biệt kính trọng cô ấy, xem ra dù là sức quyến rũ nhân cách cũng tốt, bãn lĩnh quản lý cũng được, bà xã xinh đẹp của mình quả thật phi phàm.
Bốn người chọn thức ăn xong, ngồi vào một bên bàn lớn, lúc này Dương Thần mới phát hiện, một khoảng không gian gần mặt đông nhà ăn, có dùng cửa sổ thủy tinh chạm trổ hoa ngăn cách, hình thành một chỗ độc lập, bàn bên trong màu sắc tươi đẹp, và có bộ ghế sô-pha da đồng màu.
- Chỗ đó ngồi chắc chắn thoải mái, sao lại không mấy người đi vào nhỉ?
Dương Thần nghi hoặc hỏi.
Ba cô gái nhìn qua, Trương Thái trả lời:
- Chỗ đó là dành cho cấp cao công ty dùng bữa, chỉ có cấp Phó trưởng ban trở lên mới có thể đi vào, thức ăn dành cho cấp cao công ty cũng không bình thường, có chuyên gia đầu bếp nấu nướng.
- Chỗ lớn như vậy làm sao chỉ dành cho vài người?
Dương Thần cảm thấy có chút tiếc nuối.
- Hay là chúng ta vào ngồi đi, dù sao chỗ đó để không cũng lãng phí.
Triệu Hồng Yến nói:
- Đến cấp Phó trưởng ban trở lên, làm gì có người nào không phải thường xuyên giao tiếp xã giao, ai không có việc gì mỗi ngày ở nhà ăn công ty ăn cơm. Nhưng anh cũng đừng nghĩ đến chuyện đi vào, quy định là quy định, viên chức nhỏ như chúng ta làm tốt bổn phận của mình là được rồi.
Lưu Minh Ngọc tiếp lời:
- Kì thực đó cũng tính như là một chính sách khích lệ đối với nhân viên bình thường, có đãi ngộ khác biệt mới có thể kích thích tính so đo của con người, có so sánh mới tiến lên được, tôi cho rằng rất cần thiết.
Dương Thần nhìn vào bánh nướng nhân gà và súp lơ trong đĩa, làm thì làm không tồi, nhưng chỉ độ hai gắp là hết, có chút buồn bực mà trách móc:
- Nơi này đồ ăn ít, cơm cũng ít, tôi ăn hai ba miếng là hết, còn không bằng hộp cơm 5 đồng tiệm ăn nhanh đem tới cho tôi trước kia nữa.
Ba cô gái ngơ ngác nhìn nhau, đều lộ vẻ không hiểu đầu cua tai nheo gì cả, trên thực tế bọn họ vốn không biết thức ăn nhanh 5 đồng của quán ăn nhỏ ở chợ là như thế nào, thấy dáng điệu ăn không đủ của Dương Thần, không ai bảo ai mà cùng dùng đũa gắp đồ ăn trong đĩa của mình cho Dương Thần.
- Chúng tôi bình thường ăn không hết, cho anh nhiều chút.
Triệu Hồng Yến không biết làm sao cười nói:
- Sau này anh đi ăn với chúng tôi, chúng ta lại có thể không lãng phí thức ăn rồi.
Đúng lúc này, trước cửa nhà ăn có một đoàn người đi vào, rất nhiều nhân viên trong nhà ăn không hẹn mà cùng đứng dậy chào, lộ chút khẩn trương.
- A, TGĐ và Trưởng ban chúng ta đến rồi, hội nghị cấp Trưởng ban kết thúc rồi.
Trương Thái la lên một tiếng, dừng tay, cùng với hai cô gái khác đứng dậy.
Đi phía trước mặt rõ ràng là Lâm Nhược Khê, tóc đen búi cao, gương mặt không trang điểm sáng trong như trăng rằm, khí chất băng giá, cự tuyệt người từ khoảng cách ngàn dặm như Thiên Sơn nữ thần, bộ đồ đen toàn thân tôn lên vẻ tinh khiết, hiện lên sự thanh lịch vô cùng.
Đó là người phụ nữ không cần trang điểm, chỉ vừa xuất hiện đã có thể đè bẹp bốn phương.
Từ một vài vị cấp cao công ty cùng xuất hiện với cô ấy này có thể chứng minh, đa phần quản lý cấp cao là phụ nữ, cũng đều ăn mặc rất khéo, khí chất tao nhã, hoặc là từ nương bán lão (người phụ nữ lớn tuổi nhưng vẫn còn mặn mà) hoặc là cô gái trẻ đẹp, bao gồm cấp trên Mạc Thiện Ny ban Quan hệ xã hội của Dương Thần cũng nằm trong số đó. Lúc này những cô gái tỏa ánh sáng ra bốn phía, đi phía sau Lâm Nhược Khê, như thể trăng sao bị ánh mặt trời che lấp, không đến mức quá chói sáng nữa.
Chỉ nhìn qua một lát, Dương Thần liền cúi đầu, hắn thấy rằng tình hình trước mắt thực nhất vẫn là ăn cơm.
Kết quả là, khi tất cả mọi người ở đây đều dừng tay, đứng dậy chào, một mình Dương Thần yên lặng nhai ngấu nghiến bánh nướng nhân gà, rồi đột nhiên trong chốc lát thành một người cá biệt.
Khi Lâm Nhược Khê đi qua người Dương Thần, không dừng lại chút nào, thậm chí một cái liếc mắt cũng không có, như không hề quen biết Dương Thần, khi mới bước vào cửa, cô ấy đã trông thấy cảnh tượng ba cô gái ngồi cùng bàn Dương Thần đẩy cơm cho anh ta, trong lòng lập tức thấy không vui.
Lão chồng hờ này của mình, còn lấy công ty thành nơi tán tỉnh, 1 hay là 3 cô đây?
Nhưng thật ra một số quản lý cấp cao khác nhìn thấy Dương Thần không giống những nhân viên ra sức lấy lòng kia, chỉ chú ý đến bản thân mình, một mình và cơm, có chút không hài lòng, nhưng cũng không nói gì, chỉ là cố tình ghi nhớ người này trong lòng, viết vào sổ đen.
Mạc Thiện Ny mặc bộ đồ màu vàng nhạt, tươi đẹp quyến rũ mới sáng sớm đã mở cuộc họp, vẫn chưa thấy Dương Thần, lúc này nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng cảm thấy rất bực dọc, đột nhiên nhớ tới cái gì, một chút trào phúng, trêu cợt chợt lóe sáng trong mắt, dừng lại bên cạnh Dương Thần một chút, nói:
- Dương Thần, ba giờ chiều nay chuẩn bị một chút, cùng tôi ra ngoài làm chút việc.
Nói xong liền đi thẳng.
Dương Thần nuốt một miếng đồ ăn xuống, anh ta làm sao không biết, nữ cấp trên nhìn mình khó chịu nhất định lại muốn giở trò gì đó, vừa định thoái thác:”rất bận” thì đã thấy Mạc Thiện Ny cùng một vị cấp cao công ty say sưa thảo luận cái gì đó, vốn dĩ không để ý đến hắn rồi.
- Chúc anh may mắn!
Triệu Hồng Ngọc bên cạnh nhìn Dương Thần nháy nháy mắt.
Dương Thần nhún vai, cười cười như không hề gì, tiếp tục vùi đầu “ Chiến đấu”.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK