Mục lục
CÔ VỢ TỔNG GIÁM ĐỐC XINH ĐẸP CỦA TÔI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có sự giúp đỡ của Dương Thần, một bữa cơm với bốn món ăn và một món canh rất nhanh đã được dọn lên, bốc khói nghi ngút ở trên bàn, khiến cho Dương Thần vốn tính háu ăn nuốt nước miếng ừng ực.

Lưu Minh Ngọc cười bỏ tạp giề ra, bận rộn lâu như vậy, trên chán cũng lấm tấm mồ hôi, tóc có hơi rối, nhìn lại càng giống một người nội trợ, chứ không phải làm quản lý cao cấp ở công ty nào cả.

- Chúng ta uống chút rượu đi, nói thế nào thì đây cũng là lần đầu tiên chúng ta ăn tối với nhau mà,

Lưu Minh Ngọc cười đề nghị.

Dương Thầngật đầu đồng ý,

- Nhưng chỗ này của em có rượu không, hay là để anh đi mua.

- Có, anh đợi một chút

Lưu Minh Ngọc nói, bước vào một phòng chứa đồ, trong chốc lát, đã lấy ra một chai rượu nho.

Hai chiếc túi bên ngoài của chai rượu nho nhìn không có gì đặc biệt được để lên trên bàn, Lưu Minh Ngọc nói:

- Đây là chai mà ba em cho, nói đây là loại rượu vang nhập khẩu từ nước ngoài về, mùi vị rất ngon, em có một mình nên không có thói quen uống rượu, may mà hôm nay anh đến thì mới có người uống đấy.

Dương Thần lúc trước còn không nhìn kỹ, lúc này mới cầm lên xem, ngây người ra, lập tức nhận ra rồi hỏi:

- Đây đúng là thứ mà ba em cho chứ?

Lưu Minh Ngọc nghi ngờ nói:

- Sao, lẽ nào ba em không thể cho em rượu sao?

- Ba em không nói với em đây là ROMAI sao?

- Là cái gì, là tên loại rượu này sao, em cũng không hiểu về rượu, uống có ngon không?

Lưu Minh Ngọc đang nghĩ về chai rượu mà ba cô cho, chắc cũng không phải là loại tầm thường, không thì cho con gái làm gì.

Dương Thầncười khổ sở lắc đầu, xem ra Lưu Thanh Sơn cũng không biết được giá trị của chai rượu này, may mà hôm nay mình đến, không thì lại đổ oan cho chai rượu này rồi.

- Minh Ngọc bảo bối, em có biết Lafite không?

Dương Thần nói.

Lưu Minh Ngọc gật gật đầu,

- Lafite thì đương nhiên em biết, hình như là hai vạn đồng một chai thì phải.

- Rượu này gọi là Romain Nikon, số lượng mỗi năm của nó, không bằng một nửa của Lafite, cả thế giới này nhiều nhất cũng chỉ có được tầm hai nghìn chai lưu hành trên thị trường thôi, em nói xem có quý không,

Dương Thần thổn thức nói.

Hắn lăn lộn ở nước ngoài nhiều năm như vậy, những của ngon vật lạ đểu đã từng nếm qua, những loại rượu vô cùng cao cấp cùng đã từng uống thử, nhưng loại rượu Romain Nikon này thì rất hiếm gặp trên thế giới, cũng không thể uống thường xuyên được, cho nên biết được nó quý đến chừng nào.

Lưu Minh Ngọc mở to đôi mắt đẹp:

- Nếu như theo lời anh nói, thì chai rượu này vô cùng đáng giá?

- Nếu như theo giá cả thị trường, ít nhất thì cũng phải tầm hơn một trăm nghìn tệ, nhưng cũng chưa chắc đã mua được,

Dương Thầncười ha hả,

- Nhưng không ngờ lại đến tay mình, vậy thì lấy rượu này ra uống thôi, để lại thì lãng phí quá.

Vừa nghe chai rượu nhìn có vẻ tầm thường này, trị giá tới hơn một trăm nghìn tệ, Lưu Minh Ngọc cảm thấy như đang nằm mơ, nhưng như Dương Thần đã nói như vậy, nếu là rượu, thì phải uống thôi.

Hai người mở một chai, rót đầy hai ly, lúc này mới bắt đầu vừa uống rượu vừa ăn, hưởng thụ bữa cơm tối này.

Lại nói tiếp, loại rượu vang cao cấp như này, tất nhiên nếu rơi vào tay người am hiểu, thì phải cẩn thận thưởng thức hương vị của nó, làm sao có thể giống như loại rượu bình thường, ăn một miếng rồi lại uống một ngụm được.

Nhưng Dương Thần cũng chẳng để ý lắm đến thứ vật phẩm xa xỉ này, Lưu Minh Ngọc lại chẳng am hiểu lắm về rượu, cho nên hai người cũng chẳng quan trọng hóa vấn đề, cứ thế uống thôi, uống hết luôn cả mấy nghìn tệ.

Hai người nói về những câu chuyện cười của phụ huynh, nói đến những việc xảy ra gần đây trong công ty, không biết từ lúc nào đã uống cạn cả chai rượu vang.

Lưu Minh Ngọc tửu lượng cũng không tốt lắm, sau khi uống hai ly, đã đỏ mặt rồi, mơ mơ hồ hồ.

- Chậc chậc,

Dương Thần ngửi thấy mùi nho thơm, thốt lên:

- Trở thành con gái của trùm xã hội đen rồi, quả nhiên hôm nay không tầm thường chút nào, anh hôm nay có tính là dính dáng gì đến Lưu đại tiểu thư không đây?

Khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Minh Ngọc ngà ngà say, công thêm ánh đèn chiếu vào tăng thêm vài phần quyến rũ,

- Đừng gọi em là đại tiểu thư... em không thích, cũng không quen.

- Cái này thì có cái gì mà không quen chứ, chỉ cần em có một người ba như thế, đương nhiên phải nghe người khác gọi em như thế rồi, con gái nhà người ta muốn được người khác gọi là như thế còn không được nữa là,

Dương Thần cười nói.

Lưu Minh Ngọc liếc nhìn Dương Thần một cái, tay cầm chén rượu, ánh mắt dịu dàng nhìn ly rượu màu đỏ rực, nói:

- Chỉ cần mỗi lần em nhìn thấy, ba và đám thủ hạ của ông đấy cùng nhau bàn bạc những chuyện đen tối, em liền cảm thấy rất sợ... cho dù trước đây ông đấy không có ở bên cạnh em và mẹ, người ở Yến Kinh, nhưng em luôn cảm thấy, ông đấy đang kinh doanh, như thế thì không có gì đáng lo cả...

- Nhưng bây giờ, coi như ông ấy đã đến Trung Hải, nhưng em lại luôn có cảm giác mất mát, ông dường như có thể rời xa em bất cứ lúc nào vậy, tại sao ông ấy không thể làm một người làm kinh doanh bình thường cơ chứ, tại sao lại là ông trùm của bọn xã hội đen chứ...

Trước đây, thỉnh thoảng ông đấy cũng có về Trung Hải thăm hai mẹ con em, cho dù chỉ là một hai ngày, em cũng thấy rất vui khi được gặp ông ấy, bây giờ, nếu như em muốn, thì ngày nào cũng có thể nhìn thấy ông đấy, ông ấy vẫn rất thương em, cho em rất nhiều quyền lực, cho em rất nhiều tiền, nhưng không hiểu tại sao bây giờ em gặp ông ấy, lại không còn cảm thấy vui vẻ như trước nữa rồi...

Dương Thần im lặng nghe, nghĩ ngợi, chắc là Lưu Minh Ngọc không phải vì vấn đề tửu lượng, mới mau say như thế này, rượu chưa say nhưng người đã say rồi.

- Dương Thần, có phải em rất đáng bị coi thường không, ba rõ ràng là cho em điều kiện tốt, nhưng em lại từ chối, còn bất hòa với ông.

Đôi môi Lưu Minh Ngọc đỏ mọng, đôi mắt ướt át nói.

- Đương nhiên là không phải rồi, cũng không phải là em không nhận người ba như ông ấy,

Dương Thần biết, lúc này Lưu Minh Ngọc cần nhất là sự an ủi,

- Thực ra anh rất khâm phục em, bao nhiêu năm như vậy, từ nhỏ đến lớn ba em luôn giấu em, đến gần đây mới cho em biết chân tướng, mà em lại có thể chấp nhận tất cả, huống hồ, ba em còn có người phụ nữ khác ở Yến Kinh, vô duyên vô cơ mang đến cho em một cậu em trai nữa.

- Nhưng biến cố này, nếu như gặp phải người con gái khác, nhất định sẽ vô cùng hận ba của mình, hận đến chết người lừa mình mọi chuyện, còn em thì lại bình tĩnh đón nhận, lại còn đối xử với em trai mình cũng không tệ, khiến cho anh rất khâm phục ý chí của em, những điều này thật chẳng dễ dàng gì.

Lưu Minh Ngọc cười điềm nhiên, ngoải đầu, dựa vào bàn, nỉ non nói:

- Đều đã xảy ra rồi, em còn có thể làm gì được nữa... không cần biết là họ có lừa em hay không, ba là ba ruột, em trai là người có cùng huyết thống, lẽ nào em lại sống chết cũng phải quấy nhiễu làm phiền bọn họ sao, như thế thì không có lợi cho ai cả.

Dương Thần trầm mặc, Lưu Minh Ngọc lý trí có thể tiếp nhận người cha và người em trai cùng cha khác mẹ với mình như vậy, còn bản thân mình lại không thể tiếp nhận Dương Phá Quân và Dương Liệt, cho dù mình và Dương Liệt có cùng huyết thống, còn gần gũi hơn Lưu Minh Ngọc và Lưu Minh Hào nhiều. Nhưng, hận thù giữa những người thân với nhau, còn kinh khủng hơn cả hận thù giữa kẻ thù với nhau.

Lưu Minh Ngọc nhìn Dương Thầnkhông nói lời nào, mở miệng nói:

- Dương Thần, sao từ trước đến giờ em chưa từng nghe anh nói về người nhà của anh, người nhà anh làm gì? Có ở Trung Hải không?

Bị hỏi một câu như thế này, Dương Thần mới nghĩ, cũng đã đến lúc mình nên nói gia cảnh nhà mình cho người phụ nữ của mình biết rồi, bản thân mình cũng không có gì để giấu bọn họ, sau này gặp người thân của mình cũng không có gì bất ngờ.

Đương nhiên, Dương Thầncũng không đủ kiên nhẫn để kể chuyện của mình từ nhỏ đến lớn, chỉ nói chuyện mình có cùng huyết mạch với nhà họ Dương, cũng nhắc đến chuyện của Quách Tuyết Hoa, nhưng chỉ bây nhiêu thôi, cũng khiến cho Lưu Minh Ngọc phải tỏ vẻ kinh ngạc rồi, ngây người ra nhìn Dương Thần một lúc, rồi đột nhiên bật cười, với vẻ ngây thơ nhưng đầy quyến rũ nói:

- Nói như vậy, em không biết là bên cạnh mình lại là một chàng thái tử đâu đấy, vớ được tiền rồi.

Dương Thần sờ cằm, thản nhiên nói:

- Nếu như thật sự có đặc quyền gì, thì thật sự anh cũng muốn làm, không phải là có thân phận như vậy, mà anh muốn làm chuyện gì cũng được đâu.

Lưu Minh Ngọc tuy rằng đã uống một chút, nên có chút hơi mơ màng, nhưng vẫn giữ được chút tỉnh táo,

- Sao, hình như anh có tâm sự gì đấy, trước đây cũng chưa từng thấy anh nói chuyện kiểu chán nản như vậy.

Dương Thần cầm chén rượu vang uống một hơi hết sạch, cũng không giấu diếm gì, đem chuyện buổi sáng của Mạc Thiện Ny nói ra cho bằng hết.

Ánh mắt Lưu Minh Ngọc hiện lên đôi chút phức tạp, cuối cùng khẽ thở dài:

- Anh nghĩ xem bây giờ nên làm thế nào đây.

- Còn làm thế nào bây giờ, đợi mẹ vợ hết giận đã, rồi ngoan ngoãn mà đến thỉnh tội sau, nói ngon nói ngọt một chút.

Dương Thần cười khổ sở nói.

Lưu Minh Ngọc gật gật đầu,

- Em còn tưởng rằng anh bỏ cuộc nữa chứ, có hơi lo đấy.

Dương Thầnhơi run, rồi mới giật mình nói, nói khó nghe một chút, thì Lưu Minh Ngọc có ý như “thỏ chết cáo thương”, nếu như Dương Thần bị ngăn cấm, bỏ rơi Mạc Thiện Ny, biết đâu trong tương lai, không chừng cũng bỏ rơi cô thì sao.

- Đừng nghĩ lung tung nữa, ưu điểm lớn nhất của anh chính là có chết rồi thì mặt vẫn còn dày, cho dù em có vứt bỏ anh thì anh cũng sẽ không bỏ đi đâu,

Dương Thần nói nghiêm túc.

Đôi mắt đẹp của Lưu Minh Ngọc nửa cười nửa không nhìn Dương Thần,

- Em đột nhiên cảm thấy, thực ra có một người cha làm ông trùm xã hội đen cũng không tồi, ít nhất thì cũng không giống như mẹ của Mạc Thiện Ny, dùng quan niệm thế tục để suy xét chuyện tình cảm, Thiện Ny chắc chắn là rất đau khổ, anh đúng là đồ nhẫn tâm.

Dương Thầnmuốn nói cái gì đó, nhưng lại thôi, còn có thể nói được gì nữa, ban ngày hắn muốn nói đỡ cho Mạc Thiện Ny, cũng biết rất rõ là Mạc Thiện Ny rất đau lòng, nhưng bản thân mình cũng rất đau khổ, lại bất luận đạo lý!

Nói chuyện tào lao nên mãi mới ăn xong bữa tối, Lưu Minh Ngọc đã uống tới ba ly rượu vang, xương cốt như mềm nhũn ra, nhưng vẫn còn muốn đem bát đĩa đến bồn rửa bát, đây là thói quen nhiều năm của cô, nếu như không làm xong thì cảm thấy có cái gì đó không tự nhiên.

Dương Thần vội vàng ấn cô trở lại ghế, nói:

- Người say túy lúy thế này mà còn làm những việc này, ngoan ngoãn ngồi đây, để anh làm.

- Vậy sao được, lần đầu tiên anh đến chỗ em, để anh thái rau đã là không nên rồi, lẽ nào lại để anh giúp em dọn dẹp sao,

Lưu Minh Ngọc lắc lắc đầu, miễn cưỡng đem bát đĩa đi rửa.

Dương Thần trực tiếp cướp chồng bát đĩa cô đang cầm trên tay, xoay người lại, tiến sát đến cạnh khuôn mặt của Lưu Minh Ngọc, hôn “chụt” một cái, cười nói:

- Không cần phải cảm thấy em đương nhiên phải phục vụ anh, người anh cần là một người phụ nữ có đầu óc và có tình cảm, chứ không phải một ô sin.

Nói rồi, cũng không để ý đến Lưu Minh Ngọc đang đứng ngẩn ngơ ở đó, nhanh nhẹn dọn dẹp bàn ăn mang các thứ vào trong bếp, sau khi dọn dẹp xong chút thức ăn thừa, bắt đầu đem bát đĩa đi rửa sạch.

Lưu Minh Ngọc ngồi trong phòng ăn

Nhìn bóng Dương Thần đang đứng rửa bát, cảm giác mông lung, khuôn mặt nóng bừng, theo bản năng sờ lên chỗ Dương Thầnvừa thơm, khóe miệng lộ ra một nụ cười thỏa mãn.

Dương Thần cũng không phải là người không biết làm việc nhà, lúc nhỏ cũng đã từng ở một mình một khoảng thời gian dài, cho nên rất nhanh đã xử lý xong mọi thứ, đi từ bếp ra.

Đây vốn dĩ là một đêm lãng mạn, dù sao thì mình và Lưu Minh Ngọc cũng đã rất lâu rồi không thân thiết với nhau, khó mà có thế để cô ấy rời khỏi cái tổ nhỏ của cô ấy được, đương nhiên là phải đại chiến mấy trăm hiệp, mới có thể thỏa lòng mong ước bấy lâu nay.

Nhưng, lúc Dương Thần đang kích động muốn ôm Lưu Minh Ngọc đi tắm uyên ương, thì lại phát hiện, cô gái này đã dựa vào bàn ngủ mơ màng tự bao giờ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK